Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 43

“Thư Minh, ngươi đang cười cái gì?”.

Tiêu Lâm có điểm mất hứng, Thư Minh bỏ mình qua một bên đang cười gì, hắn nghĩ cũng nghĩ không ra. Lần thứ mười bốn hắn nhìn thấy Thư Minh ngồi trước thư án giơ miệng cười, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn.

Thư Minh ngẩng đầu, phủ nhận nói,“Ta không cười a.”.

Hắn mở to mắt nhìn Tiêu Lâm trong lòng nóng lên, kiềm chế không được triền đi qua ôm lấy hắn,“Có cái chuyện tốt gì, cũng nói cho ta biết.”.

Lăng Thư Minh bỏ bút lông trong tay xuống, bất đắc dĩ nói,“Thực không có.”.

Hắn kéo Tiêu Lâm qua, cùng hắn ngồi lên cái ghế, tay ôm hắn vào người mình, ôn nhu hỏi, “ Dược hôm nay, ngươi uống chưa?”.

Tiêu Lâm yêu nhất bộ dáng ôn nhu của hắn, ở trên má hắn cọ cọ rồi mới nói “Uống xong ta mới đến gặp ngươi, ngươi yên tâm.”.

Thư Minh lại hỏi,“Trên người còn có chỗ nào đau không, có chỗ nào không tốt không?”.

Tiêu Lâm nhìn hai cánh hoa hắn hé ra hợp lại, không biết tại sao bỗng nhiên nghĩ đến thần sắc của Thư Minh cùng cúc huyệt giống nhau, hai má liền có chút nóng, Thư Minh thấy hắn sắc nhất biến, nghĩ đến hắn lại không ổn, hoảng nói,“Sao vậy? Huyết khí nghịch chuyển sao?”.

Tiêu Lâm ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, miết nhẹ cằm hắn, đem đôi môi in lên cánh hoa, nhẹ nhàng đυ.ng vào, cầm lấy tay Thư Minh đặt vào giữa hai chân, nói giọng khàn khàn,“Khí huyết không có đi ngược chiều, cũng là nóng lên.”.

Nơi đó cách một lớp vải còn cảm thấy phỏng tay, lòng bàn tay Thư Minh cảm thấy rõ ràng.

Thư Minh hạ mắt một lát, bới móc thiếu sót nhìn Tiêu Lâm nói,“Ta gần đây không cùng ngươi hồ nháo. Chỉ có thể làm phiền Cảnh vương gia tự mình nghĩ biện pháp giải quyết!”.

Tiêu Lâm bĩu môi, sửa lại nhãn tình làm duyên làm dáng,“Ta không nghĩ biện pháp khác, chỉ nghĩ ngươi.”.

Khuôn mặt hàm xuân, đôi mắt như nước mùa thu, Thư Minh tâm trí nhớ lại, mơ hồ nhớ lại khi cùng với Tiêu Lâm, cũng có chút tình nhiệt, thấp giọng hỏi hắn,“Ta ở đây thượng?”.

Tiêu Lâm cầm tay hắn đưa đến miệng, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nói “Ta cho ngươi thượng.”.

Một cỗ nhiệt huyết nảy lêи đỉиɦ đầu, Thư Minh nhìn thấy Cảnh vương gia kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sửng sốt một lúc lâu, lại còn nhớ rõ có hai chuyện chưa làm thỏa đáng, không thể dính vào, hít sâu một hơi, che dấu thần sắc thất vọng, cố ý chọc giận Tiêu Lâm nói,“Cảnh Vương gia túc trí đa mưu, nói là ta thượng, rốt cuộc chữ thượng này có phải thượng hay bị thượng thì ta vẫn chưa rõ, đến khi đó biết đâu ngươi lại không giữ lời.”.

Tiêu Lâm tính toán thất bại, phẫn nộ nói “Ở mặt trên mệt chết đi, ta cho ngươi hảo hảo hưởng thụ.”.

