Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 41

Thân hình xem như thập phần gầy yếu, cái đầu cũng nhỏ, nhìn từ phía sau, giống như thiếu niên chưa lớn. Lam bào màu trắng mặc trên người trở nên rộng lớn, tóc mềm mại, cẩn thận tỉ mỉ búi thành một búi trên đỉnh đầu. Ngũ quan đạm mạc làm cho người ta thực dễ dàng xem nhẹ, sắc da cư nhiên là trắng xanh.

Lăng Thư Minh ý thức được chính mình thế nhưng chưa từng có cẩn thận đánh giá Hạ Tiến Thông. Người này, nếu muốn dùng lời nói để hình dung, hắn thầm nghĩ phải dùng —– nhân tâm nhân thuật, am hiểu lòng người.

Lúc trước mình mang thai bất hạnh sanh non, là hắn toàn tâm toàn ý điều trị chiếu cố, tuy nói Tiêu Lâm có phần đe dọa, nhưng hắn vẫn đối xử tốt với mình như vậy. sau đó, lúc hắn ở bên cạnh Cảnh vương, nếu không có người thiện ý cùng am hiểu tâm tư, chỉ sợ cũng khó sống yên.

Hắn một phen độ lượng, vẫn là quyết định trực tiếp hỏi hắn.

“Thân thể vương gia, hạ quan sẽ hết sức điều dưỡng, may mà cũng không phải là việc gì khó, bất quá là, Vương gia tuổi trẻ, hảo hảo nghỉ ngơi liền khỏe.”.

Lăng Thư Minh ừ một tiếng, làm như không chút để ý nói,“Tiến Thông, ngươi ngồi xuống, ta có lời hỏi ngươi.”.

Có phải hay không lại muốn hỏi về việc có thai a?

Hạ Tiến Thông reo nghe lời ngồi xuống, chờ Lăng Thư Minh đặt câu hỏi.

“Vương gia thân phận bị lộ ra ngoài, còn có lúc trước quân doanh ta hai lần bị tập kích, Tiến Thông có cái gì muốn nói sao?”.

Bùm một tiếng, Hạ Tiến Thông nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống đất.

Lăng Thư Minh nhíu mày, giơ tay lên,“Ngươi đứng lên mà nói!”.

Đại tướng quân trực tiếp hỏi hắn, vẫn không quanh co lòng vòng nói bóng nói gió, cũng không trực tiếp đem chính mình giao cho người thẩm vấn, đã là nể mặt mình, vẫn như cũ tín nhiệm chính mình. Nhưng mà chính mình lại cô phụ hắn.

Hạ Tiến Thông hốc mắt nóng lên, giọng nói khàn khàn,“Hạ quan có tội, tướng quân cho hạ quan quỳ bẩm.”.

Lăng Thư Minh chỉ nghe hắn, nghe hắn nói.

Thân phận người nọ khẳng định đã bị phát hiện, bằng không đại tướng quân cũng không tra mà trược tiếp hỏi đến. Hắn nhắm mắt, sau lại mở, đem khúc chiết trong đó nhất nhất nói ra.

“Bốn năm trước, hạ quan cứu một người xa lạ bị thương nặng hôn mê ở ven đường, hắn tự xưng là người đi đường bất hạnh bị cường đạo Đột Quyết gây thương tích. Ta mang hắn đến chỗ của ta, đợi vết thương hồi phục, liền tự ý rời đi. Không lâu sau lại tới tìm ta, nói là về quê nhà, rốt cuộc sống không nổi, muốn tòng quân. Ta biết nhập quân không ổn, liền năn nỉ quản sự tướng quân cho hắn ở khỏa phòng. Thật không ngờ ta bị hắn lừa, hắn lòng muông dạ thú, hắn lấy việc hạ độc trong cơm canh áp chế ta, muốn ta trộm bản đồ trong tay đại tướng quân, nếu ta không ăn trộm, hắn liền không giao giải dược. Ta cầm tướng quân bố phòng đồ, thủ hội một phần giao cho hắn, hắn truyền sắp xuất hiện đi, ta doanh liền tao tập. Sau đó hắn cũng chính miệng chứng thật, thân phận cùng công lực bị mất hết của vương gia là hắn tiết lộ cho Đột Quyết quốc sư.”.

“Hạ quan biết tội.” Hạ Tiến Thông dập đầu thật mạnh.

“Ngươi sửa lại bảng đồ? Lần trước Đột Quyết muốn đánh lén chính là quân thảo?”.

“Hạ quan quả thật sửa lại bảng đồ, hạ quan tự biết trọng tội.”.

