Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 17: Thật đúng là một nhà ba bảo bối~~

Editor: Ưu Tịch

Khi Linh Linh tỉnh lại vào buổi sáng liền phát hiện trên hai cái bàn trong động ngập tràn các thể loại điểm tâm đủ màu sắc, lại còn có cả bánh trứng nàng thích nhất, liền cao hứng đến hỏng rồi. Hi Chân hâm nóng bánh trứng làm bữa sáng cho nàng, nhất thời không khống chế được lương tâm bộc phát, chỉ chỉ Cốt Đầu đang đứng ở một góc khuất thật xa: "Cốt Đầu thúc thúc mua cho Linh Linh nha."

Linh Linh yên lặng cắn bánh trứng.

Hi Chân cảm thấy cái miệng của chính mình thực quá xúc động rồi, bởi vì nàng lại nói nhiều thêm một câu: "Linh Linh nhớ rõ đại tỷ tỷ dạy ngươi, phải nói cảm ơn thúc thúc nha."

Linh Linh cắn bánh trứng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mồm miệng run run rõ ràng là đối với Cốt Đầu vẫn sợ hãi, không cam lòng nói: "Cảm ơn... Cốt Đầu thúc thúc."

Đây là một cái tiến bộ thật lớn nha! Hi Chân thật sự là nửa vui nửa buồn. Nàng cùng lúc có vài phần không nỡ nhìn bộ dáng đáng thương của đại nhân, thật sự rất nghiệp chướng; một mặt lại muốn ly gián bọn họ, làm Cốt Đầu không thường xuyên được tiếp cận Linh Linh.

Căn bệnh này Linh Linh tồn tại, Hi Chân là một thần thú như thế nào lại không biết trong đó nội tình ra sao, hoàn toàn là Cốt Đầu tên ngốc kia gây ra .

Linh Linh vài năm này đi theo Cốt Đầu, giờ nghỉ ngơi điên đảo hay dinh dưỡng bất thường gì đó đều là thứ yếu. Chủ chốt vẫn là do Cốt Đầu ở cùng Linh Linh lâu dài, trong lúc bất tri bất giác vô tình hút nguyên khí của Linh Linh, làm cho Linh Linh nguyên khí không đủ, âm dương không cân bằng, làm sao có thể lớn lên.

Đại phu hiện tại trị liệu phương án là điều dưỡng, mấy liều thuốc chẳng qua chỉ là bổ dưỡng bổ huyết gì gì đó. Hi Chân cũng biết đây chỉ là chút cỏ linh chi tiên thảo cho nàng dưỡng bổ thân mình, Linh Linh ăn qua hiệu quả cũng không lớn. Tiểu cô nương thật sự là bị tổn thương nguyên khí, chỉ có thể chậm rãi nghỉ ngơi điều trị, ngoài ra phải bảo trì khoảng cách cùng tên tai họa Cốt Đầu này. Đáng tiếc thay cho đại nhân của bọn họ nha, thật sự là nam nhân yêu hài tử nhất trên đời này...

Ách... Bạch Cốt Tinh ấy à, muốn hắn chủ động buông tha cho Linh Linh, thật sự là điều này khó khăn lại thêm một tầng khó khăn, thậm chí là không thể nào.

Hi Chân luôn luôn tính toán trong lòng làm như thế nào để cho Cốt Đầu đáp ứng đem Linh Linh đưa trở về. Cốt Đầu nào biết nàng tính toán nhiều như vậy, hắn chỉ lẳng lặng đứng ở trong góc xem Linh Linh ăn cái gì. Linh Linh ăn sạch, ăn ngon lành đến hai cái bánh trứng nó mang về, làm cõi lòng nó đầy chờ mong, nóng bỏng nhìn nàng. Quả nhiên Linh Linh lại duỗi tay cởi giấy bao mấy miếng điểm tâm hắn mang về đặt trên bàn, làm Cốt Đầu đặc biệt vui vẻ.

