Áng mây thứ 78 : Vật báu.
Hạnh phúc làm gì có thật…* Toàn đến và đi như một định luật…- 1 cuộc sống thần tiên chỉ có trong sách vở…- Và 1 tình cảm vô bờ chỉ tồn tại trong mơ…Nhưng đôi khi…- Giấc mơ hạnh phúc lại hóa thành sự thật!
_ Về làm gì?
Trương Tề giận dữ gắt lên, ánh nhìn lại như con thú hoang dã đang gầm gừ. Thật đáng sợ.
Người trung niên trước mặt cuối đầu như ân hận lắm, quỳ sập trước ông đầy ăn nan. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
Thiên Di ngơ ngác nhìn cảnh tưởng trước mặt. Người này… gọi Trương Tề là “Ba”… Chẳng lẽ…
_ Ba…
_ Im ngay. Ngươi và ta không có quan hệ gì cả. Lần này về sao chỉ có một người? Làm cha mẹ mà bỏ con mình không quan tâm, xứng với chức danh ấy không?
_ Ba, bọn con có nỗi khổ…
_ Im ngay. – Trương Tề hung hăng quát lên, ông thật sự đã tức giận rồi.
_ Mẹ bọn nhóc… đã qua đời vào lần cuối cô ấy về thăm hai đứa nhóc. Vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy, là không làm bọn nhóc đau lòng. Thà làm người xấu còn hơn bắt hai đứa trẻ phải chịu nỗi đau mất mẹ. Mấy năm qua, con cũng rất muốn trở về. Nhưng vì công ty bên đó gặp biến động lớn, nên…
Mẹ… của Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ…
Thiên Di mở to mắt đầy kinh ngạc, đưa tay che miệng để không thốt lên. Liệu Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ sẽ thế nào khi nghe tin này… họ có còn hận cha mẹ mình không?
_ Câm đi. Biện lý do không chán ah? Hừ…
_ Ông ơi…
Không hiểu sao Thiên Di lại lớn gan dám chặn ngang câu nói của Trương Tề, nhìn vào ánh mắt hằn lửa của ông, Thiên Di hiểu rõ mình sắp phải chịu trận.
Nhắm nghiền mắt lại và hối hận vì chuyện dại dột kia, Thiên Di trân mình để hứng lấy cuồng phong sắp kéo đến.
_ Chuyện người lớn không liên quan đến con. Lo mà chuẩn bị bữa tối cho ta mau!
Nhưng không, Trương Tề đáp lại bằng giọng nói khá nhẹ.
Một lần nữa lại thở phào với sự may mắn của mình, sóc con toan đứng lên bước đi nhưng không hiểu sao lại dám cả gan thêm lần nữa mà nói với nét mặt đáng yêu.
_ Hai người cùng vào nhà nhé?
_ Lắm chuyện. – Trương Tề hằn học gắt.
_ Ông ơi, dù sao thì bác ấy cũng đã trở về và nói hết sự thật. Không thể tha thứ được sao? Con nghĩ, anh Vĩnh Khoa và anh Vĩnh Kỳ cũng không còn hận họ đâu…
_ Con bé này… lại không muốn sống à?
Khẩu khí quả thật rất giống nhau. Vĩnh Khoa cũng thường hâm dọa Thiên Di như thế. Thật chẳng sao quên được.
_ Ông ơi, tha thứ cho bác ấy nhé! Dù gì bác cũng có nỗi khổ… Chắc thời gian gian qua, bác cũng rất đau lòng.
_ Ta nhớ… lúc nói chuyện với Vĩnh Khoa, nó có nói con rất nghịch, rất trẻ con và không hiểu chuyện. Không ngờ lại người lớn thế! Nếu con nói thêm từ nào nữa, đừng trách sao ta lại phải sử dụng đến thứ này!
Thiên Di mở to mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào cây roi trên tay Trương Tề. Làm sao mà…
_ Ba, con xin lỗi.
Người trung niên ấy vẫn cứ cuối đầu, nước mắt vẫn giàn giụa trên gương mặt ông. Trông thật đáng thương!
Nhìn cây roi rồi lại nhìn sang người trung niên kia, Thiên Di không biết nên làm thế nào cho phải. Không biết tự bao giờ mà cô nhóc lại trưởng thành thế này. Còn lo cả chuyện của Trương Tề. Chắc Vĩnh Khoa sẽ rất shock khi biết chuyện.
_ Ông ơi…
------
_ Con làm gì thế?
Ông Trương bước xuống bếp khi ngồi đợi mãi chẳng ngửi thấy mùi thức ăn. Vừa vào đến nơi, ông đã trố mắt ngạc nhiên vì khung cảnh “hoàng tráng” trước mặt. Thật không thể tin nổi nếu Trương Tề nhìn thấy cảnh thảm hại này.
Một cô nhóc gan lì, đáng yêu và dẻo miệng. Giúp ông trong việc thuyết phục Trương Tề tha lỗi lại làm cho căn bếp sang trọng thành ra thế này? Thật hay mơ đây?
_ Chuyện gì thế?
