Áng mây thứ 46 : Vị khách quen
Nên mất 1 vài thứ và xa rời 1 vài thói quen để bắt đầu 1 cuộc sống mới - Hơn là ngồi chấp nhận 1 ngày nào đó sẽ mất tất cả.Hạnh phúc đâu hẳn là một đoạn kết hoàn hảo.Vì có thể phía sau đoạn kết đó là một tập cuối đầy thương đauNhớ những gì đáng nhớ.Quên những gì cần quên.Thay đổi những gì có thể.Và chấp nhận những gì đã mất…
Cơn sốt làm cho con người ta mê man trong đống kí ức đau buồn. Vầng trán nóng bừng bừng như thiêu đốt cả thân thể Vĩnh Khoa, đôi mày khẽ chau lại, hơi thở nóng hỏi phả ra không trung.
Hàng mi cong từ từ hé mắt, vẻ mệt mỏi lộ rõ hơn bao giờ hết. Đôi mắt đỏ ngầu làm quen với vầng sáng quanh mình.
_ Tỉnh rồi à?
Đặt tô cháo xuống chiếc bàn nhỏ, Chính An ngồi xuống cạnh giường, chất giọng trầm trầm pha chút ưu tư thoát ra :
_ Cậu mê man 1 ngày rồi. Cứ nghỉ ngơi đi, cậu vẫn còn sốt cao lắm.
Đôi mắt đỏ ngầu như nhớ đến điều gì đó, đưa tay kéo tung chăn và nhỏm người dậy với chút sức lực ít ỏi. Nhưng… vết thương từ bàn tay lại nhói lên khiến Vĩnh Khoa nhăn trán và thở mệt nhọc.
Rầm!
Cả thân hình anh tuấn ngã nhoài xuống đất, ngược với hướng của Chính An đang ngồi nên Chính An không nhìn thấy. Chỉ khi tiếng động vang lên, cậu mới vội vã chạy qua đỡ lấy Vĩnh Khoa.
_ Sao cậu lại tự ý xuống giường?
Vì dùng lực mạnh để chóng tay xuống nền gạch nên máu từ vết thương lại loan ra, thấm đỏ cả mảnh băng trắng quanh bàn tay rắn chắc.
_ Tôi… phải… đến… sân… bay
Câu nói được thoát ra từ đôi môi nhợt nhạt không chút hơi sức làm Chính An hơi nhói lòng. Dìu Vĩnh Khoa lên giường và thay lớp băng đẫm máu cho cậu một cách thuần thục, Chính An khẽ nói :
_ Cậu mê man cả 1 ngày rồi. Máy bay đã cất cánh. Nếu muốn tìm Thiên Di, đợi khi cậu khỏi bệnh, tôi sẽ đặt vé máy…
_ Khỏi!
Chưa nói hết câu thì tay Chính An đã bị gạt khỏi người Vĩnh Khoa bằng một lực nhẹ. Chất giọng khô khốc toát lên sự lạnh lùng dứt khoát.
_ Ra ngoài đi.
Chất giọng ngang tàn lại toát ra, đưa mắt sang chỗ khác, Vĩnh Khoa tựa người vào chiếc gối sau lưng. Gương mặt nhệch nhạt, xanh xao thoáng nét u buồn.
Chợt nhớ ra là chính cậu đã làm Thiên Di rời Việt Nam sang Mỹ, Vĩnh Khoa trở về với nét lạnh thường trực rồi nói những lời khô khốc hàm chứa sự buồn bã kiêm luôn tức giận.
Mọi thứ đều vô vị và hết sức mâu thuẫn.
Cánh cửa phòng được đóng lại hết sức nhẹ nhàng, Chính An buồn bã thở dài rồi tựa lưng vào tường, đôi cánh bạc khẽ chuyển động.
_ Ông cậu đã về đây mấy phút trước. Mau chóng lấy lại tinh thần đi chủ tịch trẻ.
------
Vầng trán cao lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền vì cơn sốt triền miên. Từng hơi thở nóng hỏi thả vào không trung.
