Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa

Chương 43: Trong cái khó ló cái khôn

Buổi sáng đầu đông, bầu trời cởi bỏ tấm áo xanh dịu mát của mùa thu để khoác lên mình chiếc măng-tô màu xám bao trùm lên nền trời. Không khí không mát mẻ như vào thu cũng không lạnh cắt da cắt thịt như cuối đông mà mang một chút se se thấm vào lòng người, càng làm người ta thèm cái cảm giác vòng tay ôm sau lưng ai đó. Tôi lững thững đi về phía lớp học, mấy hôm nay, tôi từ chối việc Bảo đưa đón tận nơi, vì cảm thấy làm thế, chân tay tự dưng thừa thãi quá.

Vô thức giơ tay sờ sờ mũi. Qua mấy ngày chăm chỉ bôi thuốc, cái mũi của tôi đã khôi phục bộ dáng nhỏ xinh lúc trước. Ơn giời..Không vẹo, cũng không đỏ ửng như chú hề nữa. Nếu không, với bản tính thù dai của tôi, cái tên hôn quân gây họa kia tuyệt đối không được sống thoải mái.

Rảo bước về phía cầu thang bộ, tôi không có thói quen đi tháng máy vì tôi ghét cảm giác nhốt mình trong một cái hộp kín biết di động, cảm tưởng như bản thân bị lệ thuộc hoàn toàn vào thứ gì đó vô cùng không thoải mái.

Đang mải miêm man suy nghĩ thì cánh tay bị kéo mạnh. Tôi còn chưa hiểu mô tê khỉ gió gì đã bị dồn vào một góc dưới chân cầu thang. Trước mắt hiện ra 4,5 gương mặt muốn không quen cũng khó. Chính là Lyly và hội “thiên thần” gì đó của cậu ta. Lúc này mới nhớ ra, từ sau lần cho thuốc xổ vào đồ uống của Bảo đến nay thì cái hội “tâm thần” à nhầm “thiên thần” này không còn đến trực tiếp gây sự với tôi nữa. Dĩ nhiên mấy lời đá đểu, chọc ngoáy thì đều như vắt chanh rồi.

Tôi nhướn mắt nhìn khắp lượt, lạnh nhạt lên tiếng:

“Có chuyện gì.”

Lyly nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt xem thường pha lẫn ghen ghét. Ê này, tôi không có ăn mất bữa sáng của cậu đâu, làm gì mà nhìn tôi nồng nặc mùi thuốc súng như vậy. Chỉ thấy Lyly nhếch mép khinh thường:

“Hoài An này, tôi biết cậu IQ không được cao, nhưng ít ra cũng không hoàn toàn ngu ngốc chứ? Tôi biết mấy cô gái bình dân như cậu luôn tìm cách dụ dỗ mấy anh chàng thiếu gia giàu có hòng kiếm cái mỏ để đào. Nhưng mà, cậu không thông minh một chút mà nghĩ xem, người như cậu, lấy gì mà sánh được với Minh Quân chứ. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì.”

Xì, lại là cái đề tài cũ rích này, cậu ta nói hoài không chán sao? Hừ, không dưng lại bị coi là “chuyên gia” đào mỏ. Minh Quân yêu dấu của cậu, có dâng đến tận miệng tôi còn chê không ăn nữa là...Chậc chậc...Không biết là gu thẩm mĩ của tôi có vấn đề hay là thị lực của các cậu quá kém chứ tôi chả thấy nam thần trong mắt các bạn có mấy cái phẩm chất tiêu biểu của soái ca như: đẹp trai, lãng mạn, dịu dàng,... Ấy là còn chưa kể, hành động và lời nói của cậu ta hội tụ đầy đủ phẩm chất của một tên vô lại điển hình. Haizz, tôi day day thái dương, thở dài một hơi:

“Con mắt nào của cậu thấy tôi câu dẫn Minh Quân nhà cậu. Thêm nữa, tôi xin nhắc lại lần thứ n + 1 là: Với cái tên vô lại đó, tôi hoàn toàn không có hứng thú.”

