Chẩm Hội Như Thử

Chương 32

“Tính toán sổ sách? Tính cái nợ gì?” Ta buồn bực phát hiện, ở trước mặt bọn họ, ta hoàn toàn không có tôn nghiêm của trưởng bối.

Tiểu Tam từ sau lưng lão Nhị đưa đầu đến, ngồi thẳng dậy, xòe ngón tay nhìn ta: “Giống như lão ba lúc trước gạt chúng ta phải về hưu, sau đó chính mình chuồn êm a Không để ý an toàn của chính mình lấy thân làm mồi làm hai a Nghĩ bỏ rơi chúng ta chính mình đi Nhật Bản gϊếŧ người a Vân vân…”

“Những việc đó, chúng ta đều có thể không tính.” Lão Nhị không biết tỉnh dậy từ bao giờ, vẫn đang nằm ở bên sườn ta, ánh mắt phát sáng. “Nhưng là lão ba ngươi cho vài sư phụ ở trên người ngươi hạ cổ, cũng rất có vấn đề!”

“Nếu không phải chuẩn bị trước phải cùng tên biếи ŧɦái kia làm, cũng căn bản không cần hạ loại cổ này đi?” Ánh mắt lão Đại bắt đầu trở nên nguy hiểm. “Càng không thể tha thứ là, sau khi hắn bị bắt, ngươi trước hết phải bỏ nó, nhưng lại tiếp tục để nó ở lại trên người. Lão ba, ngươi bụng dạ khó lường nga.”

“Sẽ không phải là vì ngươi còn có tình cảm với tên biếи ŧɦái kia, nghĩ cuối cùng tái làm một lần? Nghe nói yêu cùng hận luôn dây dưa cùng một chỗ, lão ba ngươi không phải đối hắn có cảm tình đi?” Tuy rằng biết rõ không có khả năng, tiểu Tam vẫn là bên cạnh tiếp tục châm dầu vào lửa.

Tay lão Nhị xoa ta: “Hoặc là, cảm thấy chúng ta không thể thỏa mãn ngươi, cho nên còn muốn thử kí©ɧ ŧɧí©ɧ?”

Trong lòng ta thầm kêu không ổn. Mấy cái lý luận này, nói như thế nào cũng không thể nghe.

“Này không phải ý tứ của ta, là Đại sư phụ…”

Lão Đại một tay đặt tại thắt lưng của ta, một tay bắt đầu cởi nút quần của ta: “Xem ra, ngươi một chút cũng không có giác ngộ chuyện làm sai, chúng ta hôm nay nếu không hảo trừng phạt, về sau chẳng phải là càng phiền toái.”

Ta mới muốn phản kháng, tay đã bị lão Nhị ngăn chặn.

Bọn họ hai người hợp tác ăn ý, thuần thục đem quần áo của ta đều bỏ xuống.

Nhìn vết thương bên hông của ta đã muốn kết vảy, ba người bọn họ sắc mặt đang mang theo điểm thảnh thơi nhất thời thay đổi: “Biếи ŧɦái kia cư nhiên còn dám…” Lão Nhị vẻ mặt âm trầm, tiểu Tam phản ứng kịch liệt, nhảy dựng lên nói: “Chúng ta đều luyến tiếc ở trên người lão ba lưu ký hiệu, cư nhiên bị hắn giành trước!”

Lão Đại nhưng lại không nói gì.

Ta lo lắng nhìn hắn, không biết hắn tột cùng sẽ như thế nào. Nhưng hắn cũng không thèm nhìn tới ta, chính là oán hận trừng mắt nhìn miệng vết thương kia. Nếu ánh mắt có độ mạnh yếu, khẳng định miệng vết thương của ta sẽ bị nứt ra.

Lão Nhị cùng tiểu Tam cũng có chút bị vẻ mặt của lão Đạu dọa. Tiểu Tam thử kêu một tiếng: “Đại ca…”

Lão Đại ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương kia.

“Kỳ thật cắn không nặng, chỉ cần qua vài tuần liền ngay cả cơ hội lưu lại cũng không có.” Ta cố gắng mỉm cười an ủi hắn.

Lão Đại gật đầu nói: “Đúng vậy, miệng vết thương nông như vậy, xác thực rất nhanh sẽ hảo, nga?” Ngữ khí của hắn cư nhiên phi thường bình tĩnh, ta lại đột nhiên nổi da gà.

“Cho nên…” Hắn tiếp tục nói, hơn nữa cư nhiên bắt đầu mỉm cười. “Phải lưu ký hiệu, phải lưu cái sẽ không mất đi!”

Khi nói chuyện, hắn bỗng nhiên quỳ trước ta, đem hai cái đùi của ta giơ lên, đem hai đầu gối của ta mở ra hai bên.

Ta, toàn bộ bại lộ trước mặt hắn.

Tuy rằng sớm đã bị xem qua vô số lần, nhưng tình huống giống hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Ta không biết hắn làm cái gì, lại ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Nhưng mà loại không ổn này, lại làm cho ta có một loại chờ mong không rõ, du͙© vọиɠ của ta, cư nhiên ở cái nhìn chăm chú của bọn họ hơi hơi ngẩng đầu.

Lão Đại nở nụ cười, nói: “Xem ra, lão ba cũng thực chờ mong nga.”

Ta rất muốn phản bác, lại bị hắn ngăn chặn chây giãy dụa, lão Đại liếc mắt nhìn lão Nhị một cái, hắn lập tức tiếp nhận, đem ta ấn chặt.

Không khí quái dị, lại mang theo một loại *** mĩ không thể nói nên lời, ta cảm giác chính mình bắt đầu ngạnh…

Lão Đại mỉm cười hướng giữa hai chân ta cúi mình xuống, ta nhịn không được thở nhẹ: “A Đạt…”

Bỗng nhiên nhớ lại, cổ độc trên người, cũng không biết ngoạn như thế này rốt cuộc có bị thông qua không, nếu…

Ta giãy dụa ý định ngăn cản, lại ngoài ý muốn phát hiện, mục tiêu của lão Đại, cũng không phải du͙© vọиɠ của ta.

Hắn hôn lên da thịt bên trong đùi của ta.

Nơi đó là khu vục dị thường mẫn cảm của ta, cảm giác ngứa ngáy lập tức làm cho ta nhịn không được bắt đầu vặn vẹo, miệng cũng nhịn không được kêu to: “Không cần a, không cần a”

Tiểu Tam không biết từ khi nào đã đến bên người của ta, cùng lão Nhị mỗi người giữ một bên chân, đồng thời đè lại tay cùng đầu gối của ta. Giãy dụa của ta đối với bọn họ mà nói như không có gì.

Lão Nhị tiếp cận đến nói: “Lão ba, ngươi thực ầm ĩ a!”

Lời nói còn lại của ta bị hắn nuốt hết, biến thành nức nở.

Hôn sâu, rất sâu rất sâu, trong ngoài khoang miệng đều bị lưỡi của lão Nhị quét khắp nơi, nhưng mà lúc này, ngực của ta cũng lọt vào tập kích của tiểu Tam. Lưỡi hắn nhẹ nhàng đảo qua đầu nhũ của ta, lập tức đem du͙© vọиɠ đẩy lên cao.

Tuy rằng bị lão Nhị ngăn trở tầm mắt, nhưng ta có thể rất rõ ràng cảm giác được, phân thân của ta lúc này, trướng thật lớn, dựng thẳng lên.