Linh Linh ăn vài cái, Hi Chân không cho nàng ăn uống quá độ, liền lấy những thứ này đoạt mất. Linh Linh quyệt miệng, vẻ mặt không vui, chuyển con mắt cư nhiên liếc liếc Cốt Đầu.

Cốt Đầu thiếu chút nữa chạy đi lên: biết thúc thúc tốt rồi, vẫn là thúc thúc tốt thôi, thúc thúc cho ngươi ăn, ngươi muốn ăn bao nhiêu thúc thúc đều cho ngươi ăn, trở về bên người thúc thúc đi bảo bối thân yêu!!!

Đáng tiếc nó còn không có chạy tới, Linh Linh đã quay lại đầu nhảy xuống ghế, ngoan ngoãn ngồi một góc nghịch xếp gỗ, thực không ăn !

Cốt Đầu uể oải. Nó buồn bã ỉu xìu hoảng hốt xuất động, đi tới một đầm nước không xa để tẩy rửa bộ da. Hắn bóc lớp da tựa như cởϊ qυầи áo, hai tay lột xuống lớp da đằng sau lưng, rớt ra cả bộ da người đầy đủ hoàn chỉnh mà người thường không nhìn thấy được dù một kẽ hở. Hắn mở lớp da ra, bên trong huyết nhục mơ hồ gân mạch lần lượt thay đổi, quả thực vô cùng thê thảm.

Nó ngồi xổm bên đầm nước, đem bộ da nhúng xuống nước, rửa hết tất cả đống đồ ăn bên trong. Rửa xong liền treo bộ da lên cành cây cổ thụ, nó ngồi ở dưới tàng cây cũng không biết suy nghĩ cái gì, nghĩ nghĩ một hồi lại ngẩng đầu nhìn sang bộ da người, đột nhiên, một thân xương xẩu là nó liền đứng dậy, hướng trong sơn động đi đến.

Linh Linh uống thuốc, Hi Chân ôm nàng đứng ở trên cái ghế cạnh bàn học tập viết chữ. Linh Linh thích nhất viết chữ, mỗi lần còn líu lo hát. Cốt Đầu vào động liền đi thẳng đến trước bàn học. Đi gần tới nơi Linh Linh mới phát hiện, nàng lập tức bỏ lại bút lông, nhắm thẳng vào lòng Hi Chân mà co rúm người lại.

Nhưng là, nàng lúc này không có khóc lớn náo loạn, nàng trừng mắt thật to nhìn Cốt Đầu đang trong trạng thái toàn thân lõa thể, bộ dáng còn có chút nghi hoặc.

Hi Chân ngẩn người, đại nhân... Hắn hình như là nghĩ ra Linh Linh có gì mà sợ hắn.

Cốt Đầu đã vui vẻ vô cùng, Linh Linh không có vừa khóc lại nháo! Tuy rằng vẫn là không muốn tới gần hắn, nhưng ít ra hắn đã có thể đi quanh nàng trong vòng ba thước. Cốt Đầu quyết đoán từ bỏ bộ da người nó thực vừa lòng kia.

Nó không biết là nguyên nhân gì làm cho Linh Linh bài xích nó như vậy, nhưng nó cũng không dám mặc da người vào nữa.

Buổi chiều đi y quán, vào lúc tắm nước thuốc, Cốt Đầu lại ăn mặc thành cái bộ dáng che che đậy đậy như trước kia. Hi Chân khâu da hồ thành áo choàng cho hắn, trùm quanh cổ có thể che được nửa khuôn mặt phía dưới. Lại có thêm một cái mũ trùm đầu che ở nửa khuôn mặt trên, lại vây quanh kín không kẽ hở.

Y quán đại phu híp mắt nhìn Cốt Đầu tới nửa ngày, đặc biệt nghiêm túc: "Tiên sinh, ngươi xác định không cần bắt mạch?"

...

Sau khi Linh Linh tắm nước thuốc xong, Hi Chân liền lau khô người cho nàng, ôm nàng lên ghế nằm mặc quần áo. Cốt Đầu ở bên cạnh nhìn mà ngứa tay lợi hại.