Hạ Tiến Thông có tài nhìn sẽ không quên, ngày đó lẻn vào trong phòng Lăng Thư Minh, nhìn thoáng qua bản đồ liền ghi nhớ, nhưng sửa lại mấy chỗ trọng yếu, người nọ không biết hắn làm như vậy, còn tưởng rằng hắn lấy ra chính là bản gốc của Lăng Thư Minh, còn thật cẩn thận sao chép lại rồi đưa hắn mang đi, để tránh bị Lăng Thư Minh phát giác.

“Ngươi cũng biết người nọ là ai?” Lăng Thư Minh hỏi.

“Hắn nói hắn gọi Trầm Lãng, này cũng có thể là tên giả.”.

Lăng Thư Minh lại nói,“Không phải giả danh. Đột Quyết quốc sư có thủ hạ là phiêu kị tướng quân, Trầm Lãng! Mẫu thân là người Vệ quốc, phụ thân là người Đột Quyết, hắn theo họ mẹ.”.

Hạ Tiến Thông tâm thần nhất hoảng, nguyên lai thật sự gọi Trầm Lãng, thế nhưng tên người nọ là thật, chưa từng lừa hắn.

“Sai lầm của ngươi, ta không thể tha thứ. Ngươi đầu tiên là không rõ quân kỉ, sau lại cùng thông đồng với địch.” Lăng Thư Minh mắt sáng như đuốc, đáy mắt tuy có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ phải ngoan tâm nói,“Muốn chém ngươi, cũng có thể!”.

Hạ Tiến Thông dập đầu một cái thật mạnh, bi thương nói,“Hạ quan biết tội không thể thứ, hạ quan phụ lòng đại tướng quân!”.

Hắn sớm đoán được kết cục hôm nay, vốn cũng chính là hắn gây họa cho Cảnh vương.

Lăng Thư Minh nhu nhu mắt, vô lực phất tay nói,“Ngươi đi ra ngoài trước. Ngươi chờ mấy ngày, chờ đợi trong quân tuyên án cùng hình phạt. Yên tâm, không có gϊếŧ ngươi.”.

“Tạ đại tướng quân.” Hạ Tiến Thông lại dập đầu, đứng lên đi đến bên cạnh bàn, lả tả vài nét bút viết ra một phương thuốc đưa cho Lăng Thư Minh,“Thuốc bổ này cấp cho vương gia, là hạ quan căn cứ [ Thước Hoa kinh ] cùng với tình hình của vương gia mà nghĩ đến. Uống đến bán nguyệt là có thể khỏi. Mặt khác,” Hắn thật sâu nhìn Lăng Thư Minh liếc mắt một cái nói,“Thứ hạ quan nói thẳng, anh ngọc nhập thể, đại tướng quân ngươi nay thể chất đã có biến đổi, có thể lại ám kết châu thai, thân thể không như bình thường, không thể tùy ý.” Hắn ngừng lại một chút nói,“Cảnh Vương gia hôm nay cũng hỏi ta, ta chỉ nói không biết, đại tướng quân nếu là tâm không khúc mắc, liền chính mình nói cho Cảnh Vương gia đi.”.

Lăng Thư Minh nghiêm nghị nói,“Ta sẽ không tùy ý, lời của ngươi nói ta nhất định để ở trong lòng.”.

Hạ Tiến Thông cười nói,“Cảnh Vương gia một mảnh thâm tình, Tiến Thông hâm mộ.”.

Những lời này của hắn giống như một vị bằng hữu, nói xong liền xoay người đi.

Lăng Thư Minh trong lòng không rõ tư vị, nhưng cũng không thể nề hà.

Hắn buồn bực không vui trở về phòng, Tiêu Lâm đang ngủ say. Điểm tâm trên bàn không được động qua, hiển nhiên là sau khi hắn đi, Tiêu Lâm liền ngủ say bất tỉnh thẳng đến khi hắn trở về.

“Vương gia, Vương gia?” Lăng Thư Minh vỗ nhẹ nhẹ mặt hắn, nhẹ giọng kêu.

Sao lại không tỉnh? Lăng Thư Minh hoảng, vội vàng đi bắt mạch của hắn.

“Ngươi sao lại không gọi tên của ta?” Tiêu Lâm ngay lúc hắn nắm lấy tay liền quyệt miệng mở mắt, cầm tay của Lăng Thư Minh hỏi.

“Nguyên lai là giả bộ ngủ!” Lăng Thư Minh cười nói,“Sao lại không ăn điểm tâm?” Thấy hắn vẫn là tức giận nhìn mình, đành phải gọi hắn một tiếng,“Tiêu Lâm.”.

