Diệp Khai đã dự đoán rất nhiều khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ Phó Hồng Tuyết lại dễ thuyết phục như vậy. Này thật ngoài ý muốn, khiến hắn có điểm trở tay không kịp, mấy lời khuyên bảo này nọ vốn chuẩn bị tốt giờ đều không còn cần thiết nữa.
Phó Hồng Tuyết đứng lên, ngồi trên mép giường, khóe miệng khẽ nhếch mang theo tiếu ý mơ hồ cùng biểu tình đăm chiêu nghiền ngẫm nhìn hắn.
Diệp Khai ngừng một hồi mới nói, “Ta cầu ngươi chuyện gì, ngươi cũng đều đáp ứng?”
Phó Hồng Tuyết gật đầu.
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi,“Vì sao?”
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một lát, ôn nhu nói, “Bởi vì ngươi là Diệp Khai, bởi vì ngươi là đệ đệ của ta.”
Diệp Khai thầm nghĩ,
‘Ta trước giờ vẫn là Diệp Khai, vẫn là đệ đệ ngươi, đây là cái thể loại đáp án gì chứ? Phó Hồng Tuyết rốt cuộc bị sao vậy nhỉ, đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao? Chẳng lẽ vì hắn biết chuyện ta từng vì hắn tự sát nên mới cảm thấy áy náy. Aizz, Băng Di sao lại nói cho hắn cơ chứ, ta tình nguyện để hắn cả đời không biết gì. Ta muốn hắn được vui vẻ, không muốn thấy hắn áy náy. Không, không đúng! Liễu Thiên nói hắn đã biết chuyện này từ lúc ta thụ thương. Phó Hồng Tuyết cho dù áy náy, cũng vẫn sẽ làm theo ý mình. Tính hắn vốn độc lập cô tịch, tuyệt không bao giờ khuất phục người khác. Sao giờ hắn bỗng nhiên lại nói ta cầu hắn chuyện gì hắn cũng đều đáp ứng? Với Phó Hồng Tuyết mà nói, lời hứa này quá mức trầm trọng. May mà hắn nói với ta, chứ nếu với một người khó lường lừa lấy lòng tin của hắn, không phải kêu Phó Hồng Tuyết đi tìm chết Phó Hồng Tuyết cũng sẽ không chút do dự đi sao?’
Diệp Khai lo cho Phó Hồng Tuyết, tự nhiên sẽ suy nghĩ đủ kiểu, quan tâm lo lắng vô hạn, lại không nghĩ ra trên đời có người nào lại vì lừa lấy lòng tin của người khác mà không cầu hồi báo liều mình tướng bồi như hắn đâu chứ. Phó Hồng Tuyết thuở nhỏ cô độc, trọng tình trọng nghĩa, không hiểu chuyện nhân tình thế thái, nhưng cũng sẽ không đơn thuần như hắn tưởng tượng.
Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn hắn, qua thật lâu sau mới bất đắc dĩ nói, “Diệp Khai, ngươi còn muốn quỳ trên đất bao lâu nữa?”
Diệp Khai bị cắt ngang suy nghĩ ‘a’ một tiếng, hơi hơi xấu hổ, vội vàng đứng lên. Buổi tối hắn bị Phó Hồng Tuyết phong bế nội công, sáng nay lại vội vàng chuyện này, cũng chưa nhờ Phó Hồng Tuyết giải trừ, vừa đứng lên, chân đã vì quỳ lâu mà tê dại, cơ thể hơi lung lay, lại khuỵu xuống.
Phó Hồng Tuyết cúi người vươn tay đỡ hắn, nâng hắn dậy, nhấc vạt áo hắn lên xem, bên trong sạch sẽ, không nhiễm chút bụi nào, nhưng Phó Hồng Tuyết vẫn giúp hắn phủi phủi đầu gối.
Phó Hồng Tuyết đỡ Diệp Khai ngồi xuống cạnh mình, liếc nhìn Diệp Khai một cái, mang theo tiếu ý nhè nhẹ trêu ghẹo hắn, “Còn muốn quỳ lần nữa, ngươi còn chuyện gì muốn yêu cầu ta sao?”