Cạch!
Tiếng động không làm Vĩnh Khoa mở mắt, cậu nghĩ đó lại là Chính An nên chau mày đầy tức giận, nói với giọng mệt nhoài :
_ Cậu vào đây làm gì nữa?
_ …
Không có tiếng đáp trả.
Mi mắt dần mở ra, Vĩnh Khoa nheo mắt nhìn người đang đứng trước mặt. Đột nhiên, mắt cậu mở to hơn, đôi môi khẽ mấp máy với hơi thở nóng rực :
_ Ông… ông về khi nào thế?
Mái đầu điểm bạc khẽ lắc lư rồi ngồi xuống cạnh Vĩnh Khoa, bàn tay nhiều vết chai sần nhẹ nhàng đặt lên vầng trán kia, chất giọng đầy bí hiểm phả ra giữa giang phòng :
_ Sao lại sốt cao thế này?
Tia nhìn ma mị như không buông tha cho đôi mắt đỏ ngầu đầy mệt nhọc, nó cứ xoáy sâu vào đáy giác mạc Vĩnh Khoa, điều đó làm cậu biết được, ông mình đã biết tất cả mọi chuyện ở Việt Nam.
Liếc mắt sang hướng khác, Vĩnh Khoa toa ngồi dậy nhưng lại bị một bàn tay lập tức chặn lại, kèm theo đó là chất giọng khàn khàn của tuổi già vang lên :
_ Cứ nghỉ cho khỏe đã. Gϊếŧ “chìa khóa vàng” để sau cũng được.
Thật không ngờ ông cậu lại đi thẳng vào vấn đề chính và suy nghĩ hoàn toàn khác Vĩnh Khoa. Khó nhọc phát ra từng câu chữ trong hơi thở nóng ran, Vĩnh Khoa gieo tia nhìn lạnh vào ông mình :
_ Không gϊếŧ cô ấy…
_ Vậy hãy nhắm súng vào ta và bóp cò. Còn không, ta sẽ làm chuyện đó, với con.
Cắt ngang câu nói lấp lửng của Vĩnh Khoa là một thanh âm rùng rợn đầy đáng sợ và uy quyền. Từng câu chữ được mài giũa một cách dứt khoác nhất.
Tách !
_ Con sẽ thay Vĩnh Khoa…
Cánh cửa mở tung cùng dáng người cao cao có khuôn mặt hệt người bệnh.
Khẩu súng trên tay được nạp đạn trong tích tắc, đầu súng lạnh toát nhắm thẳng về phía trước, như muốn vồ tới bất cứ lúc nào.
Khẽ nhếch môi nhạt, Vĩnh Kỳ nói tiếp câu nói đang bỏ dở :
_ …gϊếŧ ông.
Sửng người trước câu nói của Vĩnh Kỳ, Vĩnh Khoa ngồi dậy một cách khó khăn, cố bật ra từng chữ trước cái sốt đang hành hạ cơ thể cậu :
_ Vĩnh…
Đoàng.
Mùi máu tanh phả vào không trung, quyện vào bầu không khí đặc sánh. Căn phòng tràn ngập hương tanh của máu. Màu đỏ thẳm loan trên nền nhà.
Kịch!
Cả thân hình đổ sập xuống đất, đôi môi tái đi vì mất máu, mắt dường như đang bị thuyết phục cho nhắm nghiền lại.
Làn khối trắng trên đầu súng được thổi bay đi, khẩu súng lại được tra vào túi. Trương Tề khẽ hếch môi, để lộ sự nguy hiểm trong từng câu nói :
_ Con có thể nhanh hơn ta sao, Vĩnh Kỳ? Đừng bao giờ làm những chuyện ngu ngốc ấy nữa.
-----
_ Có chuyện gì vậy, Khoa?
Nghe tiếng súng thánh thoát vang lên, từ dưới nhà, Chính An vội vã chạy thật nhanh lên tầng trên.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chính An không khỏi ngạc nhiên, cậu trân mắt nhìn Vĩnh Kỳ đang nằm bất động trên vũng máu. Bất giác, thoát khỏi sự ngạc nhiên ấy, Chính An vội lấy chiếc điện thoại ra và gọi xe cứu thương.
