Chẩm Hội Như Thử

Chương 28

Độ nóng bên trong dần lên cao khiến cả người ta đầy mồ hôi. Vết thương bên hông bị mồ hôi thấm ướt mà đau lên. Ta nhìn nhìn Alex, hắn ngồi ở trên ghế ngẩn người, bộ dáng không nơi nương tựa. Ta vừa định mở miệng kêu hắn mở điều hòa lên, tâm niệm vừa chuyển lại bỏ đi. Lấy tâm lý phản nghịch của hắn, nếu ta mở miệng ra yêu cầu, chỉ sợ hắn thà chịu nóng cũng không nguyện ý giúp ta. Không bằng chờ hắn cảm thấy nóng liền mở đi.

Quả nhiên, cái trán của Alex đổ mồ hôi, hắn xoa xoa, đang định đứng dậy, đảo mắt nhìn ta cả thân đầy mồ hôi cùng miệng vết thương bị mồ hôi thấm vào. Hắn vui vẻ cười, đứng dậy, đem ghế kéo đến ngoài biên ngồi xuống, đem cửa mở ra một chút.

Lập tức, hắn thực khoa trương làm biểu tình thoải mái, sau đó quay đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn ta. Cho dù cách nhau khá xa, ta vẫn cảm giác được khí lạnh của điều hòa ở gian ngoài. Chính là, gió mát kia với ta mà nói thật sự giống như lấy muối bỏ xuống biển. Ta không quay đầu, không để ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy trẻ con của Alex, chính mình bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.

Không biết Phùng Duệ Đường đối với tình huống hiện tại đã nắm được bao nhiêu. Tuy rằng chuyện ở buồng vệ sinh vừa mới xảy ra, phỏng chừng cũng không khiến hắn chú ý. Nhưng nếu hắn đủ thông minh, hiện tại đã đoán được ta vẫn ở building.

Bản thân là chủ nhân của building, sẽ làm cho hắn so với bình thường càng dễ dàng lấy danh sách người đến thuê hơn. Cho nên, còn lại chính là loại bỏ vấn đề. Ta bắt đầu đem mình trở thành Phùng Duệ Đường, bắt đầu động não nghĩ hắn sẽ làm sao.

Sự tình phát sinh, so với dự đoán nhanh hơn. Khi ta nghe ở gian ngoài tiếng bùm bùm, liền cảm thấy có biến cố, cơ hồ thời gian không lâu lắm, Alex cũng mềm nhũn ngã xuống, ta chỉ kịp suy nghĩ một chút: Chẳng lẽ là… Mất đi tri giác.

Chuyện mất tri giác này, nếu trước đó không có thời cơ thích hợp không biết phải chờ đến bao lâu. Thời điểm ta tỉnh lại, phát hiện chính mình đã trên giường ở phòng ngủ kia, bên cạnh là đồng sự của bộ hành động. Nhìn ta tỉnh lại, hắn lập tức đi ra ngoài, Phùng Duệ Đường vội vàng chạy vào.

“Tình huống như thế nào?” Ta hỏi.

Phùng Duệ Đường tự tin cười hướng ta làm chữ V nói: “Vừa mới bắt được toàn bộ!”

Nguyên lai sự tình phát triển theo những gì ta đoán trước, Phùng Duệ Đường lúc tới building, đã biết hết sự tình phát sinh đêm qua, cũng cho rằng địch nhân khả năng lớn nhất vẫn ở lại building. Chính là, xét đến độ mẫn cảm của các hộ gia đình, căn bản không có khả năng vào hộ kiểm tra, vì thế, Phùng Duệ Đường phải mất một phen cân não.

Sau lại nghĩ tới phương pháp tra xét bằng hồng ngoại, tuy rằng phức tạp một chút, nhưng lại không kinh động gì đến những hộ gia đình ở đây mà điều tra rõ tình trạng bên trong mỗi phòng.

Tuy rằng Sơn Hạ Hồng đã muốn tính kỹ để che giấu hành tung, cho nên khi theo dõi ghi hình của hệ thống, cũng không phát hiện cái gì dị thường, nhưng khi hồng ngoại tra xét từng tầng, lại phát hiện trong phòng 3905 cư nhiên tụ tập hơn mười mấy người, hơn nữa, ở buổi sáng bảy, tám giờ, các hộ gia đình đều đi làm, ở trong phòng có mười mấy người như vậy làm cho người ta khả nghi.

Có chín người ngồi trong phòng khách, tựa hồ đang thảo luận cái gì, mà hắn quan sát ở trong phòng còn có hai người, một người nằm thẳng hình chữ đại, cái loại tư thế này nếu nói là đang ngủ, không bằng nói là bị trói trên giường càng thỏa đáng hơn, mà người ngồi xa xa, cảm giác giống như đang giám sát người kia.

Lấy tiện lợi của chủ nhân nơi này, Phùng Duệ Đường lúc ấy liền lấy tư liệu của người thuê phòng 3905 ra điều tra, quốc tịch Nhật Bản, lại không ngờ hợp với ngờ vực vô căn cứ của hắn.

