Kiếp Này Lại Nắm Tay

Chương 5

Bạch Ngọc Đường dẫn theo sáu người này ra ngoài, mấy tên thổ phỉ dọc đường đi gặp phải đều bị Bạch Ngọc Đường một đao tiêu diệt. Khi gần đến cổng trại thì thấy rất nhiều người chạy vào trong hàng rào, không biết cái gì ở bên trong đã bị đốt, vội vàng đi cứu hỏa, còn có người hô có người vào trại, loạn thành một đoàn, Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu đang tạo cơ hội cho bọn họ. Tới cổng trại rồi, vẫn còn bốn mươi nhân thủ, Bạch Ngọc Đường lấy một nắm mặc ngọc phi hoàng thạch trong bọc y phục ra, chỉ thấy ống tay áo vung lên, người trên lầu trại đều rơi xuống dưới. Kế tiếp vung ngân đao về phía cổng trại, cổng trại liền tan thành nhiều mảnh, kẻ thấy đều bị dọa chạy.

Bạch Ngọc Đường dẫn bọn họ xuống núi, đưa bọn họ vào thành liền trở lại tìm Triển Chiêu, thầm nghĩ hẳn đã giải quyết xong rồi đi!

Thẳng đến chân núi vẫn không gặp Triển Chiêu, ngược lại thấy rất nhiều người chạy xuống núi. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện, Bạch Ngọc Đường vội thi triển khinh công chạy lên núi.

Tới sơn trại vừa nhìn, đã không còn bộ dạng như mới đầu, cổng trại bị Bạch Ngọc Đường chém, trong hàng rào hỗn loạn, có chia nhau đồ đoạt được, có cướp tiền của, có thể nói là tan đàn xẻ nghé.

Bạch Ngọc Đường nhảy vào trong hàng rào, đến bên ngoài một sân nhỏ, xem ra hẳn là chỗ ở của đương gia thổ phỉ.

Bạch Ngọc Đường đi vào, chỉ thấy trong viện xác thực đã trải qua một hồi đánh nhau, cây cối bàn đá bị hủy, trên mặt đất còn có hai cỗ thi thể, một tên mặt sẹo, một tên thoạt trông đầu trộm đuôi cướp, nhìn vết thương trên người bọn chúng, hẳn là Triển Chiêu đã hạ thủ. Lại nghe trong một gian phòng hình như có tiếng người, Bạch Ngọc Đường tới gần cửa sổ nhìn vào trong.

Chỉ thấy Triển Chiêu nghiêng người dựa vào ghế, sắc mặt đỏ hồng, trên mặt đầy mồ hôi, lông mi dài run run, không ngừng thở dốc, hình như đang chịu đựng cái gì đó, đôi mắt hung hăng trừng nữ nhân cười đến xinh đẹp phía trước: “Ngươi, ngươi cút ngay cho ta.”

Nữ tử cũng không bực, tươi cười nói: “Thiếu hiệp thực vất vả đi, nhịn cũng vô dụng, ngươi đã trúng tình nhân túy của ta, nếu không giao hợp với người thì gân mạch toàn thân sẽ vỡ tung, thất khiếu chảy máu mà chết. Để tỷ tỷ đến giúp ngươi thoải mái đi, ngươi yên tâm, tỷ tỷ sẽ hảo hảo thương ngươi. Tuy là ngươi gϊếŧ chồng của ta, bất quá có thể có người tuấn tú như ngươi, hắn chết thì cứ chết đi.” Bên nói bên cởi y phục của mình xuống.

“Ngươi, ngươi, đừng tới đây, tránh ra ngay.” Triển Chiêu hoảng sợ nói.

Nữ tử chậm rãi tiến về trước, Triển Chiêu muốn né tránh, thế nhưng toàn thân vô lực. Khi mắt thấy tay nàng sắp đυ.ng tới khuôn mặt Triển Chiêu thì cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, nữ tử còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì phát sinh thì đã bị một cái bóng trắng đạp ra ngoài, đập vào tường lại bắn xuống mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu, cố gắng ngẩng đầu lên thì đao đã đến mặt. Bạch Ngọc Đường toàn thân tản ra hàn khí, thanh âm lạnh lùng nói: “Giải dược.”

“Khụ khụ khụ, không có.”

“Giải dược, đừng để ta nói lần thứ ba.”

“Khụ khụ, thực, thực sự, tình nhân túy không có giải dược, cho dù ngươi gϊếŧ ta cũng vô dụng.”

Cảm thấy lời nàng nói là thật, Bạch Ngọc Đường thu đao nhìn Triển Chiêu: “Ngươi thế nào?” Triển Chiêu thấy người đến là Bạch Ngọc Đường liền nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng dược lực của tình nhân túy kia càng ngày càng lợi hại, chỉ có thể lắc lắc đầu.