Trước khi đưa Vĩnh Kỳ vào bệnh viện, Chính An không quên quay lại nhìn ông Trương Tề, buông một câu ngắn gọn :
_ Chăm sóc cho Vĩnh Khoa hộ tôi.
Tiếng còi inh ỏi từ chiếc xe cứu thương ngày một nhỏ dần, nhỏ dần và mất hút sau màn đêm giá buốt.
Trước khi phát súng ấy vang lên và đầu đạn thoát khỏi miệng súng thì Vĩnh Khoa đã trong tình trạng mê man, cậu không kịp nói hết điều mình muốn nói thì mắt đã nhắm nghiền và ngã xuống chiếc giường êm ái. Đó là cậu đã dùng quá sức lực trong ngày hôm nay, cơ thể cậu vẫn còn rất yếu nên sẽ không tránh khỏi tình trạng ngất đi.
Nhìn gương mặt xanh xao của đứa cháu còn lại trong phòng, ông Tề khẽ hếch môi, tiếng nói rít lên giữa bầu không gian tĩnh mịch và hắt mùi máu tươi :
_ Hậu duệ của con lại là người bạn thân thiết của con. Vợ con lại là vợ Vĩnh Kỳ. Người con gái con yêu lại là người con cần phải gϊếŧ. Bấy nhiêu thôi, có đủ để khiến con trở nên tàn bạo hơn không, Vĩnh Khoa!
Tiếng bước chân cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần rồi cũng mất hút trong màn đêm. Một nụ cười bí hiểm khẽ vụt qua đôi môi, Trương Tề ung dung sải bước như đang dạo mát.
Mê man trong làn sương trắng tinh khôi, tâm trí giờ đã vụt khỏi tầm kiểm soát. Đôi mắt nhắm nghiền vì đã quá mệt mỏi với những ngày gần đây.
-----
Cạch !
Sau một hồi chạy ra chạy vào, cuối cùng cánh cửa trắng toát cũng được mở ra với mùi thuốc sát trùng nồng nặc ùa ra sau khi bị nhốt mấy giờ liền đồng hồ.
Vị bác sĩ với chiếc blue trắng khoan khoái bước ra, tất cả mọi người điều thở phào nhẹ nhõm sau khoảng thời gian đầy kịch tính trong phòng mổ. Viên đạn đã được lấy ra khỏi cơ thể Vĩnh Kỳ.
Đưa tay vỗ vai Chính An, vị bác sĩ ấy nhẹ nhàng bảo :
_ Đã qua cơn nguy kịch. Cũng may, viên đạn đã bắn lệch, nếu không, trúng tim thì nguy rồi. Do mất máu quá nhiều nên cậu ấy cần tịnh dưỡng. Chỉ cần chờ vết thương lành thôi, đừng lo lắng quá. Cậu cũng nên giữ gìn sức khỏe đi, tôi thấy dạo này mọi người gặp tôi hơi bị… thường xuyên đấy.
Khẽ cười, Chính An cuối đầu chào vị bác sĩ ấy rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. Mọi lo lắng đã lắng xuống. Đúng lời vị bác sĩ ấy nói, có lẽ, dạo này bệnh viên là nơi “giải trí” tốt.
Phòng hồi sức đầy đủ tiện nghi, tiếng tít tít từ cái máy cạnh giường kêu liên hồi cho thấy nhịp tim ổn định. Chính An mừng vì điều đó. Nhiệm vụ của cậu quả là rất khó khi thế hệ này có tới hai vị chủ tịch cần được bảo vệ. Liệu Vĩnh Khoa sẽ thế nào khi biết được cậu bạn thân thiết lại là hậu duệ của mình?
Không dám nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo tí nào. Nhất là gương mặt sát thủ của Vĩnh Khoa khi biết người cậu tin tưởng lại là người có thể hi sinh mạng sống vì cậu bất cứ lúc nào.