Vì muốn bảo đảm an toàn cho nghi phạm nhận định ở phòng 3905, Phùng Duệ Đường còn đặc biệt cho người ta dùng thiết bị đặc chế dùng để nghe trộm để làm xác nhận cuối cùng. Về phần hành động cuối cùng, ngược lại lại đơn giản nhất, chỉ cần đem khí mê thả vào điều hòa bay vào trong phòng, xác định mọi người ở bên trong đều hôn mê, phá cửa mà vào, muốn bắt thì bắt, nên dọn sạch thì dọn dạch, hành động liền hoàn tất.

“Kế tiếp ngươi tính làm cái gì? Về nhà sao?” Phùng Duệ Đường hỏi.

Mà ta lại có điểm sững sờ. Toàn bộ sự tình bởi vì ta không cùng Phùng Duệ Đường nhất quán, cũng không cảm thấy khẩn trương ngay lúc đó, cho nên cảm giác tương đối đầu voi đuôi chuột. Chuẩn bị lâu như vậy, mạc danh kỳ diệu bị bắt đi, nghĩ đến sẽ đυ.ng tới chút gì, kết quả lại cơ hồ cái gì cũng không phát sinh, liền mạc danh kỳ diệu được cứu. Hiện tại, trừ bỏ miệng vết thương bên hông ra thì không bị gì, hắn cảm thấy như đang mơ một hồi giấc mộng không có thật.

“Sơn Hạ Hồng sẽ xử trí như thế nào?” Ta hỏi tới vấn đề tối quan tâm.

Phùng Duệ Đường nhức đầu, có điểm tiếc nuối nói: “Thuận lợi bắt lấy toàn bộ bọn họ, hơn nữa là không hề phản kháng, lại hoàn toàn không có cớ cùng cơ hội xử lý hắn.”

Ta sửng sốt nhìn hắn, hắn mỉm cười, khuôn mặt mị hoặc đột nhiên sát vào nói: “Lâm sir, vốn ta muốn mượn cơ hội này giúp ngươi. Đáng tiếc…”

“Sẽ đuổi về Nhật Bản chịu thẩm tra sao?” Ta đánh gãy lời nói của hắn.

“Ân.” Thanh âm của Phùng Duệ Đường có chút buồn bực.

Chúng ta không nói gì. Có khi không cần nói ra, mọi người đều rõ ràng. Loại người như thế, phương án giải quyết tốt nhất chính là trong quá trình bắt giữ mà tìm cơ hội loại bỏ. Chỉ cần hắn còn sống, phiên tòa còn kéo dài tới một đoạn thời gian, mà vụ án lớn như vậy, thẩm vấn cũng sẽ lâu, làm không tốt chính là thời gian vài năm.

Tuy rằng Nhật Bản có tử hình, chuyện xấu Sơn Hạ Hồng làm trong mấy năm nay chết bao nhiêu cũng không đủ. Các loại như là thay đổi nhân chứng, bị gϊếŧ, chứng cớ bị hủy “ngoài ý muốn” phát sinh dị thường cao. Cuối cùng thẩm phán sẽ cho kết quả như thế nào, ai cũng nói không rõ. Lại càng không nói đến chuyện trước khi tuyên án, hắn có thể hay không tìm được cơ hội đào thoát.

Nguyên lai, chính là nghĩ như thế nào bắt hắn, đưa hắn ra công lý, nhưng sau khi thực hiện, ta mới phát giác, chính là như vậy cũng không đủ!

“Hắn, chỉ có chết, mới làm cho ta hoàn toàn an tâm.” Ta nhìn thẳng ánh mắt của Phùng Duệ Đường nói.

Phùng Duệ Đường cười khổ: “Ngươi thế nhưng lại thật thẳng thắng. Muốn biết pháp mà phạm pháp?”

Một khi đã hạ quyết tâm, tinh thần của ta ngược lại lại thả lỏng, mỉm cười nói: “Ta trước sẽ đi Nhật Bản, ở nơi nào đó làm, chuyển giao cho người Nhật Bản. Miễn cho ngươi đánh mất mặt mũi.”

“Không cần ta hỗ trợ sao?”

“Lúc cần, ta sẽ nói ra. Hiện tại ngươi chỉ cần giúp ta tiếp tục nơi ta ở với ba người kia, chờ ta làm xong là có thể nói.”

Lúc trẻ bởi vì từng một lần thất thủ, làm cho nhân sinh của ta hoàn toàn chệch đường ray. Là tốt, là xấu, chưa vào quan tài, không thể kết luận. Tuy rằng bởi vậy mới cùng Sơn Hạ Hồng kết nghiệt duyên, nhưng cũng do đó mà nhận thức Tu cùng ba đứa nhỏ.

Cho dù, hiện tại ba đứa nhỏ thoạt nhìn như người bình thường, nhưng theo pháp luật mà nói, đã vi phạm luân thường, như thế nào hiện tại cũng không rõ ràng. Nhưng nếu hạnh phúc của chúng ta không thương tổn người khác, ta thề chết cũng phải bảo vệ.

Ta ngẩng đầi, mỉm cười nhìn Phùng Duệ Đường, thong thả lại mang theo tự tin nói: “Lúc này đây, ta tuyệt sẽ không thất thủ!”