Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 8: Đụng mặt

Tiến vào bên trong, cảm nhận được không khí trong nhà hàng thật sự rất tuyệt, nhất là ánh đèn rất đặc biệt, giống y như ánh sáng của mặt trăng, như rượu trút xuống, làm cho người khác say đắm, rất dễ điên cuồng đắm chìm trong đó.

Thế nhưng……

Tô Mộc Cầm làm gì có tâm trạng thưởng thức những thứ đó, đầu óc cô cứ ngẩn ra nhìn lại khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ bên trong, mỗi giờ mỗi phút đều không ngừng nhớ đến chuyện trước kia.

Phục vụ dẫn hai người đến bàn đã đặt trước, hỏi hai người muốn dùng gì, Mạnh Hàn nói phục vụ đợi một chút sau đó quay sang cô, “Hôm nay em muốn ăn gì?”

Tô Mộc Cầm tùy tiện nói, dù gì cô cũng không còn khẩu vị để ăn uống, “Gì cũng được!”

Mạnh Hàn nhíu mày nhìn cô, thấy cô có vẻ chán nản không tập trung, anh liền nói với phục vụ, “Hai phần Lasagna cùng với rượu Moët Impérial, còn món tráng miệng tôi muốn yaourt phô mai, nhưng hãy đem nó đến sau bữa ăn cho chúng tôi! Cảm ơn!”

Sau khi gọi đồ ăn xong, Mạnh Hàn quay lại nhìn Tô Mộc Cầm, hơi trầm tư, đợi một lúc sau đó hỏi, “Sau khi ăn tối xong, em có muốn đi đâu chơi không?”

Mạch suy nghĩ của Tô Mộc Cầm ngừng lại khi nghe thấy anh hỏi mình, đáy mắt cô vẫn còn mờ mịt quay sang nhìn anh, thấy vẻ mặt chờ mong của anh, cô lại không muốn anh phật lòng, vội vàng nói, “Hay là chúng ta đến quảng trường Thiên An Môn đi! Ở đó chỉ cách nhà hàng này một trạm ga tàu điện ngầm thôi!”

“Được, nghe theo em!” Mạnh Hàn mỉm cười đáp ứng.

Đúng lúc đó, phục vụ đưa đồ ăn bày biện ra, mỗi món đều được trang trí rất đẹp mắt. Mạnh Hàn săn sóc cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, đưa đến trước mặt cô. Cô cũng không ngại khi anh làm vậy, dường như đã quen với điều này, tự nhiên nhận lấy.

“Em mới về nước chưa được bao lâu, không biết ở đó có đổi khác gì không nữa?” Cô vừa ăn vừa nói.

“Cũng lâu rồi anh không còn tới đó nữa.” Mạnh Hàn ôn nhu nhìn cô, sau đó tiếp tục nói, “Đợi đến sau khi chúng ta kết hôn xong, ngày nào anh cũng đem em tới đó chơi, có được không?”

Tô Mộc Cầm nghĩ đến viễn cảnh đó, trong lòng đột nhiên ấm áp, cô quay sang nhìn Mạnh Hàn, sau đó trêu ghẹo, “Liệu rằng sau khi kết hôn, anh có đem em trở thành bà nội trợ không nhỉ? Em nói cho anh biết, em không biết nấu ăn đâu! Đến lúc đó anh có muốn bỏ em, em cũng không đi đâu đấy!”

“Nhất định anh sẽ không bỏ em đâu, cô bé ngốc!” Mạnh Hàn khẽ véo mũi cô, đáy mắt anh đều là cưng chiều vô hạn.

“Ai biết được sau này thế nào? Lỡ như sau này em xấu đi, xấu đến nỗi không có ai dám nhìn thì sao?” Tô Mộc Cầm cười khẽ nói.

Mạnh Hàn trầm tư suy nghĩ, tuy cô chỉ nói một câu nói mang tính vui đùa nhưng anh lại suy nghĩ nó rất nghiêm túc, thật lâu sau đó anh mới khẽ mỉm cười nhìn cô, đáy mắt tràn ngập thâm tình, “Thật ra anh không quan tâm em xấu hay đẹp, cái anh quan tâm là con người của em. Anh có thể không có gì nhưng không thể không có em. Anh có thể mất tất cả nhưng không thể mất em. Mộc Cầm, những lời anh vừa nói đều là thật lòng đấy.”

Tô Mộc Cầm đỏ mặt mỉm cười, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng khóe miệng trong lúc đó lại cứng đờ, bởi vì một giây khi cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của một người, ánh mắt đó dường như hận không thể đâm thủng vẻ mặt ngượng ngùng gai mắt của cô.