Cũng dễ lí giải thôi, một yêu quái mang tâm tính yêu đứa nhỏ thành si, hiện đứa nhỏ đang ngay tại trước mắt, lại không thể đυ.ng vào không thể sờ không thể ôm không thể tắm rửa cho nàng, đó là một loại dày vò như thế nào.

Ánh mắt nó “điềm đạm đáng yêu” nhìn chằm chằm vào Hi Chân làm nàng chịu không nổi, cuối cùng quay đầu nhìn Cốt Đầu, thử mở miệng: "Hoặc là, ngươi tới?"

Cốt Đầu do do dự dự, rõ ràng là sợ Linh Linh vừa khóc, vừa vặn đại phu lại đây tìm nàng, Hi Chân liền trực tiếp đem Linh Linh chỉ mặc kiện qυầи ɭóŧ để trên ghế nằm. Trời giá rét đông lạnh, Cốt Đầu không mặc cho nàng mới có quỷ.

Đại phu kia kéo Hi Chân ra ngoài nhiệt tình khuyên nửa ngày. Hi Chân tức đến mức thiếu chút nữa hộc máu, hắn một câu lại một lời "Phu quân ngươi", nói cả nửa ngày chính là kêu nàng khuyên "Phu quân" nàng cho hắn xem mạch. Hi Chân cũng không biết đại phu này sao lại gà mẹ như vậy?( ý nói lo chuyện bao đồng)

Lục đại phu còn nói: "Hắn hình như là có bệnh không tiện nói ra, ngươi là người làm thê thất, cũng không thể chỉ lo cho đứa nhỏ, cũng nên ít nhiều quan tâm tới phu quân. Nếu là tiền thuốc men có vấn đề, chuyện này không vội, mọi chuyện đều có thể thương lượng, chúng ta cũng không phải chỉ nhìn tiền bạc mà mặc kệ mạng người..."

Hi Chân xoa thái dương… thật muốn một cước đá bay đại phu gà mẹ tốt bụng này ra ngoài…

Cốt Đầu cùng Linh Linh ở bên trong nhìn nhau nửa ngày.

Linh Linh dường như là cảm thấy lạnh liền định tự mình mặc quần áo, liền từ trên ghế nằm nhảy xuống. Ghế nằm làm theo kích cỡ của người lớn, Linh Linh nhỏ như vậy, nhảy xuống liền đυ.ng ngã. Cốt Đầu vội vội vàng vàng chạy lên mới tiếp được nàng.

Linh Linh cũng giãy giụa uốn éo một hồi, nàng vẫn là có chút kháng cự Cốt Đầu, nàng vừa nhìn thấy nó đã nghĩ tới hình ảnh bộ da người đầm đìa máu tươi kia, nhớ tới thảm trạng khi Cốt Đầu rạch da người, nàng liền run rẩy ở trong lòng nó. Cốt Đầu thấy nàng sợ hãi, liền gắt gao ôm nàng, xương khuỷu tay loạng choạng di động nhẹ nhàng vỗ, nhẹ nhàng dỗ… xương bàn tay vỗ nhẹ lưng của nàng, trong cổ họng phát ra thanh âm "Nha, nha..." nhẹ nhàng chậm chạp trầm thấp.

Chậm rãi, Linh Linh thôi sợ hãi, đôi tay ôm lấy cổ nó.

Nàng rúc vào trong lòng nó, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm nho nhỏ: "Cốt Đầu thúc thúc, ngươi về sau đừng, đừng..." Nàng cũng nói không nên lời cái nguyên cớ ấy, đã nói: "Đừng làm thế, ta sợ."

Cốt Đầu vội vàng gật đầu, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Nó tuy rằng nghe không hiểu, cũng có thể cảm giác được hiện tại trong lời nói của Linh Linh hình như là có thể có cơ hội cho bọn họ giải hòa , nó nào có đạo lý không đáp ứng.