Chất giọng đáng gờm thánh thoát vang lên làm cho không khí trở nên căng thẳng hẳn. Thiên Di nắm chặt vạt áo, lắm lét nhin sang Trương Tề đang trừng mắt nhìn cảnh bi đát trước mặt.
Sau một lúc, như để định thần, Trương Tề mới quay sang sóc con, cất giọng :
_ Có gì để giải thích?
_ Dạ… con… con… anh Vĩnh Khoa đã từng cấm con bén mảng vào bếp.
_ …
Trầm lặng.
…
_ Vậy… để ta nấu.
Xắn vội tay áo lên, ông Trương thân thiện nói rồi đẩy Thiên Di sang một bên kèm theo nụ cười đầy ẩn ý.
Nhượn lại “sàn đấu” cho ông Trương, Thiên Di thấp thỏm lo sợ bước thật khẽ theo sau Trương Tề. Dường như… cuồng phong đã nổi!
_ Không biết nấu cũng đâu cần phá thế?
Trương Tề ngồi xuống sofa, điềm nhiên hỏi. Ông như nhận ra mùi vị hạnh phúc bấy lâu, như thoát khỏi mê cung u tối tàn bạo.
Thiên Di trơ mặt ra, đứng nhìn Trương Tề đầy kinh ngạc. Ông đã hồi tâm thành người tốt? Hay chỉ đang giả vờ?
_ Ta đã suy nghĩ rất lâu…
Chất giọng lạnh toát dường như dịu lại, Trương Tề giương mắt tận xa xăm, khóe môi khẽ động đậy cho những câu chữ thoát ra. Gương mặt ông lúc này như một người khác hẳn, hoàn toàn không phải một Trương Tề độc ác.
_ Rằng… có khi… ta đã sai…
-------------------------------------------
Chiếc xe phóng như lao trên đường như con thú dữ đang rượt theo con mồi. Qua khung kính, mọi cảnh phản chiếu lại như một thướt phim đang được tua nhanh hết cỡ. Gió rít vào từng động cơ. Bánh xe cọ sát vào mặt đường với vận tốc chóng mặt.
Lao nhanh. Lao nhanh mãi.
Những tán lá trên những cành cây xì xào xì xào như đang mời gọi ai đến khám phá. Từng đợt gió chạy dọc theo sóng lưng làm nổi cả gai ốc. Thoáng qua , từng ngôi mộ được xuất hiện. Rời xe và đi dọc theo con đường nhỏ hẹp, cuối cùng dòng chữ “Chủ tịch” cũng xuất hiện trên một ngôi mộ gần đó.
Ngôi mộ nhỏ, đơn sơ được quét dọn mỗi ngày cùng vài người canh gác. Hẳn là vị chủ tịch trước rất oai nên khi mất, ông đã được mọi người “chăm sóc” chu đáo thế.
Nhưng… chẳng hiểu sao ông lại chọn xây mộ nhỏ bé thế?
_ Chào. Tôi là Trương Vĩnh Khoa, chủ tịch đương thời của tổ chức. - Bước tới trước tên mang kính đen, Vĩnh Khoa lạnh lùng nói. – Tôi có chuyện muốn nhờ các người giúp.
Bộp… bộp… bộp…
Sau một loạt các tiếng động lạ, những dáng người cao to dần ngã khụy xuống nền đất và nằm bất động.
_ Họ sẽ không đồng ý cho chúng ta đào mộ chủ tịch đâu. Làm thế này nhanh hơn.
Vĩnh Kỳ thản nhiên nhún vai, buông khúc gỗ trên xuống rồi cười nhẹ như mình chẳng hề làm gì cả.
Đến trước mộ, Vĩnh Khoa nhẹ cuối đầu. Khóe môi khẽ nhếch lên cho hơi lạnh theo gió lan ra ngoài, âm vực trong giọng nói lạnh như băng :
_ Xin lỗi vì đã hành động thế với Ngài, Ngài chủ tịch!
Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ cùng nhau đào xới lớp đất dày. Bên trong mộ, một khuôn mặt ung dung , hiền hòa, bình yên của vị chủ tịch trước đang nằm.
Dõi ánh nhìn sắc lạnh quanh nơi vị chủ tịch đáng kính đang yên giấc, Vĩnh Khoa chợt thấy một mẫu giấy nhỏ được đặt dưới đầu nằm của ông.
Thì ra, “vật báu dưới gối nằm” là đây!
------
Sân bay lộng gió tràn kẽ tóc. Mỗi ngày, người ra vào sân bay cứ nườm nượp không ngừng nghĩ. Cuộc sống cứ thế trôi trong màu của thời gian.
Chính An đưa mắt nhìn cô nhóc trước mặt, tính nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu cứ im lặng đứng nhìn cảnh tiễn biệt.
Bà Lâm ôm cô con gái bé bỏng vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa mái đầu đáng yêu. Cười trong nước mắt.
Lâm Kỳ thở nhẹ, giương ánh nhìn buồn sang hướng khác. Rốt cuộc, cũng tại ông nên bây giờ con gái mới thế. Ông tự trách mình hằng ngày, hàng giờ nhưng cũng không thể nào bù đắp được.
