Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa

Chương 25: Chơi lại từ đầu

CHƯƠNG 25: CHƠI LẠI TỪ ĐẦU

Xử lí xong một đống bài tập trên lớp, tôi lại chống cằm trầm tư. Tình trạng một mình một chiến tuyến này cứ tái diễn thì tôi đâm đầu vào chăn tự kỷ mất.

A a a. Sắp phát điên rồi. Có nên xin lỗi Bảo béo không đây.

Bùm, hai vai tôi xuất hiện 2 vị thần, thiên sứ ở vai phải và quỷ satan ở vai trái, hai người quay qua cãi nhau ỏm tỏi, cái mà người ta hay gọi là “đấu tranh tư tưởng” đó.

“Hoài An, hãy mở rộng trái tim mình, bao dung độ lượng với người khác, mau đi xin lỗi đi”.

Satan vai trái lấy cái chạc 3 chân gõ vào đầu thiên sứ:

“Xin lỗi cái gì mà xin lỗi. Như vậy khác nào tự làm nhục mình. Hoài An, cậu mà xin lỗi là chết với tôi.”

“Cố chấp là nguồn gốc của mọi khổ đau. Hoài An, quay đầu là bờ”.

“Bờ cái đầu ông ấy. Quay đầu là tường thì có...”

Hai ông thần cãi nhau inh ỏi, suýt nữa lao qua quyết chiến sinh tử. Tôi đau đầu muốn chết, đập bàn hét:

“Đủ rồi, cút hết đi cho tôi.”

Bùm, hai ông thần biến mất, bỏ lại cho tôi một mớ bỏng bong. Giờ mà đi xin lỗi thì chẳng phải mất hết sĩ diện sao? Không được, không được. Nhưng mà sĩ diện là cái quái gì chứ, có ăn được đâu mà phải giữ khư khư như vậy. Chỉ cần tôi làm hòa, cuộc đời Hoài An từ mù mịt buồn tẻ lại trở nên vui tươi sáng sủa. Ấy là còn chưa kể, Bảo còn hay dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon nữa. Nhắc mới nhớ, lâu nay giận nhau, tôi bỗng dưng mất đi một đống quyền lợi nhé. Mang đồ ăn ngon và niềm vui ra so với sĩ diện, đương nhiên tôi đã quẳng cái thứ vô dụng mang tên “Sĩ diện” ra sau đầu. Lòng thầm hạ quyết tâm, ngày mai phải làm hòa với Bảo.

Định bụng sáng dậy sớm đến trường gặp bảo trước khi vào lớp, khổ nỗi dạo này nghĩ đến Bảo hơi nhiều, đâm ra ám ảnh. Đêm hôm qua còn mơ thấy Bảo hầm hầm tức giận chạy đến, quẳng một đống đồ ăn vào mặt tôi quát:

“Hoài An, cậu phải ăn hết chỗ này thì tôi mới tha thứ cho cậu, nếu không, cả đời này tôi sẽ không thèm nhìn mặt cậu nữa.”

Tôi 2 mắt long lanh nhìn Bảo:

“Được, tớ ăn. Đưa tớ 10 phần như vậy, tớ cũng ăn bằng hết. Chúng ta làm hòa đi”.

Nói rồi, tôi dùng sức chín trâu hai hổ xử lý đống đồ ăn. Khổ nỗi, tôi càng ăn thì đồ ăn lại càng nhiều lên. Tôi gặm xong cái đùi gà, lại thấy một cái y chang xuất hiện. Tôi sợ hãi, lại ra sức ăn nhanh hơn nữa. Đang nhốm nhoàm gặm đùi gà, thì nghe tiếng mẹ gọi dồn dập:

“Dậy, dậy. Có biết mấy giờ rồi không? Con gái con đứa gì ngủ mà nghiến răng kèn kẹt như thế hả?”

Tôi bật dậy, ôi suýt nữa thì muộn giờ học. Tôi đành bấm bụng, nhịn đến lúc tan học sẽ đến xin lỗi Bảo.

