"Nghe nói ngươi hôm qua lại
khiến
Hoàng Thượng tức giận trở về Đông cung?"
Trong điện Thái Y, Vương Thủ Nhân nhìn qua thế cờ, nửa ngày mới chậm rãi hạ xuống 1 quân:
"Rốt cục là tội gì?"
Đối diện với hắn là một nam nhân trẻ tuổi, hắn nhàn nhạt rủ xuống mắt, cúi đầu uống trà không nói.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, vẽ lên bộ dáng thanh tú của nam nhân. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách trong viện, phản chiếu lên bóng hình của một cây trúc gần đó.
Trong nháy mắt, Vương Thủ Nhân cùng hắn đều bị cây trúc kia hấp dẫn.
"Ngươi là nhi tử Thượng Thư, trên đời này quả thật có nhiều khó khăn không phải từ nhỏ ngươi lớn lên tại thư phòng có thể hiểu, ngươi bây giờ tùy ý chống đối, cũng chẳng qua là ỷ vào hắn đối với ngươi không thể làm gì.
Mà ta mười năm gian khổ học tập, khổ học y thư, bái y sư mới đi được vào cửa cung, hồi nhỏ gọi là Thánh Điện, mà bây giờ từng lời nói đến hành động đều vẫn phải thận trọng."
"Cho nên ngươi nhìn a."Hắn nhặt cờ trên bàn thu vào hộp gỗ:
"Mỗi người sinh ra đều có một con đường riêng biệt, Dương Khởi cùng ta, đều không có quyền thế chỉ là hạ mình mà đau khổ cầu kiến thôi."
Đường Cẩm Thư không đáp, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Vương Thủ Nhân biết người này, có chuyện gì đều luôn luôn để trong lòng, liền thở dài, nói:
"Ngươi không muốn nghĩ, thì để việc này đi qua đi, bất luận như thế nào Dương Khởi cũng đã chết, không về được."
Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Cẩm Thư run lên, Vương Thủ Nhân liền hối hận, đã bao nhiêu năm, mà ta vẫn không học được cái gì nên nói cái gì không nên nói a?
Thu Thiền bất động thanh sắc từ nãy giờ đột nhiên nói:
"Ta thấy công tử cũng đã mệt mỏi rồi, vẫn nên trở nghỉ ngơi sớm a."
Vương Thủ Nhân tự biết mình thất ngôn, đầu đầy mồ hôi, liền vội vàng đứng lên:
"Đường huynh... Đã như vậy, vậy ngày khác ta sẽ cùng Đường huynh ôn chuyện."
Khóe miệng Đường Cẩm Thư giương lên,trấn an:
"Vương huynh nói quá rồi."
Vương Thủ Nhân biết Đường Cẩm Thư là một công tử tốt tính, hết lần này tới lần khác chính là không chào đón Hoàng Thượng, yên lòng đợi đến hai người rời đi, mới giật mình thấy phía sau lưng sớm ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài cửa hạ nhân chuẩn bị kiệu, Thu Thiền ở bên cạnh trông coi, Đường Cẩm Thư chỉ nhìn một chút, nói:
"Hôm nay ta nghĩ mình nên đi bộ."
Thu Thiền mặt không gợn sóng:
"Công tử cứ việc đi, chúng ta đi theo sau cũng được."
Thái Y Viện nằm ở phía tây nằm cạnh với Hoán Y Cục*, mấy người một trước một sau, một đoàn người che đi nửa đại môn, bên trong cục liền truyền đến tiếng quát mắng:
"Hảo, ngưói chán rồi tiểu nha đầu, chân tay lóng ngóng làm việc gì cũng không được, ngươi có biết ngươi gây ra họa lớn không? Bây giờ mà ta không đánh chết ngươi, ta không phải là Lưu ma ma!
*Hoán Y Cục: Nơi giặt đồ trong cung
Đường Cẩm Thư ngoài ý muốn đã sớm nghe nói qua trong cung mặc dù cấm không được tự ý dụng hình, nhưng mỗi địa phương vẫn có các kiểu trừng phạt khác nhau, bên trong tiểu nha hoàn không biết đã làm sai chuyện gì, bị vây quanh, bị đánh đến toàn thân run rẩy, ngã trên mặt đất nhưng cũng không dám khóc lớn, chỉ là che miệng nhỏ giọng nức nở.
Đường Cẩm Thư vừa muốn mở miệng, Thu Thiền đưa tay ngăn cản hắn:
"Công tử có biết biết nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện?"
Đường Cẩm Thư nhìn nữ tử trước mắt, là phụ tá đắc lực của An Cảnh, bất quá mới mười mấy tuổi.
Đường Cẩm Thư mỉm cười:
"Cô nương thấy chết không cứu như vậy, không sợ một ngày kia chính mình luân lạc trong tình cảnh như thế, lúc đó cũng có người nói giống như ngươi thì sao?"