Cảnh Vương gia lập tức mặt mày hớn hở,“Ta chờ ngươi trở về cùng nhau ăn, kết quả đại tướng quân công việc bề bộn, chạy đến giáo trường đến giờ mới quay lại. Đại tướng quân có rảnh bồi bổn vương ăn cơm trưa không?”.

Lăng Thư Minh miễn cưỡng cười nói,“Ta đi gọi người mang cơm trưa lại đây. Ngươi thân mình còn đau không?”.

Tiêu Lâm thở dài nói,“Rõ ràng những lời này hẳn là ta hỏi ngươi.”.

Biết hắn trêu ghẹo, Lăng Thư Minh trừng mắt liếc hắn một cái,“Ta không đau, Cảnh Vương gia có phải là cả người đau nhức không chịu nổi không?”.

Tiêu Lâm làm biểu tình khoa trương,“Nga? Thư Minh một chút cũng không đau?”.

Cuối cùng khiến Thư Minh lại đỏ mặt, nột nột không biết nói cái gì mới tốt.“Không đau là tốt rồi, sau này mỗi lần ta đều luyến tiếc ngươi đau.” Hắn ở trên mặt Thư Minh hôn trộm một cái, thân thể lười nhác ngồi dậy.

Lăng Thư Minh bỗng nhiên nghĩ đến mới vừa rồi Hạ Tiến Thông nói câu nói kia, không biết tại sao nhìn thấy Hạ Tiến Thông

đối Trầm Lãng cũng là một mảnh tình thâm, như vậy mà nói, tựa hồ chính mình cũng là may mắn nhiều.

“Tiêu Lâm, nội gian điều tra ra. Là

Phiêu Kị đại tướng quân Trầm Lãng của Ma Tát Đức. Hạ Tiến Thông trộm bố phòng đồ cho hắn, bất quá là sửa đổi đôi chút.”.

Tiêu Lâm biến sắc, cả giận nói,“Hạ Tiến Thông sao lại cùng Trầm Lãng có qua lại?”.

Lăng Thư Minh muốn nói lại thôi, cảm thấy đau đầu, hắn đem sự tình nhất nhất nói cho Tiêu Lâm nghe,“Này là tội thông đồng với địch, theo luật xử trảm.”.

Tiêu Lâm đau lòng nhìn hắn phiền não không chịu nổi, kéo hắn vào lòng nói,“Ngươi cũng không nên phiền lòng. Không nghĩ đến phải tìm cái cớ đặc xá hắn sao.”.

Lăng Thư Minh thở dài nói,“Trong quân nghiêm minh, sao lại nói ra lời này. Rồi sau này trong quân còn gì là kỷ cương?”.

Tiêu Lâm nói,“Có thể chứ, ngươi cũng hà tất làm phức tạp chuyện trong đó. Hạ Tiến Thông cũng không phải tội nặng, hắn nếu đã nhận tội, trong lòng nhất định là không oan.” Hắn hiểu được suy nghĩ trong lòng Thư Minh, lại khuyên nhủ,“Chúng ta cảm kích hắn, đến lúc đó hắn ra đi, chúng ta hảo hảo tiễn hắn đoạn đường, sau khi hắn chết, chúng ta thay hắn khâm liệm.”.

Lăng Thư Minh biết rõ đây là lời nói đứng đắn, chính là khó tránh khỏi một phen cảm thán.

Tiêu Lâm lại nói một câu,“Hơn nữa, Trầm Lãng nhất định sẽ không đứng nhìn hắn chết.”.

Lăng Thư Minh nghi nói,“Sao nói vậy? Trầm Lãng gặp sự bại liền rời đi, nay ngay cả người cũng tìm không thấy.”.

Tiêu Lâm cười nói,“Ngươi nghĩ hắn là đồ ngốc sao? Hạ Tiến Thông sửa lại bố phòng đồ, hắn lại tin tưởng không phòng? Lúc trước đâm lao phải theo lao, sẽ không có nhiều tâm tư.”.

Nghe hắn vừa nói như thế, Lăng Thư Minh cũng hiểu được, bỗng nhiên sắc mặt lạnh lùng, tà nghễ nhìn Tiêu Lâm nói,“Vương gia quả nhiên hiểu biết sâu rộng!”.

Tiêu Lâm hì hì cười trừ, rút đầu vào cần cổ hắn,“Ta hảo đói bụng, Thư Minh mau gọi người đưa cơm tới.”.