----
Phòng Hiệu trưởng mang một mảng ưu tư, phiền toái. Ánh ban mai hiu hắt, đượm buồn chiếu thẳng vào gương mặt nhiều nếp nhăn.
_ Cuối cùng ông cũng chịu lộ diện rồi sao, Trương Tề?
Hiệu trưởng Lâm thở hắt, từng đường nét trên gương mặt dần co thắt lại, lộ rõ nét lo lắng.
Thầy Vinh ngồi chéo chân thư thái, một tay chóng càm, tay còn lại đẩy gọng kính lên, giọng nói nhè nhẹ truyền vào bầu không khí tĩnh mịch :
_ Thật may vì cô nhóc đã sang Mỹ cùng Hải Nhân trước khi ông ta về đây. Ngài đừng quá lo lắng, Hiệu trưởng. Tôi sẽ bảo vệ cô nhóc bằng mọi cách. Vả lại, con của Ngài rất đáng yêu, luôn được mọi người bảo vệ mà. Nhất là tên nhóc Vĩnh Khoa.
Nghe nhắc tới Vĩnh Khoa, Hiệu trưởng Lâm lại thở dài, ông đưa tay xoa xoa cặp mắt thâm quần, khẽ nói :
_ Có lẽ mọi chuyện cũng tại tôi. Nếu tôi không vội vàng hứa hôn thì đâu mắc bẫy tên gian manh Trương Tề.
_ Không phải lỗi của Ngài đâu. Ngài đừng tự trách mình nữa.
Tiếng xào xạc từ nhành cây ngoài cửa sổ như góp phần âm u cho mảnh chuyện nhỏ. Chưa bao giờ khung cảnh lại buồn đến thế. Cũng như câu “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!”
Hai con người trong căn phòng nhỏ đầy vị chát.
Không gian chùn xuống tận vô cực. Chuẩn bị cho trận bão tố mới chăng!
Mảng âm u dày đặc kéo đến.
Cuộc sống luôn tồn tại nhiều chiều và luôn tạo nhiều bất ngờ cũng như đau thương cho con người. Tạo hóa sao lại đặt ra những điều ngang trái xen lẫn hạnh phúc ấy?
Như để làm cho con người trở nên mạnh mẽ, biết đứng lên sau vấp ngã, biết đối diện với sự thật, biết buông xuôi, biết can đảm, biết yếu đuối, biết khóc, biết cười đúng với quy luật của trời.
Những người dính vào vòng ma thuật, đến tận cùng của bóng đêm liệu có những cảm nhận ấy. Trương Tề là một ví dụ điển hình. Ông không hề-có-tình-người.
Trong ông, mọi thứ điều vô nghĩa và nhàm mắt. Ông muốn dẹp bỏ thứ làm chướng mắt mình, muốn san bằng nỗi sỡ của tất cả mọi người, muốn gây đau thương, tan tốc cho người khác. Một trong những thú vui của ông.
Nhưng… cái gì cũng có hai mặt của nó. Đương nhiên là Trương Tề vẫn biết sợ. Cái ông sợ là một thế lực đen tối khác. Thế lực đang dần lớn mạnh và chủ của thế lực ấy chính là kẻ thù không đội trời chung của ông. Kẻ đó và ông có một mối thù truyền kiếp. Mối thù về quyền lực. Chính ông đã gϊếŧ chết gia đình kẻ đó và nhắn lại : “Đợi khi mạnh hơn ta hãy tìm ta”
Ông không ngờ chính mình lại tự đưa ra điều ngu xuẩn ấy. Vì lúc đó, kẻ thù của ông đang yếu thế nên ông rất hiếu thắng.
Và, ông đang bị săn đuổi trong chính lãnh địa của mình.
Nỗi sợ ấy dường như chẳng hề hấn gì tới một con quái thú. Ông vẫn thản nhiên làm điều sai trái, vẫn ngang nhiên xây dựng tổ chức của mình mặc cho sự truy đuổi của tổ chức kia.