Diệp Khai hơi hơi bĩu mơi, trong lòng lại thoáng giật mình. Người trước mặt rõ ràng là Phó Hồng Tuyết, nhưng dường như đã có gì thay đổi, Phó Hồng Tuyết tựa hồ ôn hòa hơn. Đây là lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết nói đùa với hắn, Diệp Khai nguyên bản hoạt bát hơn so với y gấp trăm lần, thế nhưng nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Diệp Khai không bao lâu sau đã thoát khỏi trạng thái khϊếp sợ, nhưng cũng không biết nên nói gì, ngồi cạnh Phó Hồng Tuyết lại nhịn không được tiếp tục tự hỏi Phó Hồng Tuyết rốt cuộc bị sao vậy. Đây vĩnh viễn là vấn đề hắn quan tâm nhất trên đời.
Tiếu ý nơi khóe môi Phó Hồng Tuyết đã muốn tiêu thất, nụ cười của y trước nay đều chỉ lướt qua trong giây lát vậy thôi, nhưng với Diệp Khai mà nói, đây đã là biểu cảm cực sâu sắc rồi. Phó Hồng Tuyết điểm huyệt đạo hắn, hỏi, “Bên phía Liễu Thiên có tiến triển gì không?”
Diệp Khai lắc lắc đầu, “Liễu Thiên nói gia đình hắn đại khái là gia tộc am hiểu mê dược nhất trên đời, nhưng cũng không có tiến triển gì mới. Hồng Tuyết, hắn nói buổi tối ta thực thành thật.”
Hắn vẫn nghi có phải mình buổi tối chọc cho Phó Hồng Tuyết phát bệnh không, nhưng lại sợ nhắc đến sẽ khiến Phó Hồng Tuyết đau lòng, không dám hỏi y. Hôm nay thấy Phó Hồng Tuyết ôn hòa như vậy, mới đám thoáng nói ra một câu, cũng không mong y đáp lại.
Phó Hồng Tuyết gật đầu,“Thực ngoan.”
Diệp Khai thất vọng nga một tiếng.
Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn hắn, khẽ cười một tiếng. Y bộ dạng anh tuấn, tựa như bức tượng đúc từ băng tuyết trên đỉnh Viễn Sơn. Y rất ít cười, nhưng cười lên lại giống như băng tuyết tan chảy.
Diệp Khai bị nụ cười này mê hoặc, nửa ngày sau mới hoàn hồn, nhịn không được nghĩ,
‘Phó Hồng Tuyết đã vậy còn dễ nhìn quá sức, hắn so với ta còn anh tuấn hơn gấp nhiều lần, nương hắn nhất định là đại mỹ nhân.’
Sau đó lại nghĩ,
‘Tâm tình Phó Hồng Tuyết hôm nay có vẻ rất tốt. Hắn vui, ta cũng vui lây.’
Phó Hồng Tuyết yên lặng quan sát Diệp Khai, thấy trên mặt hắn lộ ra tiếu ý, trong lòng mới thôi bất an. Y luôn hy vọng Diệp Khai ngày ngày đều trải qua trong vui vẻ, nay Diệp Khai đã thật sự vui vẻ.
Hóa ra khiến Diệp Khai vui lại dễ tới vậy. Diệp Khai đã sớm nói qua, chỉ cần ta vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ. Ta thế mà tới tận bây giờ mới nhớ đến, mới thực hiện.
Phó Hồng Tuyết từng hỏi qua Diệp Khai, “Ta vui hay không vui, đối với ngươi rất quan trọng sao?”
Diệp Khai gật đầu, “Uhm, rất quan trọng, so với chính bản thân ta vui hay không vui còn quan trọng hơn.”
Phó Hồng Tuyết hiểu lời Diệp Khai nói là thật lòng, cảm động sâu sắc. Khi đó y không biết phải đáp lại như thế nào, y thân còn đeo nợ máu của phụ thân, cũng không dám đáp lại.