_ Cho hỏi ở đây ai là Lữ Thiên Di?
Giọng nói lạ nhẹ vang phía sau Thiên Di và làm gián đoạn khung cảnh cảm động kia. Dời bước sang hướng phát ra giọng nói, Thiên Di ngơ ngác đáp và nhận ra đó là nhân viên của hãng hàng không :
_ Là tôi.
_ À, đây là giấy hủy chuyến bay.
_ Hủy… hủy chuyến bay? – Thiên Di tròn mắt nhận lấy tờ giấy quái lạ kia, ngạc nhiên nhìn người nhân viên như thể người ta là sinh vật lạ. – Tôi hủy chuyến bay khi nào?
_ Là ta ra lệnh.
Đằng xa, Trương Tề ung dung bước đến, theo sau là ông Trương. Nhận ra cha của Vĩnh Khoa, Chính An không khỏi ngạc nhiên, đứng như trời tròng.
_ Trước khi Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ trở về cùng cách phá hủy điều luật, con không được đi đâu cả. Con nghĩ làm thế ta sẽ buông tha cho con? Không gϊếŧ “chìa khóa vàng”?
Cười nhạt, Trương Tề lướt mắt qua Hiệu trưởng Lâm rồi bình thản nói tiếp :
_ Không tin tưởng chồng con sao?
_ …
Thiên Di sững người, đưa mắt nhìn Trương Tề đầy nghi hoặc. Mất một lúc sau, sóc con mới lí nhí đáp :
_ Ông… nói sao ạ? Ông cũng sẽ tìm cách hủy điều luật? Là thật ạ? Vậy… anh Vĩnh Khoa sẽ không buồn nữa! Tốt quá. Tốt quá rồi!
Như muốn nhảy cẫng lên vì vui mừng, sóc con tinh nghịch reo lên.
Hiệu trưởng Lâm đờ người, hai bên tay cứ lùng bùng, ngỡ mình nghe nhầm.
_ Bây giờ… làm lại vẫn còn kịp chứ?
Buông câu nói bâng quơ về phía Lâm Kỳ, Trương Tề nhẹ đặt câu hỏi.
Niềm tin vấy lên tia sáng hạnh phúc. Mê cung giờ đã có lối thoát hiểm. Trương Tề là người bước ra ánh sáng đầu tiên trong vòng quẩn quanh tà ác.
Gió bên ngoài chen nhau lùa vào không gian chật kín người, mang hương thoang thoảng đậu bên cánh mũi.
_ Thế… ông đừng hủy chuyến bay của cháu, nhé?
Chất giọng trong trẻo như phá tan mọi thứ trong tích tắc. Nắm chặt hành lý trong tay, sóc con kiên quyết nói.
Hôm qua, được nói chuyện với Trương Tề, tuy có hơi sợ nhưng vẫn an toàn đấy thôi. Rốt cuộc, sóc con đã hiểu ông. Ông không hề ác như mọi người đã nghĩ. Ông vẫn còn tình người chứ không mất hẳn. Chỉ là… ông đang cố che giấu thứ tình cảm ấy mà thôi.
Quyết định không rời xa Vĩnh Khoa được sóc con đưa ra ngay lúc ấy. Nhưng… vì muốn “khám phá” và học hỏi những thứ mới lạ, sóc con vẫn sẽ đi. Hơn nữa, sang đó sẽ gặp lại anh Hải Nhân thân yêu. Cũng đã khá lâu cả hai không gặp nhau còn gì.
_ Con tin Vĩnh Khoa sẽ tìm được cách hủy điều luật kia.
Thiên Di nháy mắt, nghịch ngợm nói sau khi đã tự mình thoát khỏi dòng suy nghĩ kia.
_ Vậy chúng ta về nhà thôi! – Trương Tề lẳng lặng quay người đi và nói như ra lệnh.
_ Con vẫn sẽ sang Mỹ.
Câu nói ấy làm khựng bước chân Trương Tề và ông Trương, làm Hiệu trưởng Lâm và bà Lâm ngơ ngác không thốt nên lời.
Cho hai tay vào túi đầy thư thái, Chính An trầm giọng hỏi :
_ Sóc siêu quậy, em đang đùa mọi người đúng không?
Tưởng rằng cô nhóc sẽ cười và thừa nhận là đang đùa mọi người. Nhưng không… Thiên Di vẫn giữ ánh nhìn kiên định, quả quyết nói :
_ Em không đùa. Em nói thật.
_ Thật? – Chính An mở to mắt.
_ Em sẽ sang Mỹ học. Đừng lo, có anh Hải Nhân bên ấy mà. Tuy sẽ rất nhớ mọi người…
Bất chợt, Thiên Di dời mắt sang Trương Tề, cười tinh nghịch rồi nói :
_ Ông giúp con nhé. Giúp con nói với Vĩnh Khoa, sau khi khóa học kết thúc, con sẽ trở về gặp anh ấy!