Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 26

Ban đêm, trăng thanh gió mát. Gió nhẹ nhàng làm cho Ngạc Ngươi hồ tầng tầng gợn sóng, dưới ánh trăng ẩn hiện. Ven hồ một người, cô đơn chiếc bóng, chỉ nhìn bóng dáng, rất nặng nề, bầu không khí chung quanh tựa hồ cũng trở nên nặng nề,.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng thở dài thật mạnh.

Người nọ xoay người, mũi chân vừa động, đá một hòn đá nhỏ vào nước. Hòn đá ở trên nước nhấp nhô vài lần, sau đó rơi xuống đáy hồ.

“Sở tướng quân, Lăng tướng quân tỉnh.”.

Sở Dự hơi hơi vuốt cằm, hướng doanh trại

đi đến.

Lăng Xa chính là đang uống chúc, trong phòng nồng đậm dược hương, Hạ Tiếng Thông đứng ở đầu giường hầu hạ.

“Đại tướng quân, hiện tại cảm thấy như thế nào?”.

Lăng Xa cười nói,“Còn muốn đa tạ Sở tướng quân, Sở tướng quân chê cười.”.

Sở Dự khoát tay, cũng không thấy ngại, chính mình đến cái ghế gần giường ngồi xuống.

“Đại tướng quân gọi ta Sở Dự. Tướng quân bệnh nặng mới khỏi, không nên dùng sức, thân thể còn hảo hảo điều trị, còn nhiều thời gian, còn sợ không có cơ hội giáo huấn đám mọi rợ này?”.

Lời nói này cũng là Sở Dự sợ Lăng Xa xấu hổ cố ý nói ra trấn an hắn.

Lăng Xa làm sao lại không biết, lại cười nói,“Sở Dự nói phải, lần sau sẽ không phiền.” Hắn một hơi uống dược cùng với chúc, táp lưỡi nói “Mấy ngày này, uống thuốc đến sợ, nguyên tưởng rằng không cần uống, hiện tại lại, Tiến Thông lại nói cần phải tiếp tục, hơn nữa trong chúc cũng có dược.”.

Hắn một bộ ủy khuất, ngữ khí ẩn ẩn mang chút đáng thương hề hề cầu xin tha thứ, Sở Dự trong lòng nóng lên, khẽ nghiêng đầu, hỏi Hạ Tiến Thông nói “Sao lại bỏ dược vào chúc?”.

Hạ Tiến Thông tiếp nhận bát không, trả lời,“Tướng quân, Lăng tướng quân thân thể suy yếu, dược chúc tối có thể dưỡng nhân, dưỡng thân dưỡng thần.”.

Sở Dự bất đắc dĩ, hai tay phất lên,“Nói như chưa nói, được rồi, đại tướng quân hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta ai cũng không bằng y quan a!”.

Lăng Xa cùng Hạ Tiến Thông cùng nhau nở nụ cười, Hạ Tiến Thông hành lễ,“Thuộc hạ trước cáo từ.”.

Chỉ còn lại có hai người, Lăng Xa cũng không câu nệ, cầm cái gối đầu gối lên thắt lưng tựa người vào tường,“Sở Dự không lấy làm phiền lòng, ta trên người mệt mỏi, ta phải dựa vào. Ta sớm nghe nói về đại danh của ngươi, biết ngươi ở bên cạnh quan uy như gió lớn, đêm nay ta hướng ngươi hảo hảo học hỏi kinh nghiệm.”.

Sở Dự tựa hồ không có nghe câu sau của hắn, chỉ nghe câu đầu liền hỏi,“Tướng quân trên người chỗ nào đau nhức? Ta đi kêu Hạ đại phu lại đây.”.

Lăng Xa đưa tay đè hắn lại,“Không cần không cần, là do ta cả ngày mệt mỏi tạo thành. Chờ ngày mai ta ở giáo trường luyện võ, cả người liền thư sướиɠ.”.

Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Sở Dự, Sở Dự chỉ lo cúi đầu, miệng lẩm bẩm nói,“Nếu đau nhức, dù sao cũng phải chữa, ta cấp tướng quân ấn huyệt.”.