Thư Minh không cùng hắn dây dưa, rút tay về đứng lên, nói,“Buổi chiều ta phải đi ra ngoài, buổi tối trở về.”.

Tiêu Lâm đang muốn hỏi hắn đi ra ngoài làm cái gì, Thư Minh xoay người nhìn hắn, nghiêm mặt nói,“Ngươi chờ ta, ta có việc muốn nói cho ngươi.”.

Hắn một bộ dạng nghiêm túc, làm Tiêu Lâm lo lắng đứng lên, truy vấn nói,“Ngươi đi làm cái gì? Ta với ngươi cùng đi. Còn có, ngươi muốn nói cái gì, vì sao phải trở về mới nói cho ta biết, hiện tại liền nói không được sao?”.

Thư Minh lắc đầu, cười nói,“Tóm lại là chuyện tốt. Ta chính là muốn buổi tối trở về nói với ngươi.”.

Hỏi không được kết quả, Tiêu Lâm thở dài, đi đến bên người hắn, kéo thắt lưng đem hắn ôm chặt trong lòng, ở trên người hắn ngửi ngửi, nhẹ nhàng nói,“Thư Minh, ta tuy rằng không có võ công, ngươi cũng đừng xem ta là đang trói buộc.”.

Lăng Thư Minh nghe hết hồn, cuống quít giải thích nói,“Tiêu Lâm, ta…… Ta không có đem ngươi xem thành trói buộc. Ai, chuyện đó…… Chuyện đó……” Hắn chính là muốn cấp Tiêu Lâm một kinh hỉ, cũng không muốn tạo thành khúc mắc,“Ta bất quá bố trí một phen, có thể đem Ma Tát Đức bắt trở về.”.

Tiêu Lâm cười trộm, quay sang thế nhưng lại là một bộ dạng không tin,“Thật sự sao? Ngươi mới vừa rồi cũng không nói, là sợ ta không thể cùng ngươi, trói buộc ngươi?”.

Thư Minh vội vàng phủ nhận,“Không phải, ta tuyệt không có ý tứ này. Ma Tát Đức làm nhục ngươi như vậy, ta nói muốn hắn toàn bộ phải trả, không nói cho ngươi, cũng là muốn một mình làm xong, quay về làm cho ngươi cao hứng.”.

Tiêu Lâm nắm chặt đầu vai hắn, khẩu khí ai oán,“Thật sự?” mặt hắn lộ ra tươi cười như đóa hoa, không biết có bao nhiêu cao hứng.

Thư Minh vỗ vỗ hắn, ở thái dương hôn hôn,“Ta không lừa ngươi.”.

“Vậy ngươi buổi tối trở về phải cho ta làm.” Tiêu Lâm thừa dịp tâm tư hắn không tập trung, nhanh chóng nói cho hết lời.

Quả nhiên Thư Minh trúng kế, nghe cũng không có nghe liền đáp “Hảo.”.

Tiêu Lâm lúc này mới buông bả vai hắn, quay đầu cười cười nhìn hắn,“Ngươi đáp ứng rồi. Là cho ta làm nga.”.

Thư Minh ngẩn ra, hiểu được chính mình lại bị hắn đưa vào tròng, lại cười cười nói,“Ta đáp ứng rồi, nhưng là phải xem bản lãnh của Cảnh vương gia.”.

Tiêu Lâm không cùng hắn tranh, đắc ý dào dạt động tay động chân, ở trên mặt, vành tai Thư Minh hôn trộm không ngừng.

Chợt nghe Thư Minh lại nói,“Ta sẽ không để cho ngươi nghĩ mình là vật cản, trói buột.”.

Nguyên lai Thư Minh vẫn là không yên lòng, sợ hắn có khúc mắc, cho nên thận trọng hứa hẹn,“Kiếp này, Tiêu Lâm ngươi cũng sẽ là bị Thư Minh ta trói buộc.”.