Nghe tôi nói xong, sắc mặt của Lyly chẳng những không hòa hoãn lại mà thậm chí còn sa sầm hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, đúng là miệng lưỡi lợi hại, nói dối không chớp mắt. Vậy thử xem xem, mấy thứ này là gì?”

Cậu ta ném vào mặt tôi mấy bức ảnh, tôi tò mò nhặt lên xem thử, lập tức vẻ mặt ung dung nhàn nhã của tôi bị chấn động. Mấy bức ảnh chụp trong căng tin của trường, chụp tôi và Quân. Cái thì chụp cậu ta hôn má tôi, cái thì chụp cậu ta tỉ mẩm lau thức ăn trên tay tôi, sốc nhất là bức cậu ta giữ chặt lấy gương mặt tôi, hai chúng tôi... môi chạm môi. Nếu không phải tôi chính là cô gái trong bức ảnh này, tôi cũng sẽ nghĩ đây là ảnh chụp một cặp đôi đang yêu đương nồng thắm, chàng thì vẻ mặt toe toét như hoa cứt lợn, nàng thì vẻ mặt thẹn thùng ngơ ngác. Thôi xong, thế này có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích.

Tôi nuốt nước bọt cái ực, ngẩng lên nhìn đám người trước mặt. Lyly có vẻ rất tức tối, nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, khuôn mặt đỏ bừng vì nghiến răng quá lâu. Ựa, không phải muốn đánh người chứ. Xem xét tương quan lực lượng, năm chọi một, cho dù tôi có mượn được anh Ngộ Không 72 phép thần thông cũng chưa chắc tránh được bị dần cho một trận bẹp ruột. Tôi than thầm: Đúng là vừa tránh được đống phân bò đã dẫm ngay phải đống cứt chó. Vừa hết kiếp mũi vẹo đã được biên chế vào hội người tàn tật. Huhu, các cụ nói cấm có sai, tôi đây chính là Hồng nhan bầm dập a...

Tôi cố sức trấn định, nặn ra một nụ cười méo mó hơn cả khóc, vội vã trấn an quần chúng kích động:

“Ui dào ôi, thì ra là mấy hình này. Chắc hẳn các bạn đây là nóng giận mất khôn đây mà, nếu không bằng bộ não thiên tài, trí thông minh tuyệt vời của mọi người, sao lại không nhìn ra mấy bức ảnh có vấn đề chứ.”

Nhận ra mọi người đang dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn mình, tôi tiếp tục tài năng uốn lưỡi thiên bẩm:

“Đây này, nếu để ý kỹ, các cậu sẽ thấy, trong ảnh, tôi hai tay buông thõng, đứng yên bất động, gương mặt toát lên vẻ ngu ngốc không hiểu chuyện quái gì xảy ra chứng tỏ, tôi đang ở thế bị động. Còn phía Quân, có thể cậu ấy cố tình dàn xếp cảnh tình cảm với tôi là để thử tấm chân tình của các cậu, xem các cậu có tức giận không, xem các cậu có vì mấy hành động cỏn con này mà rời bỏ cậu ấy hay không. Thêm nữa, hành động này gián tiếp đẩy tôi vào hoàn cảnh người người chán ghét. Đây chính là một mũi tên trúng 2 con chim.”

Tôi nuốt nước bọt cái “ực” một cái, thản nhiên nói phét:

“Thêm nữa, các cậu không nên chỉ nhìn ảnh mà tin tưởng tôi với Quân có quan hệ tình cảm. Bởi vì...Quân làm thế để đánh lạc hướng chú ý của tôi, sau đó nhân lúc tôi còn ngơ ngơ ngác ngác đã lén bỏ thuốc sổ vào chỗ thức ăn. Ôi trời ơi các cậu không biết chứ, hôm qua tổng cộng tôi phải đi vệ sinh mười hai lần, uống hết 50 viên Becberin và truyền thêm 2 chai nước biển thì hôm nay mới đủ khí lực đứng đây phân bua trước mặt mọi người đấy.”