Y lúc ấy đã cảm nhận được Diệp Khai đối đãi mình chân thành, lại cảm thấy người kia thực thú vị, nhịn không được nói, “Ta thấy ngươi mới là miệng chó chuyên phun ngà voi, cũng không sợ buồn nôn.”
Diệp Khai nửa điểm cũng không bị những lời này đả kích, ngược lại thập phần cao hứng, “Không sợ không sợ, chúng ta còn nên buồn nôn thêm chút nữa, ở trước mộ cha ngươi kết bái, trở thành huynh đệ thật sự đi thôi.”
Bởi vì không muốn liên lụy Diệp Khai, mới dùng lời lẽ lạnh lùng tàn nhẫn cự tuyệt Diệp Khai đã chuẩn bị tốt hương nến. Cuối cùng lại đau lòng khi thấy trong mắt Diệp Khai đong đầy thất vọng thống khổ.
Đó là lần đầu tiên y phát hiện, hóa ra thương tổn Diệp Khai, nội tâm cũng sẽ thống khổ như vậy. Nào biết Thượng Thiên an bài, chúng ta căn bản không cần kết bái. Chúng ta vốn chính là huynh đệ thật sự, huynh đệ thân sinh.
Phó Hồng Tuyết nhớ tới đây, vươn tay ôm eo Diệp Khai. Y chiếu cố Diệp Khai đã lâu, ôm Diệp Khai đều đã trở thành chuyện hết sức bình thường, hai người ai cũng không thấy quái lạ. Diệp Khai mấy ngày liền mệt mỏi, hôm nay rốt cuộc giải tỏa tâm sự, dựa vào người Phó Hồng Tuyết, khép mắt lại.
Phó Hồng Tuyết kê gối cho hắn, đỡ hắn nằm xuống. Diệp Khai thật sự mệt mỏi, cởϊ áσ khoác thoát giầy liền chui vào trong chăn. Hắn vì sửa lại vòng hoa mà cả ngày dùng toàn lực suy tính, sắp xếp mấy mảnh hoa nhỏ vụn như tro bụi, tinh thần dĩ nhiên mệt mỏi.
Phó Hồng Tuyết không đi luyện công, ngồi bên người Diệp Khai. Y và Diệp Khai từ khi gặp lại tới giờ đều sớm chiều ở chung không chia lìa, mấy ngày nay tách ra, đã có chút nhớ nhung Diệp Khai. Buổi tối đều trốn trên mái nhà Liễu Thiên, nhưng cũng chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của một mình Liễu Thiên, Diệp Khai từ đó tới nay chưa từng mở miệng, không phát ra một tiếng động nào, cứ như thể căn bản không hề tồn tại vậy.
Diệp Khai rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu, hàng mi dày khép chặt, môi đỏ mọng chu lên.Diệp Khai thích quyệt miệng, giống như đang làm nũng, hoặc là đang oán giận, khả ái đáng yêu như con nít.
Ngón tay Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng chạm lên môi Diệp Khai, Diệp Khai ở trong mộng đô miệng. Phó Hồng Tuyết thu tay lại, đoán Tiểu Lý Thám Hoa nhất định là một người cực ôn nhu kiên nhẫn, mới có thể dưỡng ra một đồ đệ có tính cách như này.
Lúc này đã là cuối hạ, nhưng tiết trời vẫn khá nóng nực. Diệp Khai ban ngày không muốn đắp chăn, nhẹ nhàng đạp chăn ra một góc. Phó Hồng Tuyết nhìn đôi chân nhỏ gầy tinh tế, như dùng bạch ngọc khắc thành. Da thịt tuyết trắng, ẩn ẩn có thể thấy được mạch máu bên dưới, ngón chân cùng gót chân hồng nhuận. Phó Hồng Tuyết thực thích bàn chân Diệp Khai, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gan bàn chân Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết dáng người cao thẳng, mười ngón tay thon dài. Chân Diệp Khai thực nhỏ, chỉ dài gần bằng một gang bàn tay y. Phó Hồng Tuyết cảm nhận da thịt nhu mịn của Diệp Khai, tâm tình xao động, nghĩ muốn cầm mãi không bao giờ buông ra, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy hành động này có chút quá phận, lại chưa được sự đồng ý của Diệp Khai, cuối cùng vẫn buông lỏng tay.