“Cái gì?” Lăng Xa không có nghe rõ.

“Ta thay tướng quân ấn huyệt.” Hắn nói lại một lần, lúc này Lăng Xa nghe rõ rồi, bất quá có điểm giật mình.

Nói Sở Dự này là người nịnh nọt, cũng không giống, Lăng Xa muốn cự tuyệt, không ngờ đối diện ánh mắt Sở Dự, ma xui quỷ khiến thế nhưng lạ gật đầu đáp ứng.

Sở Dự đỡ hắn nằm hảo trên giường, hắn mở thắt lung Thư Minh, hai tay từ đầu vai một đường vừa ấn vừa niết thẳng đến phần eo, tiện đà lại theo phần eo xoa bóp ấn đến đầu vai. Một đôi tay bạch ngọc hiện rõ dưới ánh đèn, tốt đẹp nói không nên lời. Không nghĩ nam tử mười phần này, lại có một đôi diệu thủ như thế.

Vốn ngay từ đầu, Lăng Xa còn cảm thấy được có chút xấu hổ không khoẻ, nhưng được một lát, cơ thể hắn bủn rủn thoải mái nói không nên lời, liền dần dần thả lỏng thân mình, tùy Sở Dự thi triển.

Ước chừng qua một khắc, Sở Dự cái trán đã thấm ra một tần mồ hôi, hắn dùng mu bàn tay lau một chút, liền mặc kệ, tiếp tục thay Lăng Xa mát xa, vẻ mặt chuyên chú mà còn thật sự, mày rậm nhăn lại tạo thành một càm giác bướng bĩnh.

Lăng Xa vốn đang chống đỡ thần muốn tìm chuyện gì để nói, ai biết sau khi thả lỏng, trong kinh mạch khi Sở Dự chạm đến tựa hồ như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, mí mắt hắn càng ngày càng nặng, cuối cùng cuối cùng hợp cùng một chỗ, bình yên đi vào giấc ngủ.

Hô hấp dày đặc đều đều vang lên ở trong phòng, Sở Dự thấy hắn ngủ say, liền ngừng tay, kéo chăn, thay hắn dịch chăn, lại tái đắp thêm cho hắn một tầng chăn trên người.

Hắn cẩn thận xem xét một phen, nhìn đến thỏa mãn, liền dập tắt ánh nến, khinh thủ khinh cước thật cẩn thận rời khỏi phòng Lăng Xa.

Hạ Tiến Thông còn chờ ở bên ngoài, Sở Dự vẫy tay, cho hắn cùng chính mình trở về phòng.

Sở Dự châm ánh nến, Hạ Tiến Thông đầu gối hạ xuống, quỳ trên mặt đất,“Thuộc hạ thỉnh an Vương gia.”.

Sở Dự thản nhiên nói,“Ngươi làm sao nhận ra ta?”.

Hạ Tiến Thông không nói, Sở Dự cũng không truy vấn, nói,“Đừng cho hắn biết rõ. Thân mình hắn ngươi hảo hảo điều trị, những gì lúc chiều ngươi nói, ta sẽ nghĩ biện pháp mang tới.”.

Hạ Tiếng Thông dập đầu, nói “Thuộc hạ có câu muốn nói cho Vương gia, còn thỉnh Vương gia cân nhắc. Vương gia thật sự không cần tận lực, Vương gia vạn kim thân thể, thật sự không cần……..”.

“Hừ!” Sở Dự hừ lạnh một tiếng, đánh gãy lời nói của hắn, quát,“Bổn vương muốn sao làm vậy, ta dịch dung sao có thể cho ngươi nghi ngờ?”.

Hạ Tiến Thông không dám nói, Vương gia đã thật sự đa tình.

Sở Dự nói,“Ngươi chỉ cần làm hảo bổn phận của ngươi! Nếu như phá hư đại sự của ta, ta nhất định phạt nặng!”.

Hạ Tiến Thông cuống quít đáp,“Dạ, Vương gia.”.