Vậy phải làm sao bây giờ chứ, chẳng lẽ thật phải, đúng rồi, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lấy vài cái chai trong y phục trên thân ra, nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, rốt cục từ trong một bình sứ trắng đổ ra một dược hoàn màu xanh biếc cho Triển Chiêu uống. May mắn khi xuất môn mang trong người một viên.

“Mèo con, đây là bích ngưng đan, giải bách độc, ta đây liền mang ngươi đi, đắc tội rồi.” Nói xong liền ôm ngang Triển Chiêu.

Bị ôm giống như nữ tử, Triển Chiêu thẹn thùng, nhưng hôm nay mình đã rơi vào bộ dạng này cũng không còn biện pháp nào.

Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu đi tới cửa, thoáng nhìn nữ tử trên mặt đất, nhíu nhíu mày, quên đi, gϊếŧ nàng còn bẩn tay Bạch gia. Một cước vừa rồi mình dùng ba phần lực, với nàng mà nói có thể sống sót đã tính là bản lĩnh.

Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu một đường chạy xuống chân núi, vừa rồi khi uống dược rõ ràng đã từ từ áp chế độc, thế nhưng không lâu sau lại cảm thấy người trên thân càng ngày càng không thích hợp, khi đến giữa sườn núi đành phải ôm hắn vào một sơn động, cởi ngoại bào trên người trải ở trên một tảng đá rồi đặt người xuống, nhặt vài cành cây nhóm lửa.

Bắt mạch, quả nhiên, độc lại lan ra. Chết tiệt, cha nuôi không phải nói thuốc này có thể giải bách độc sao, hiện tại sao ngay cả mị dược cũng không giải được, rõ là khoác lác, lần sau thấy hắn ta xem hắn nói thế nào.

Bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường đành phải nâng Triển Chiêu dậy, thử giúp hắn vận công bức độc.

Kỳ thật Triển Chiêu khi nãy nhảy ra khỏi phòng liền trực tiếp đi tìm chỗ của nhị trại chủ kia, khi đi ngang qua kho lúa liền thuận tay đốt nó, khiến đám thổ phỉ đều bị hấp dẫn về phía này để Bạch Ngọc Đường bọn họ thừa dịp loạn ra ngoài. Thật vất vả tìm được chỗ của trại chủ kia, đi vào liền thấy một tên nam nhân đáng khinh đang đè trên người một nữ tử làm chuyện đó. Triển Chiêu phi ám tiễn găm chính giữa phía sau vai nam tử kia, nam tử liền xách đao đánh nhau với Triển Chiêu, thật cũng có vài phần công phu. Tiếng vang dẫn đại trại chủ cùng một đám thổ phỉ đến, Triển Chiêu tùy tiện xuất thủ liền quăng ngã một lượng lớn, vốn không muốn gϊếŧ người, nhưng hai tên trại chủ này lại cứ muốn đánh lén đẩy hắn vào chỗ chết, đành phải gϊếŧ hai kẻ đó, một đám tiểu lâu la thấy thế lập tức bị dọa chạy. Mà nữ tử đó chính là Tôn Tiểu Đào, Triển Chiêu lúc đang đánh nhau bảo nàng chạy trước. Xử lý xong vốn định đi lại phát hiện có một nữ tử dung mạo rất đẹp, trang phục như phụ nữ đã có chồng đang trốn ở góc tường, nàng nói nàng cũng là bị thổ phỉ bắt tới, còn bảo trong phòng của nàng giấu một vật rất trọng yếu gì đó của bọn thổ phỉ, bảo Triển Chiêu đi lấy với nàng. Triển Chiêu cùng nàng tới bên ngoài một gian phòng, bởi bất tiện lại duy trì cảnh giác nên không đi vào với nàng, nhưng một lát bỗng nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Triển Chiêu vội xông vào, lại ngửi được một hương thơm nhàn nhạt, thầm kêu không ổn, nhanh chóng bế khí, cũng đã muộn, tức khắc cảm thấy toàn thân vô lực.

Nữ tử kia cũng không phải người bình thường, nàng là một miêu nữ, từ Miêu Cương ngàn dặm xa xôi đến tìm người trong lòng, không nghĩ tới lại bị người trong lòng từ bỏ, nàng dưới cơn nóng giận đã độc sát nam nhân kia. Khi đến Thổ Long cương bị thổ phỉ cướp lên núi, đại trại chủ kia thấy bộ dáng nàng xinh đẹp liền thú nàng làm trại chủ phu nhân. Tình nhân túy nàng pha chế cũng không phải mị dược bình thường, bên trong còn thêm cổ độc, cho nên ngay cả bích ngưng đan cũng không giải được.

Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu bức độc đã gần một nén nhang, hai người đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn không có chút hiệu quả, mà Triển Chiêu đã bị mị dược tra tấn không xong rồi, Bạch Ngọc Đường đành phải thu tay chậm rãi đặt Triển Chiêu nằm ở trên đùi mình.

“Thật khó chịu, sư, sư phụ, cứu ta.” Gương mặt Triển Chiêu phiếm hồng mê người, còn không ngừng thở dốc, thần trí đã có chút mơ hồ.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt lo lắng, đau lòng gọi: “Mèo con, Mèo con. Ngươi thế nào rồi, tỉnh tỉnh.”

Triển Chiêu chậm rãi mở to mắt, tựa như phủ một tầng hơi nước, ánh mắt có chút rời rạc, sau khi thấy rõ người trước mặt tâm liền ấm lên. Mặc dù hắn trúng mị dược nhưng vẫn có cảm giác với chuyện bên ngoài, hắn cùng với Bạch Ngọc Đường tình cờ gặp nhau, không nghĩ tới lại có thể được người kia tương trợ như thế. Không chỉ có cứu mình, cho mình uống đan dược nghìn vàng khó cầu, còn tiêu hao nội lực giúp mình bức độc. Đủ rồi, không thể lại liên lụy người kia nữa.

“Bạch huynh, đa tạ ngươi, ngươi nhanh đi đi, ta đã sắp chết rồi, ta không muốn ngươi thấy ta chết khó coi như vậy, đi…”

“Mèo ngốc, ta sẽ không để ngươi chết.”

Môi nhẹ nhàng hạ trên mí mắt, lại đến môi, tinh tế mà miêu tả, nhẹ nhàng mà tham nhập. Một chút rõ ràng cuối cùng trong đầu cũng biến mất, toàn thân nóng quá, thật khát, thầm nghĩ truy đuổi làn suối mát kia, cùng dây dưa, chơi đùa.

Đai lưng bị tháo xuống, xiêm y dần tán loạn, bàn tay thuận thế trượt vào, da thịt nóng bỏng, bàn tay lạnh lẽo mang theo từng đợt run rẩy, hô hấp hỗn độn khó nhịn.

Bàn tay dọc theo thắt lưng trượt xuống, đến nơi nóng như lửa của người dưới thân, nhẹ nhàng cầm lấy, cao thấp lộng.

“Ưm…. Ưm… Ư…”

Tinh tế hôn dọc theo cần cổ thon dài tới xương quai xanh duyên dáng, thỏa mãn ở trên đó hạ những đóa hồng mai. Ngón tay thon dài tiến đến điểm nổi lên trước ngực, khẽ nhu chậm niết, cho đến khi biến cứng biến hồng.

Người dưới thân ngửa cổ, mồ hôi làm tóc dính trên trán, mắt mèo xinh đẹp ngập nước, thở dốc, miệng khẽ mở, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường tối sầm lại, động tác kịch liệt hơn, bị lộng khiến tình triều càng thêm mãnh liệt, rốt cuộc chịu không nổi, một trận run rẩy, phóng thích ra.

Nhíu nhíu mày, vẫn không được, thở dài lại cúi người.

Gắn bó.

“Mèo con, ta yêu ngươi!”

“Ưʍ... Ưʍ... Ô…” Tiếng ngâm khẽ như vui lại như thống khổ, tách hai chân ra, ngón tay liền nhờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ khi nãy mà cẩn thận tiến vào khuếch trương, một ngón, hai ngón, ba ngón, chậm rãi vuốt lên nếp uốn bên trong, khi thì xoay tròn, khi thì gãi gãi… Làm đầy đủ tiền diễn, tiếp đó rút ngón tay ra thay bằng thẳng cứng của chính mình.

“A... Ô... Ô... Đau…” Đau đớn xảy ra bất ngờ không khỏi khiến Triển Chiêu kêu ra tiếng.

“Mèo con, ngoan, lập tức không đau….” Đau lòng mà hôn lên lệ bên khóe mắt hắn, ôn nhu nói, trấn an, rồi chậm rãi luật động.

Bởi vì có mị dược, đau đớn dần dần bị tê dại, sự sung sướиɠ thay thế, không tự giác kẹp chặt thắt lưng Bạch Ngọc Đường mà hùa theo. Rêи ɾỉ ngọt ngào từ miệng phát ra.

Mây mưa thất thường.

Ánh trăng màu bạc chiếu trong rừng, cùng với tiếng trùng kêu chim hót, chỉ còn lại có triền miên.