Tan học, tôi cố tình nán lại chờ Bảo. Lúc này, cả lớp đã về vãn. Tôi đang định mon men lại chỗ cậu ấy, thì thấy Bảo thu dọn xong đồ đạc thì khoác cặp về thẳng. Tôi lập cập đuổi theo.

“Bảo ơi, chờ đã”.

Bảo hình như vẫn còn giận lắm, lờ tịt tôi, cắm đầu đi nhanh hơn. Tôi quýnh lên, chân nọ đá chân kia vội vã đuổi theo. Thế là “Oạch” một cái, tôi trẹo chân ngã dúi, lại bonus thêm quả trán đập mạnh xuống sàn.

Trời đất quay cuồng, sao rơi đầy đầu. Bảo béo lúc này mới quay lại nhìn tôi, thấy tôi ngã chổng vó mới vội vã quay lại đỡ tôi, gương mặt tràn đầy lo lắng.

Đích xác là chân tôi rất đau, đầu sưng u một cục, cũng không quá nghiêm trọng, nhưng tôi phải lợi dụng tình cảnh bi đát này làm cho Bảo mềm lòng. Nghĩ vậy, tôi nặn ra hai hàng nước mắt ngắn dài, mếu máo:

“A ui... Đau quá. Tớ thực sự không xong rồi. A chân tớ không còn cảm giác gì nữa. Có lẽ tớ không thể đi lại được nữa rồi...Tớ phải ngồi xe lăn cả đời rồi...huhu”

Bảo sốt xình xịch lên, vội vã cởi giày tôi xa, cẩn thận xem xét. Tôi nhăn mặt kêu, cậu ấy lại thập phần cẩn thận hơn. Xem qua xem lại một hồi, cậu ấy thở phào:

“Yên tâm, cậu chỉ bị bong gân thôi, không tàn phế được đâu...”

“Cậu hết giận tớ rồi à?”. Tôi dè dặt hỏi.

“Hoài An ngốc. Tớ không giận, chỉ là tớ muốn bình tâm suy xét một chút...”

“Suy xét điều gì?” Tôi mơ hồ hỏi.

Bảo nhìn sau vào đôi mắt tôi, gương mặt đáng yêu tràn đầy vẻ nghiêm túc.

“Về bản thân tớ. Bởi vì tớ phát hiện ra, tớ đối với cậu...” Bảo ngập ngừng, rõ ràng muốn nói gì đó lại thôi. Nhìn thấy bản mặt lơ ngơ con cầy tơ của tôi, cậu ấy chỉ thở dài.

“Được rồi. Để tớ đưa cậu về.”

Tôi vui vẻ, mặc kệ cậu ấy muốn nói gì, tôi chỉ biết chắc một điều, chúng tôi đã không còn giận nhau nữa. Tôi hấp tấp đứng dậy, lập tức ngã dúi vào lòng Bảo. Dù không đến nỗi tàn phế, nhưng tôi không thể lập tức đi lại bình thường, nơi cổ chân đau buốt lên. Bảo đỡ lấy tôi, ân cần đề nghị:

“Hay là, tớ cõng cậu nhé.”

Nói rồi, Bảo ngồi xuống, chìa tấm lưng rộng lớn của cậu ấy về phía tôi. Tôi hơi ngại, 17 năm sống trên đời, nào đã được con trai cõng bao giờ. Tôi dè dặt ngả người lên lưng cậu ấy, quàng tay ôm cổ Bảo. Bảo rõ ràng cứng đờ người trước động tác của tôi, mặt cậu ấy đỏ bừng lên tưởng như có thể bốc khói. Cậu ấy đứng dậy, chầm chậm tiến về phía trước. Tấm lưng của một người 95 kí lô quả là rất lớn, tôi hơi ngại, nhưng lại có cảm giác yên tâm kỳ lạ. Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được. Tôi thở phào, nghe niềm vui dần lan tỏa trong lòng.

Sân trường đầy nắng. Cậu học sinh béo ú cõng một cô bạn tí hon đang vui vẻ nói cười. Cái bóng hai người đổ xuống nền sân gạch cũng tươi vui lạ thường.