Hôm nay là ngày Tiểu Duẫn Hạo đầy tháng, quốc quân Thánh Viêm Trịnh Vũ Phong đã chuẩn bị một cuộc trảo cưu (chọn đồ vật đoán tương lai ý). Trên mặt đất bày đầy các loại đồ vật, có ngọc tỷ, hoàng kim, cây quạt..... Hoàng hậu Lục Thủy ôm Tiểu Duẫn Hạo ra, đôi mắt đan phượng (mắt xếch), khuôn mặt bánh bao phúng phính, vô cùng khả ái.
Nàng đặt Duẫn Hạo trên mặt đất, văn võ bá quan đều đang nhìn bé, trảo cưu chính thức bắt đầu, Duẫn Hạo ngước mắt nhìn nhìn xung quanh bé, thật nhiều đồ vật a, những người ở đây đều ngừng thở....
Chỉ thấy Duẫn Hạo bò a bò, bò tới bên cạnh ngọc tỷ, cầm lấy nó, Trịnh Vũ Phong nhẹ nhàng thở ra, này dự đoán tương lai sẽ làm hoàng đế a. Duẫn Hạo cố sức cầm lấy ngọc tỷ, nhìn nhìn, lại đem nó ném xuống, ách....Duẫn Hạo bé.... Lại nhìn xung quanh.....
Đột nhiên, bé bò tới một hướng khác, tất cả mọi người đều mở to mắt, bé đây là muốn đi đâu a? Chỉ thấy Tiểu Duẫn Hạo bò a bò, bò a bò.
Duẫn Hạo bò tới bên cạnh một nam nhân thì dừng lại, vươn hai tay ra, giống như đòi ôm. Nam nhân kia ôm lấy Duẫn Hạo, Duẫn Hạo nhìn y cười khanh khách, thật sự là rất kỳ quái a. Đường đường một hoàng tử không bắt ngọc tỷ lại bắt nam nhân kia, Kim Triết Vũ nhìn Duẫn Hạo trong lòng, đây là hài tử của Phong, thật sự là quá buồn cười.....
Y nhìn nam nhân ngồi trên long ỷ một chút, Vũ Phong ngây ngốc mà nhìn y, “Vũ Nhi.... ”
Vẫn là hoàng hậu phá vỡ không khí xấu hổ này: “Vẫn là lấy lần bắt đầu tiên làm chuẩn, Hạo Nhi bắt được ngọc tỷ, vậy tương lai nhất định là đại minh quân a.... ”
“Đúng vậy đúng vậy..... ” Bách quan dưới đài đều phụ họa nói theo.
“Vũ Nhi.... ” Vũ Phong nhìn Kim Triết Vũ ôm Duẫn Hạo tới bên cạnh hắn, Vũ Phong còn muốn nói gì đó, nhưng một đôi tay đã kéo y qua kiên quyết nói: “Vũ Nhi đã mang thai rồi, không nên đứng lâu, chúng ta trở về đi.”
“Ân....” Kim Triết Vũ gật gật đầu, vì thế y cùng Thẩm Diệc Quân rời đi.
Trịnh Vũ Phong nhìn người đã đi xa nói: “Thực xin lỗi..... ”
Đáng tiếc, y cũng không nghe thấy.
***
Không biết Duẫn Hạo là có chuyện gì, luôn muốn Kim Triết Vũ ôm, Triết Vũ cũng không để ý thân thể đang mang thai của mình, ôm lấy Duẫn Hạo, ôn nhu nhìn bé: “Duẫn Hạo thích thúc thúc, đúng không?”
Duẫn Hạo vẫn là cười khanh khách....
.
Tiểu Duẫn Hạo đã tròn hai tuổi, đã biết nói, bé ngồi ở trên đùi Kim Triết Vũ, cười hì hì nói: “Vũ thúc thúc, mắt của người thật đẹp a, Duẫn Hạo rất thích người. Đợi Duẫn Hạo lớn lên sẽ lấy người được không?”
Lời nói của Duẫn Hạo khiến mọi người ở đây đều ngừng nói, Kim Triết Vũ cười cười: “Ha ha.... Đợi Hạo Nhi trưởng thành, thúc thúc đã già rồi, con nhất định là không cần ta nữa.... Nếu không, Vũ thúc thúc đem hài tử của mình cho con được không?”
Duẫn Hạo nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nói: “Ánh mắt hài tử của Vũ thúc thúc cũng đẹp như người sao?”
“Ân. Hài tử của Vũ thúc thúc rất đẹp.”
Duẫn Hạo lại nói: “Vậy hài tử của Vũ thúc thúc gọi là gì nha?”
Kim Triết Vũ nhìn thoáng qua Trịnh Vũ Phong, lại nhìn Duẫn Hạo khả ái mà nói: “Là Tại Trung, có nghĩa là ‘ở trong lòng của ngươi’, Vũ thúc thúc đem nó giao cho con, con phải hảo hảo yêu thương nó nhé.”
Duẫn Hạo gật gật đầu nói: “Ân, con nhớ rồi, con sẽ hảo hảo yêu thương y.”
Tại Trung, ở trong lòng của ngươi....
“Vũ Nhi, nếu tương lai chúng ta có hài tử, ngươi muốn gọi nó là gì?” Nam nhân nhìn một nam nhân mỹ lệ khác ở trong lòng hỏi, người ở trong lòng động động, nói: “Tại Trung, có nghĩa là ‘ở trong lòng của ngươi’, ta hy vọng nó có thể nhận được yêu thương của mọi người..... “”Tại Trung, ân, tên rất hay. Vậy ở trong lòng của ngươi rốt cuộc là ai a?”
“Phong, đừng nháo, nhột....”
Tại Trung, ở trong lòng của ngươi.———————- Phiên ngoại hoàn ————————-
Toàn văn hoàn