Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 20: Hợp đồng đã được ký

“Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thực sự không biết bản thân muốn cái gì, ai thật lòng yêu chúng ta, chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời. Bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt ít nhiều.”

Tô Mộc Cầm ngẩn người ở trong phòng họp, thân thể có chút không khỏe, ngày thường, phòng thiết kế vẫn có thói quen họp vào buổi sáng, nhưng lần này, tinh thần của cô không được tốt, trưởng phòng Hạ ở trên kia đang nói gì, cô hoàn toàn không nghe lọt một chữ, thẳng đến lúc có tiếng reo hò hưng phấn, cô mới mờ mịt nhìn mọi người.

“Hợp đồng lần này với DAF vô cùng thành công, phía bên công ty DAF cũng đã đồng ý cho phía công ty chúng ta cùng tham gia dự án thiết kế thi công showroom thời trang Venisa diễn ra sắp tới của họ........” Hạ Du Cẩn mỉm cười nhìn Tô Mộc Cầm, “Chủ yếu nhất là, tổng giám đốc của DAF đánh giá rất cao năng lực làm việc của công ty chúng ta!”

Tô Mộc Cầm lập tức nhíu mày, có chút không hiểu nhìn trưởng phòng Hạ, “Chuyện này là sao?”

Trưởng phòng Hạ bất đắc dĩ nhìn Tô Mộc Cầm, “Mộc Cầm, tinh thần của cô hôm nay không được tốt lắm, từ lúc nãy đến giờ cô không chú ý lời tôi nói sao?”

“Hôm qua mất ngủ, thế nên hơi mệt.” Tô Mộc Cầm cúi đầu, nói dối.

“Tôi biết cô rất trọng công việc, thế nhưng cũng nên chú ý đến sức khỏe một chút!” Trưởng phòng Hạ quan tâm nói.

“Cảm ơn trưởng phòng.” Tô Mộc Cầm đáp lại, vẫn có chút chuyện không hiểu liền hỏi, “Nhưng chuyện hợp đồng là có ý gì?”

“Chuyện này không phải chính cô hôm qua đã đi nói chuyện với tổng giám đốc bên đó hay sao?” Hạ Du Cẩn kinh ngạc nhìn Tô Mộc Cầm, “Tôi nghe ý tứ của lời nói kia hình như là tổng giám đốc Thẩm rất hài lòng với sự cố gắng của cô ngày hôm qua, vì thế liền cho chúng ta một cơ hội.......”

Trong nháy mắt, Tô Mộc Cầm cảm thấy toàn thân đều lạnh giá, không biết cái gọi là “sự cố gắng” trong lời nói của hắn là chỉ cả ngày hôm qua cô ở bên cạnh hắn, hay là ám chỉ chuyện tối hôm qua.

Thẩm Tư Thanh, anh rốt cuộc đang có ý đồ gì?

Tô Mộc Cầm cắn răng, chỉ có thể giả bộ cười cười làm như đã nhớ ra.

Tan họp, Tô Mộc Cầm trở về bàn làm việc của mình, trong phòng thiết kế, chỉ có cô và Nhan Miêu là nữ nhân, thế nên rất thân với nhau, chuyện gì cũng có thể tâm sự được.

“Mộc Cầm, cô... không sao chứ?” Nhan Miêu ngập ngừng hỏi.

Tô Mộc Cầm giật khóe miệng, cười gượng, “Tôi không sao?”

Nhan Miêu thấy vẻ mặt thiếu tự nhiên của Tô Mộc Cầm, liền tỏ vẻ không tin, tuy rằng chỉ là đồng nghiệp với nhau, thế nhưng cô hiểu rất rõ con người của Tô Mộc Cầm, chắc chắn cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì tại sao sáng nay trong cuộc họp, cô ấy lại thất thần như vậy?

“Có phải giám đốc Thẩm gây khó dễ cho cô không?” Nhan Miêu nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.

Tô Mộc Cầm hơi sững lại, căng thẳng cắn môi, nhưng vẫn cố bình tĩnh để trả lời, “Không phải đâu, cô suy nghĩ nhiều rồi!”Nhan Miêu biết cô ấy đang cố gắng trốn tránh câu chuyện, vậy nên cô cũng không dò hỏi quá kỹ.

Thực ra, cô rất tò mò mối quan hệ của Tô Mộc Cầm và tổng giám đốc Thẩm. Đặc biệt là lúc cô nhìn thấy Mộc Cầm chạy ra từ phòng tổng giám đốc, quần áo trên người lại xộc xệch, không khỏi khiến cô giật mình liên tưởng, từng câu hỏi nghi vấn cứ mãi xoay quanh trong đầu của cô, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mộc Cầm lại hốt hoảng như vậy? Mà từ khi cô nhìn thấy Tô Mộc Cầm một mình ngồi trên cầu thang vắng vẻ, đến khi về công ty, đều không thấy cô ấy mở miệng nói chuyện. Cũng từ hôm trở về từ tập đoàn DAF đến nay, cô luôn cảm thấy Mộc Cầm hơi thiếu tập trung.

Nhan Miêu hơi rùng mình nghĩ đến, “Không phải tổng giám đốc Thẩm là một tên biếи ŧɦái đấy chứ?”

Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh liền bị bác bỏ, “Có lẽ không phải, tổng giám đốc đã bao giờ dính scandal với phụ nữ bao giờ đâu!”

Nhưng Nhan Miêu vẫn nghi hoặc nghĩ, “Vậy rốt cuộc tại sao quần áo của Mộc Cầm lại xộc xệch như vậy? Còn chạy ra với tinh thần hoảng loạn nữa?”