Nói xong, tôi giả vời ôm bụng, nhăn nhó: “A ui, nói đến làm tôi lại muốn đi nhà xí đây. Hu hu, tôi thật đáng thương, vừa mới chạy Marathon tranh huy chương Olimpic với anh Tào Tháo xong mà giờ lại bị nghi ngờ câu dẫn người khác. A ui, cái tên đó, tôi chỉ hận không cho tên đó vào máy xay sinh tố mà nghiền nát ấy chứ, yêu đương cái mẹ gì.”

Nghe tôi gào lên the thé như lợn bị chọc tiết, mấy tiểu thư nghe chừng cũng nguôi ngoai, hoặc là không chịu nổi bài điếu văn thê lương của tôi, Lyly không kiên nhẫn phất tay:

“Đủ rồi, tôi không quan tâm cậu sống hay chết. Chỉ cần cậu nhớ một điều. Cậu và Quân, hai người mãi mãi ở hai thế giới khác nhau, giống như Osin và chủ nhà, bà bán thịt lợn với doanh nhân thành đạt vậy. Cho nên, tốt nhất cậu nên tránh Quân xa một chút. Tôi không có kiên nhẫn nhắc nhở lần thứ hai đâu.”

Đám phá thối đi khỏi, chân mày tôi từ từ giãn ra, vẻ nhăn nhó nhanh chóng biến thành lạnh nhạt. Hừ, quân tử trả thù 10 năm không muộn, hôm nay các người bắt nạt tôi, coi chừng tôi đáp trả gấp 10 lần đó, mấy đứa não mịn hơn mông.

***

Thả mình xuống một cái ghế trên sân trường, nhìn mấy bức ảnh trong tay, lòng tôi lại dâng lên một cơn bực bội khó kiềm chế. Cảm tưởng như gần đây tôi chỉ làm đúng hai việc: Ăn và xử lý rắc rối mà Quân gây ra cho tôi. Cho nên, tôi phải phục ở đây, chờ tên đó tới trường làm cho ra lẽ, đòi lại công bằng cho chính mình. Đang phừng phừng tức giận thì nghe thấy một âm thanh trong trẻo mà tôi vẫn nghe trong những giấc mơ ngọt ngào nhất:

“Hoài An..”

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Cảnh Minh đang bước tới. Ánh nắng nhạt của buổi sớm mùa đông nhẹ nhàng phủ xuống đôi vai rộng, làm ánh lên nụ cười dịu dàng như sương mai. Dù chỉ khoác lên mình bộ đồng phục như bao người nhưng ở Cảnh Minh lại tỏa ra khí chất nhẹ nhàng trầm ổn đủ để thu hút mọi ánh nhìn. Tôi chăm chú nhìn như muốn nuốt luôn anh ấy vào bụng. Đấy, soái ca là phải như vầy...Chả hiểu thằng cha đυ.ng đâu hỏng đó, nhăn nhăn nhở nhở như hôn quân lại được mấy đứa con gái mê mẩm đến vậy. Khoảng cách ngày một gần, lúc này tôi từ trong mê man tỉnh lại, phát hiện tay tôi cầm mấy bức ảnh ám muội kia.

Không được, Cảnh Minh mà thấy thì hỏng bét.

Giấu đâu bây giờ. Tôi đâm cuống.Cặp sách vừa nãy đã ném trên lớp rồi.

Làm sao đây.

Cuối cùng, dưới tình huống quẫn bách, trong cái khó ló cái khôn. Tôi vội vàng vơ tập ảnh, đặt xuống ghế đá rồi ...ngồi đè lên. Cái mông vừa vặn che kín mít.

Phù, thở ra một hơi. Tôi ngẩng lên nhìn Cảnh Minh cười rạng rỡ như “Liên Xô được mùa.”