Linh Linh lúc này mới cười lên thoải mái, lúm đồng tiền nở rộ như hoa, hôn lên thân mật trên mặt nó: "Cốt Đầu thúc thúc phải giữ lời nói nha."

Cốt Đầu cao hứng sắp hỏng rồi, được nàng gần gũi thì giận dỗi gì trong lòng đều bay sạch. Nó cũng học Linh Linh, ôm chặt nàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cũng may nó tuy rằng bỏ mũ trùm đầu nhưng không có cởi bỏ khăn quàng, nếu không cái miệng chỉ toàn xương kia của nó mà hôn lên mặt mềm nộn của Linh Linh, chẳng phải sẽ lưu lại vết bầm sao.

Chờ đến khi Hi Chân tiến vào, Cốt Đầu đã cùng Linh Linh hòa hảo như lúc ban đầu. Nó giúp Linh Linh mặc quần áo, mỹ mãn ôm lấy Linh Linh giơ lên cao quá đỉnh đầu xoay quanh vòng, Linh Linh cười đến hi hi ha ha, giọng trong trẻo như chuông bạc.

Hi Chân cũng không biết đã biết như thế này là đúng hay sai, nàng làm như vậy, giống như là, trợ trụ vi ngược a?( Vua Trụ là một trong hai vị vua thối nát nhất trong lịch sử Trung Quốc, vô cùng tàn bạo và độc ác)

Bọn họ vừa mới từ y quán đi ra, một đám quan quân liền giơ trường mâu bao quanh xông tới. Huyện úy đại nhân tự mình lãnh binh lại đây bắt người, một câu vô nghĩa đều không có, phất tay áo liền kêu: "Bắt!"

...

Thời điểm Vương gia đại muội tử trông cửa hàng vào buổi chiều, chỉ thấy vô số dân chúng đều đi tới tây phố. Nàng hỏi mấy người mới biết là nha môn bắt được tên trộm dục dũng ở y quán thành tây. Nguyên lai không phải một tên trộm đơn lẻ, mà là một đôi trộm tặc vợ chồng, còn ôm một tiểu cô nương bốn năm tuổi, thật đúng là một gia đình ba bảo bối mà.

Vương đại muội tử vừa nghe miêu tả này bỗng nhiên nheo mắt, nàng liền ẩn ẩn cảm thấy tổ hợp này nghe qua... Hết sức... Quen tai?

Kỳ thật nha môn làm sao bắt được bọn họ, cả đám đều bị Hi Chân ba đấm hai đá đánh đến hoa rơi nước chảy. Cốt Đầu ôm Linh Linh bỏ chạy, hắn vốn là muốn làm phép bay đi, lại nghĩ tới nơi này nhiều người như vậy không thể bị thấy. Tên ngốc này cũng không ngẫm lại, nếu bị nha môn phát hiện về sau khẳng định lại phải chuyển nhà, thì làm gì để ý đến chuyện người khác phát hiện.

Hắn chạy trốn nhanh như gió, giống như một làn khói xẹt qua đến tàn ảnh cũng không có, lưu lại Hi Chân còn chưa xử lý xong bọn tiểu nha dịch, đang muốn duỗi chân duỗi tay hoạt động gân cốt. Người xung quanh vây xem liên tiếp phỉ nhổ: ni mã (giống như câu chửi tục trong tiếng việt) cái nam nhân chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn, lưu lại cái nương tử nũng nịu ở đây cản phía sau, ngươi thật là không xứng làm nam nhân!

Cốt Đầu chạy qua mấy con phố, đi ngang qua cửa hàng điểm tâm tại ngã tư liền khẩn cấp phanh lại, nó còn nhàn hạ thoải mái vòng đi qua muốn mua đồ ăn cho Linh Linh. Kết quả cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, Vương đại muội tử ở bên trong đóng cửa, đang từ hậu viện vòng đi ra muốn tiến đến nha môn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cốt Đầu cư nhiên đang ôm đứa nhỏ đứng ở trước mặt mình, nàng sửng sốt một hồi lâu, sau đó nhanh chóng lôi kéo Cốt Đầu từ đằng sau vào nhà, đem then cửa cài thật chặt.