Trên khóe miệng hắn ta vẫn là nụ cười giễu cợt, cánh tay bị một cô gái có thân hình cực đẹp khoác chặt....... Không biết là do cô gái bên cạnh hắn ta quá đẹp hay do hắn ta quá chói mắt, Thẩm Tư Thanh vừa bước vào, ánh đèn trong phòng như ngừng lấp lánh.

Tô Mộc Cầm giật mình, hơi thở chợt ngưng lại, tim quên đập. Cô không nghĩ đến ở đây lại có thể đυ.ng phải Thẩm Tư Thanh. Sắc mặt cô đột nhiên có chút khó coi, trái tim không khống chế được đột nhiên co thắt lại.

Tô Mộc Cầm liếc nhìn cánh tay của nữ nhân kia, có chút tự giễu trào lên l*иg ngực, hắn vậy mà không ghét bỏ cánh tay của nữ nhân kia. Đột nhiên cô hoảng hốt. Tại sao cô phải để ý? Cô và hắn bây giờ chỉ là người xa lạ, cô cần gì phải để ý!

Thẩm Tư Thanh giả bộ không nhìn thấy cô, vòng đến ngồi một góc khá xa.

Mạnh Hàn nhíu mày nhìn người đàn ông vừa lướt qua, ánh mắt hắn ta lướt qua có cái gì đó không được rõ ràng, rất nguy hiểm, dường như hận không thể đem bọn họ xé ra thành trăm mảnh. Lại nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của cô, anh lại càng thêm chắc chắn, có lẽ cô và người đàn ông kia có quen biết với nhau. Nhưng cô lại không tỏ ra vui vẻ mà anh lại cảm thấy, cô có chút sợ hãi cùng bi thương.

Tâm đột nhiên trở nên có chút lo lắng, trước kia ở nước ngoài, anh cũng biết trong lòng của cô đã từng có một người đàn ông khác, nhưng cô chưa vào giờ kể cho anh nghe về người đó, mỗi lần nhắc đến, cô đều có vẻ mặt rất đau thương, đáy mắt cô đều hiện lên một ngọn lửa phẫn hận.

Lúc đó anh đã từng nghĩ, có lẽ cô rất ghét người đàn ông đó, bởi vì ghét nên cô mới không thèm nhắc đến, nhưng càng về sau hắn lại càng biết được, cô không phải ghét hắn ta, mà là cô yêu hắn ta nhiều đến mức phẫn hận.

Nhiều lúc anh cũng rất ganh tỵ với người đàn ông trong ký ức của Tô Mộc Cầm, ích kỷ không muốn cô trở về nước sớm, bởi anh sợ một khi cô gặp lại hắn ta, cô sẽ không còn muốn kết hôn với anh nữa.

Nhưng anh không ngờ điều mà anh sợ hãi lại có thể đến nhanh như vậy!

Chậm rãi xoay người, đáy mắt của Thẩm Tư Thanh sắc bén cùng ánh mắt dửng dưng của Mạnh Hàn giữa không trung va chạm chống lại nhau, trong nháy mắt ánh lửa văng khắp nơi........

Thẩm Tư Thanh thu lại ánh mắt, khóe môi nhàn nhạt nâng lên ý cười lạnh, không ai chú ý đến bàn tay hắn đang dần siết chặt, các khớp xương gồ lên một cách đáng sợ.

Tô Mộc Cầm cắn môi, khẽ nói với anh, “Em ăn xong rồi, chúng ta đi nơi khác được không?”

Mạnh Hàn thu lại ánh mắt, quay sang nhìn gương mặt của cô, sau đó đáp, “Được!”

Ánh mắt Thẩm Tư Thanh dửng dưng liếc nhìn, kì thực đã u sâu không thấy đáy, có trời biết khi đi vào nhà hàng, người đầu tiên hắn nhìn thấy không phải là ai khác mà là cô. Cái bóng bé nhỏ quen thuộc đến nỗi có hóa thành tro hắn vẫn nhận được. Cô nói chuyện với người đàn ông kia vui vẻ như thế, thậm chí còn cười với anh ta! Hắn không thể không bước tới xem xét, xem cô gặp được hắn có kích động không. Kết quả, phản ứng của cô chỉ có cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, đủ để hắn muốn bóp chết cô.

Thẩm Tư Thanh nhìn hai thân ảnh đang rời đi kia, môi mỏng trầm xuống, ngay cả khóe miệng đang cười lạnh cũng dần dần mím chặt.