Tiêu Lâm làm bộ như không thèm để ý hừ một tiếng, hơi có chút không được tự nhiên trả lời,“Ta làm sao lại trói buộc ngươi a, ngươi cũng đừng quan tâm người này. Ta không phải lòng dạ hẹp hòi để tâm chuyện vụn vặt.”.

Lăng Thư Minh cười nhưng không nói, rõ ràng thấy hốc mắt Cảnh vương gia lóe lên thủy quang.

Ban đêm, Lăng Thư Minh lĩnh hai đội nhân mã vượt qua Ngạc Ngươi hồ, tiến vào nơi Đột Quyết đóng quân, đi vào một bình nguyên cách nơi đó ba mươi dặm, đợi cho gió đêm nổi lên, đốt lửa. Lửa cùng với gió thổi, lan nhanh ra, hai đội nhân mã lại im ắng quay về.

Chờ người Đột Quyết nhìn thấy ánh lửa đầy trời, dù muốn dập tắt lửa cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn trận đại hỏa này đem toàn bộ thảo nguyên cắn nuốt, vẫn đốt tới con sông ngoài thành của người Đột Quyết.

Ma Tát Đức tức giận đập nát vài cái chén, Đừng Hác cũng tức giận không nhẹ, lại vẫn là đối Ma Tát Đức châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói,“Quốc sư hảo a, vì phát tiết tức giận, rước lấy một cái đại phiền toái như thế.”.

Ma Tát Đức tức giận nói một câu,“Lăng Thư Minh ti bỉ vô sỉ.”.

Đừng Hác liền cười lạnh nói,“Hắn đây là hướng ngươi trút giận a.”.

Lăng Thư Minh một chiêu này đúng là ti bỉ vô sỉ, kể từ đó, người Đột Quyết ở thảo nguyên dựa vào chăn thả mà sống nên dân chúng liền gặp tai ương. Nhưng hắn đã luôn cân nhắc, thiêu đồng cỏ, tựa như chặt đứt lương thực của Ma Tát Đức, đem hắn bức lui về hoàng thành Đột Quyết, đợi cho đồng cỏ mọc trở lại, cũng đủ làm cho hắn hai năm không thể xuất chinh, thanh danh bị chửi ti bỉ vô sỉ cũng đáng. Nói đến dân chúng chăn thả ở Đột Quyết, hắn không khỏi thương người vô tội, sớm âm thầm bắt trói mang về, tính tính hai mươi mốt hộ, một số không ít. Chờ đại hỏa thiêu xong, hắn liền thả bọn họ, an trí như thế nào, chính là chuyện của đại hãn Đột Quyết.

Tiêu Lâm nghe hắn nói xong, không biết lộ ra biểu tình gì, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, Lăng Thư Minh lúc này mới có chút chột dạ, cảm giác hợp tình hợp lí khi nãy liền biến mất bất an hỏi,“Ta làm sai?”.

Tiêu Lâm đưa hắn đặt lên giường, tựa đầu chôn ở trước ngực hắn rầu rĩ nói,“Không phải người một nhà cũng chưa tiến vào cửa,chuyện ta vốn phải làm, cư nhiên cho ngươi làm.”.

Lăng Thư Minh đẩy hắn ra, hỏi,“Sao nói vậy?”.

Tiêu Lâm nghiêm mặt nói,“Hoàng huynh đối phó vài người bảo thủ trong triều, bên này người Đột Quyết rất là phiền toái, phải nhanh một chút giải quyết xong, ta đã nghĩ thiêu đồng cỏ bọn họ, không ngờ bị ngươi làm. Ngươi làm sao biết được lương thảo của bọn họ là đến từ đồng cỏ?”.

Lăng Thư Minh cười nói,“Ngươi cho ta bản đồ, ta từng trải qua vài trận đại chiến, thoáng phân tích một chút, liền đoán được.”.

Tiêu Lâm một ngụm hôn lên môi của hắn, tán dương nói,“Không hổ là Lăng đại tướng quân, ánh mắt độc đáo sắc bén.”.