Phó Hồng Tuyết phát hiện mình càng lúc càng muốn thân cận Diệp Khai, muốn nhìn Diệp Khai cả ngày vui vui vẻ vẻ. Có lẽ y đã cảm nhận được phần nào tâm tình Diệp Khai khi nói với y ‘Ngươi vui hay không vui, so với ta có được vui vẻ hay không còn quan trọng hơn.’. Diệp Khai là huynh đệ, là tri âm của y, nhưng loại thân cận cùng hi vọng này, đã vượt quá khát vọng với huynh đệ, tri kỷ.
Một người từ nhỏ trưởng thành trong cô tịch, thời thơ ấu có một người bạn duy nhất lại mất sớm, cả ngày chỉ nghe tới mấy chữ báo thù, cho dù có muốn đáp lại tình cảm người khác, cũng không biết phải làm như thế nào.
Thời điểm Diệp Khai tỉnh lại, Phó Hồng Tuyết đang ngồi trên giường trầm tư. Diệp Khai không trực tiếp đứng dậy, mà vươn tay chạm vào người Phó Hồng Tuyết, chậm chạp biếng nhác duỗi eo.
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ta ngày hôm qua đã nói với Băng Di, trưa nay sẽ có bánh bao cho ngươi ăn.”
Diệp Khai nga một tiếng, hắn vừa mới tỉnh còn đương mơ hồ, một lúc sau tỉnh táo lại mới nói với Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ngươi đoán xem ta vì sao lại thích ăn bánh bao?”
Phó Hồng Tuyết bình thường tuyệt đối không cùng người khác bàn luận loại đề tài nhàm chán này. Nhưng nay lại cảm thấy chỉ cần có liên quan tới Diệp Khai, thì chuyện có nhàm chán tới đâu cũng đều sẽ trở nên thú vị, hưng trí bừng bừng đoán, “Bởi vì ngươi thích ăn mì phở, không thích ăn cơm gạo?”
Diệp Khai lắc đầu, “Là vì ta lười, bánh bao vừa có thức ăn lại vừa có bột mì. Còn nữa, nhân bánh bao giấu sâu bên trong, không cách nào đoán ra được, nếu mua được loại bánh bình thường thì không sao, nhưng mua được bánh ngon sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Lười như ngươi làm sao luyện ra được võ công cao như vậy? Ngươi nấu đồ ăn cũng rất ngon nữa.”
Diệp Khai được y khích lệ, hai mắt tỏa sáng, “Luyện võ là vì hy vọng sư phụ ta vui vẻ. Hồng Tuyết, ngươi thích đồ ăn ta nấu, sau này mỗi ngày ta đều nấu cho ngươi.”
Phó Hồng Tuyết lắc đầu, “Truyền nhân duy nhất của Tiểu Lý phi đao đi làm đầu bếp cho ta, quá xa xỉ rồi.”
“Nhưng ngươi là ca ca ta nha, có vấn đề gì đâu.”
Phó Hồng Tuyết không đáp lại, lộ ra biểu tình suy tư.
Diệp Khai hỏi y, “Hồng Tuyết, ngươi đang nghĩ gì?”
Phó Hồng Tuyết cười cười, tiếu y chậm rãi tiêu tán, biến thành bất đắc dĩ, còn dẫn theo chút đau lòng. Y nhẹ than một tiếng, thấp giọng nói, “Ta đang nghĩ, ta là ca ca ngươi, hẳn nên bảo vệ ngươi bình an hỉ nhạc. Ngươi buổi tối đã quỳ xuống cầu ta, ban ngày cũng lại quỳ, ta thật không phải một ca ca tốt.”
Diệp Khai sợ y không vui, vội nói, “Chúng ta sinh cách nhau cũng không bao nhiêu. Ngươi nếu không thích làm ca ca ta, vậy làm đệ đệ ta cũng được.”
Phó Hồng Tuyết cầm tay Diệp Khai, sủng nịch nhìn hắn, “Diệp Khai, ngươi nghĩ hay nhỉ.”