"Đó cũng là mệnh."
Thu Thiền đáp.
"Khóc khóc khóc, cũng chỉ biết khóc."
Lúc này trong viện phụ nữ kia càng nói càng không hết hận, giương tay lên muốn đánh vào trán tiểu nha đầu, tiểu nha hoàn kia hét lên một tiếng, liều mạng cuộn mình đứng dậy.
Đường Cẩm Thư vội vàng kêu lên dừng tay, xung quanh mấy tên nha hoàn cũng ôm lấy mép váy của phụ nữ kia:
"Ma ma, mạng người quan trọng, đừng đánh nữa a..."
Người phụ nữ kia thanh tỉnh lại, chỉ tay về phía nàng hung ác nói:
"Ta hận không thể dùng cái mạng của nàng ta đi đổi lấy bảo bối!"
"Bảo bối gì muốn mà ngươi dùng mạng người đổi? Không bằng lấy ra cho ta mở rộng tầm mắt. Đường Cẩm Thư nói trước mắt bao người đẩy cửa đi vào, đưa tay đỡ tiểu nha hoàn kia dậy, thấy rõ khuôn mặt đối phương không khỏi giật mình, trông thấy quen mắt.
Nha hoàn kia khóc thút thít thấy hắn nguyện ý giúp mình, lập tức như hài tử chịu ủy khuất, nước mắt như những hạt trân châu nhẹ nhàng rơi xuống.
"Ngươi đừng sợ."
Đường Cẩm Thư nói, chỉ cảm thấy trong viện tử này lạnh đến thấu xương, không khỏi ho khan hai tiếng.
Người phụ nữ kia mới đầu bị khí thế Đường Cẩm Thư hù sợ, nhìn tình hình này chống eo cười lạnh:
"Nha, ở đâu ra một con ma bệnh, có phải là tình nhân của ả tìm tới cửa không?"
Đường Cẩm Thư khẽ nhíu mày, hắn mặc dù thích trà trộn ở xóm làng chơi, mở miệng cay nghiệt chanh chua như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, h ắn coi như không nhìn thấy ả, ngồi xuống nhìn nha hoàn kia, nói khẽ,:
"ngươi làm hư bảo bối gì, mà nàng bức ngươi đến như vậy?"
"Ta... Ô ô..."
Nha hoàn khóc đứt quãng,
"Ma ma lấy được một đoạn gấm... Muốn ta giặt cho sạch sẽ...... Nhưng ta tay chân vụng về... Cái gì... Cái gì cũng làm không được......"
Đường Cẩm Thư nghe nàng nói như vậy, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy cách đó không xa trong thùng gỗ đang ngâm một khối gấm trong cung.
Gấm này có màu sắc rất đẹp, bình thường đều là chủ tử dùng để khen thưởng hạ nhân, nhưng hiện tại đã bị nhuộm đến thô ráp, thường thường loại gấm này nếu gặp phải nước sẽ phai màu hơn phân nửa, nguyên bản là một khối vải màu xanh, hiện nay đã bị nhuộm trong thùng nước, thành ra nói vàng không vàng, nói trắng cũng không đúng, một bộ dáng cổ quái.
Phụ nhân kia nghe nàng nói vừa tức vừa buồn bực, quăng cây gỗ trong tay ra, kêu trời trách đất vỗ đùi, nói:
"
Mệnh của ta sao lại khổ như vậy!Y phục này là ta mang đi để dự lễ tiết Khất Xảo*, một miếng vải bảo bối lại bị nàng làm cho giống như cái tã phơi khô, ngươi nói nha hoàn này có đáng đánh hay không!"
*tiết Khất Xảo:
gọi khác như:
Khất
xảo
tiết (乞巧節; qǐ qiǎo jié - Lễ hội thể hiện tài năng)
Đường Cẩm Thư vốn đang nghiêm túc nhìn xem, nghe thấy chữ tã nhịn không được bật cười, phụ nhân kia lập tức càng lớn tiếng, nắm lên cây gậy trên đất muốn đánh hai người.
Nha hoàn hô một tiếng, như là chim sợ cành cong trốn đến sau lưng Đường Cẩm Thư, Thu Thiền lúc này rút kiếm, lạnh lùng ngăn trước mặt hai người:
"Không muốn sống?"
Phụ nhân chỉ cảm thấy kiếm quang lóe lên, đợi thấy rõ đồ vật kia dọa đến cả động cũng không dám động. Mấy cái nha đầu bên cạnh run rẩy nắm lấy áo của nàng:
"Ma ma, chớ có xúc phạm a, có thể sử dụng bội kiếm trong cung, thân phận tất nhiên không phải tầm thường..."
"Ngươi cũng không cần sợ hãi."
Đường Cẩm Thư ra hiệu Thu Thiền thu kiếm:
"Nếu là để tham gia tiết Khất Xảo, không bằng giao cho ta sửa chữa."