Nhan Miêu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không ngờ việc ngồi suy đoán sự việc riêng tư của người khác cũng thật mệt mỏi, thôi thì cứ coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra và cô cũng không thấy cái gì đi, còn suy nghĩ nữa, chắc chắn cô sẽ già sớm vì thở dài thôi.

Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, màn đêm kéo đến, Tô Mộc Cầm ngồi trong hành lang yên tĩnh, thật lâu sau, cô mới đứng dậy để trở về.

Cô hít một hơi thật sâu, hương hoa dịu nhạt không biết từ đâu bay tới loáng thoáng trong làn gió nhẹ. Không khí mùa thu vào buổi tối có hơi se lạnh. Từ cổng công ty đi ra, Tô Mộc Cầm dọc theo ven đường, bên tay phải cô đã có vài cửa hàng sáng đèn, những tòa nhà cao tầng tản ra ánh đèn neon như đom đóm lấp lánh. Bên tay trái, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe chạy qua. Con đường này cách xa tuyến đường chính của thành phố, cho nên vắng lặng vô cùng.

Bóng dáng Tô Mộc Cầm kéo dài dưới ánh đèn đường, giống như một linh hồn cô đơn vô chủ, phiêu bạt khắp đất trời. Trái tim cô vô cớ nặng trĩu, từ lúc rời khỏi nhà hắn, cô cảm thấy tâm tình rất bực bội. Đêm khuya vắng vẻ làm cô càng thêm mẫn cảm ưu tư. Tô Mộc Cầm vô thức quay đầu nhìn xung quanh, đường phố phía sau sạch sẽ vắng vẻ, không có một bóng người, yên tĩnh đến quỷ dị.

Cô đứng yên thật lâu, trái tim cô lúc nào cũng hoảng loạn. Loại cảm giác này cực kỳ giống ban ngày, giống như mọi thứ đêm hôm qua chưa từng xảy ra, cảm giác trống rỗng không biết phải làm sao.

Cô chợt quay đầu, bước nhanh hơn rất nhiều, hô hấp có chút nghẹn ngào, cô có thể ngửi rõ ràng mùi bạc hà lượn lờ trong không khí, cảm giác đau khổ mà người đó mang tới.

“Tô Mộc Cầm, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ buông tay em nữa!”

Không...

Cô che chặt lỗ tai mình, ngồi xổm xuống đất, dạ dày cô bắt đầu đau đớn.

“Mộc Cầm......” Tiếng nói đột ngột vang lên ở phía sau, Mạnh Hàn đi ra từ xe Mesarati, bước nhanh đến đỡ cô, lo lắng nhìn, “Em sao vậy?”

Anh vốn đến để đón cô nhưng không ngờ đến nơi thì công ty của cô đã tan tầm gọi điện thoại thì không mở máy, không thể làm gì khác ngoài việc đi dọc đường tìm cô. Rốt cục, anh nhìn thấy cô ngồi xổm ở ven đường, bộ dạng đáng thương, khiến trái tim người khác cảm thấy hết sức đau đớn.

“Mạnh Hàn......” Tô Mộc Cầm đờ người nhìn anh, hốt hoảng nhìn nhận người đàn ông trước mắt.

“Là anh đây, em làm sao vậy?” Mạnh Hàn thấy sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, lau mồ hôi bết trên trán cô, thấp giọng hỏi.

Tô Mộc Cầm không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn anh. Gương mặt anh dưới bóng đêm dịu dàng, ánh mắt anh khẩn trương, từ trong đôi mắt đen láy của anh, cô thấy được hình bóng bất lực của mình. Cái gì đã vỡ là vỡ, có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt. Cái gì đã đứt là đứt, có nối lại cũng chẳng tồn tại dài lâu.

Tủi thân kéo tới, viền mắt cô đỏ hoe. Tới bây giờ cô mới biết, thì ra có thời điểm con người sẽ không cần gì hết, chỉ cần có một người quan tâm, khẩn trương vì mình. Như vậy là đã hạnh phúc.

Thoáng chốc, Tô Mộc Cầm ôm lấy Mạnh Hàn. Có phải ông trời đã định trước hay không, cứ mỗi khi cô cảm thấy bất lực hay đau khổ, người đàn ông này luôn ở bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy an tâm.

Mạnh Hàn ngẩn người, nhìn cô gái nhỏ ở trong l*иg ngực, khẽ vỗ về cô, “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Mộc Cầm lắc đầu, dần giấu đi nỗi đau, nhẹ giọng nói, “Em nhớ anh!”

Mạnh Hàn cười ấm áp với cô, ôm cô vào lòng, thở nhẹ một hơi, cằm anh khẽ chống lêи đỉиɦ đầu cô, “Cô bé ngốc, nhớ anh thì có thể đến gặp anh, cần gì phải chịu đựng như vậy!”

Tô Mộc Cầm yên lặng ở trong lòng anh, tuy chỉ là cái cớ, thế nhưng cô thật sự rất nhớ anh, lúc này cô rất cần sự an ủi của anh, vào đêm khuya này, đôi khi nó cũng mang theo những cảm xúc, nỗi nhớ, kỉ niệm mà con người luôn muốn che giấu, quên lãng. Những điều không muốn có trong kí ức. Những điều ước rằng có thể xoá chúng một cách dễ dàng. Những nỗi buồn có tên hoặc không tên.

Đôi khi cô nghĩ, cô và anh như hai động vật sưởi ấm cho nhau, vượt qua mỗi mùa hè nóng bức, từng mùa đông giá rét, cứ nương tựa vào nhau cho đến già, không phải là không thể.

Hơi thở thơm mát văng vẳng trong không khí, khiến cô xót xa, đáy lòng cô thì thầm, “Mạnh Hàn, anh thật sự rất tốt!”