Vương đại muội tử đưa bọn họ vào trong khuê phòng của chính mình, ngay cả mẹ nàng cũng gạt. Linh Linh nháo đói bụng, nàng liền tiến đến phòng bếp mang hai chén cơm bưng lên. Tay nghề của nàng rất là tốt, trên mặt cơm còn có trứng ốp lếp, Linh Linh ăn hồng hộc, nói rằng ăn rất ngon.

Hi Chân lười biếng ở trên xà nhà không đi xuống, nàng vừa nghĩ đã biết, nay nha môn gióng trống khua chiêng ở chung quanh bắt người, muội tử này thoạt nhìn sợ hãi mềm mại, không giống có lá gan lớn như vậy, nàng làm sao dám giúp bọn hắn? Nàng có năng lực giúp tới trình độ nào?

Linh Linh ngồi ở trên đầu gối Cốt Đầu, mặt hắn cũng dùng khăn mặt để che. Vương đại muội tử thấy Cốt Đầu chỉ là ôm Linh Linh cũng không động đũa, nhớ tới tối hôm qua thời điểm hắn ở nhà nàng ăn cơm, lượng cơm ăn nhưng là rất lớn : "Công tử, ngươi không ăn sao?"

Trên mặt Cốt Đầu bị bao bọc bởi một cái mũ dày cùng một cái khăn lông lớn, nó bất động cũng không nói gì, chỉ thể im lặng ngồi ôm Linh Linh ăn, đương nhiên không thê ăn gì. Đôi con mắt qua kẽ hở của mũ trùm đầu nhìn Linh Linh đang thè lưỡi thở mạnh vì cơm quá nóng, còn nâng tay xoa xoa miệng nàng.

Vương đại muội tử chỉ có thể ngồi xuống nhìn thẳng Linh Linh: "Tiểu muội muội, nói cho tỷ tỷ phụ thân vì sao không ăn được không?"

Linh Linh ôm bát ngẩng mặt nhìn sang Cốt Đầu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Răng cha bị đau."

Vương đại muội tử quả thực mắc cười, chỉ là răng đau như thế nào lại bọc cả người thành như cái kén? Nàng ngẩng đầu nhìn Cốt Đầu, thực dùng sức cố lấy dũng khí: "Công tử, tại sao ngươi lại không thoải mái? Nhà của ta có chút thuốc, ta đi lấy đến đây."

Mặt nàng cười ửng đỏ, vội vã chạy tới nhà chính lấy một cái hòm thuốc nhỏ, đứng ở trước mặt Cốt Đầu ôn nhu nhỏ giọng nói: "Có thể cho ta xem ngươi đau thế nào không?"

Vương đại muội tử là vẫn là một khuê nữ, da mặt mỏng, chỉ hai ba câu chủ động quan tâm như vậy, nàng đã nói mặt đỏ như ánh bình minh, trong mắt tràn đầy tràn đầy ngượng ngùng. Hi Chân ở trên xà nhà ôm bụng cười lăn lộn.

Ai nha, đại nhân, ôi chao đại nhân của ta, ngươi chính xác là thiên hạ vô địch, mặc thành cái kén cũng có thể bắt được tấm lòng chân phương của một cô nương, lợi hại lợi hại, thuộc hạ xem thế là đủ rồi.

Nàng lau nước mắt từ trên xà nhà nhảy xuống, đẩy cửa ra đi vào, nghênh ngang như đây là nhà mình. Vương đại muội tử quay đầu, thấy cô gái này xinh đẹp như hoa, thần sắc ảm đạm một chút. Linh Linh vừa nhấc khuôn mặt nhỏ nhắn khỏi cái bát, liền hô lên một tiếng, long trời lở đất: "Nương!"