Ma ma kia thu động tác, một mặt hoài nghi:
"Ngươi có ý gì?"
"Dù sao vật liệu cũng đã thành ra như vậy, đánh nàng là một việc làm vô bổ."
Đường Cẩm Thư nhếch miệng, cười nói:
"Không bằng để ta thử một lần, dù là có hỏng cũng không tiếc."
Hắn nói lời này mặt mày chân thành, lời nói thản nhiên trôi chảy, không thấy cái phần ốm yếu lúc trước, ngược lại bởi vì mang thêm vẻ thong dong khó diễn tả bằng lời, nhìn kĩ thấy hắn hơi gầy gò nhưng ngũ quan lại không khó coi, trong lúc giơ tay nhấc chân phong độ tuyệt không phải người bình thường, tựa hồ ngay cả kia có chút bộ dáng lúc ho khan cũng không giống.
Ma ma kia cân nhắc, đảo quanh con mắt, nói:
"Sáng mai mang vải tới cho ta."
Nói xong liền ra quay người, đẩy cửa trở về.
Nha hoàn ngơ ngác đứng ở phía sau nhìn Đường Cẩm Thư, không kịp phản ứng. Đường Cẩm Thư nhìn nàng, lập tức cười lên, phân phó người đem thùng gỗ về viện của hắn.
"Thật chẳng muốn sống trong cung."Đường Cẩm Thư nói.
Nha hoàn kia không biết Đường Cẩm Thư có lai lịch gì, chỉ một mực đi theo nghe hắn nói, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn xung quanh.
Đường Cẩm Thư thấy nàng khả ái như vậy, giống một con thú nhỏ bị hoảng sợ, liền hỏi:
"
Ngươi tên là gì?"
"Ta..."
Lời này tựa hồ như đã chọc đến nỗi đau của nàng, nha hoàn kia há hốc mồm, lập tức rủ xuống mắt nói:
"Bọn hắn đều gọi ta Nữu nhi, ta không có tên."
"Nữu nhi?"
Đường Cẩm Thư kinh ngạc:
"Tại sao có thể dùng từ này đặt tên?"
"Không có gì, cha mẹ của ta phạm vào trọng tội, lưu lại ta cùng ca ca ở nơi hẻo lánh, thêm cái tên chẳng phải rất vướng víu a. Còn ngươi?"
Nữu nhi hỏi:
"Ngươi là ai? Lại vì cái gì muốn không ra lưu ở trong cung này?"
"Ta gọi Đường Cẩm Thư, cẩm là gấm, thư là sách."
Đường Cẩm Thư nghĩ rồi đáp:
"lý dó ta ở lại trong cung không phải là bởi vì ta nghĩ không ra, mà là bởi vì ta đã quá thong suốt rồi."
"Cẩm thư..."
Nữu nhi lặp lại một lần, đột nhiên hâm mộ nói:
"Thật là một cái tên êm tai."
Đường Cẩm Thư nhìn xung quanh, đột nhiên nhặt cái gì đó từ dưới đất lên, đi đến trước mặt nàng nói:
"Ngươi nhìn xem, trong tay của ta cầm là cái gì?"
Nữu nhi tiến tới quan sát:
"
Trong lòng bàn tay ngươi làm gì có đồ gì?"
trong lúc nghi hoặc đó, Đường Cẩm Thư đột nhiên động tay, vậy mà biến ra một đóa hoa vàng óng.
Nữu nhi đến cùng vẫn còn là trẻ con, không khỏi vừa mừng vừa sợ hỏi:
"Ở đâu ra? Thật là dễ nhìn!"
"Cười duyên dáng, đôi mắt đẹp mang đầy hi vọng."
Đường Cẩm Thư thu hồi hoa cười nói:
"Ta thấy hai chữ
"Xảo Thiến"*
rất hợp với cô nương."
*: Xinh đẹp
"Xảo Thiến..."
Cô nàng thấp giọng đọc một lần:
"Đây chính là tên mới của ta?"
"Nếu thích, ta còn có thể dạy ngươi viết."
Khóe miệng Đường Cẩm Thư khẽ cong, cười nói.
"Thật sao?"
Xảo Thiến ngượng ngùng cười:
"Nhưng ta rất ngốc, không biết có thể học được không."
"Không thử một chút sao có thể biết?"
Đường Cẩm Thư tìm tảng đá ngồi xuống, nói:
"
Ta lúc trước bên người có một thị nữ, có lẽ cũng cùng niên kỉ với ngươi, danh tự lấy từ
《
Đào Diệp độ
》, liền gọi là Đào Diệp. Ngươi không nên thấy tên nàng phong nhã mà lấy ra xét tính cách,là do ngươi là chưa từng gặp qua, đó mới là thực ngốc, so sánh với Xảo Thiến cô nương còn ngốc hơn vài phần..."
Ở ngoại thành, Đào Diệp đột nhiên hắt hơi một cái.