Chích Ái

Chương 27

Tại Trung dần dần tỉnh lại, đây là.... nơi nào?

“Luật Nhi.... ” Tại Trung xuống xe ngựa, muốn đi tìm Trí Luật, nhưng xuất hiện trước mắt y, lại là.... một vách núi....

“Nơi này là.... ” Tại Trung đi về phía trước.

“Nơi này là anh nhai.... ” Lúc này ở phía sau Tại Trung, có một thanh âm vang lên. Tại Trung sửng sốt xoay người, “Kỳ phi....”

“Là ta, đã lâu không gặp, Tại phi.... ” Bùi Sáp Kỳ phẫn hận nhìn người trước mắt.

“Ngươi.... Muốn làm gì? Ngươi sai Tiểu Thúy đem Luật Nhi đi đâu? Trả nó lại cho ta!” Tại Trung hướng Kỳ phi quát to.

“Trả lại cho ngươi.... Làm sao mà trả? Có lẽ, tiểu nha đầu kia đã chết rồi, nếu không.... Ngươi tới diêm vương điện tìm nó đi..... ”

“Ngươi.... Ngươi nói cái gì? Luật Nhi.... Sao ngươi có thể nhẫn tâm xuống tay được, nó chỉ là một hài tử! Ta biết, là ta có lỗi với ngươi trước, hại chết hài tử của ngươi, nhưng... Nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn.... ” Nước mắt Tại Trung không ngừng rơi cuống, nữ nhi của y, nữ nhi mới được hai tuổi, cư nhiên đã....

“Ha ha ha ha.... Kim Tại Trung, nó chính là một dã chủng, chết thì đã sao. Còn nữa, cho ngươi biết rõ hơn này, ta không có mang thai.... Đó chỉ là kế sách dùng để đối phó với ngươi thôi!” Thấy Kỳ phi cười to, trong lòng Tại Trung nguội lạnh, mình đã bị nàng....

Y lại hét lên với Kỳ phi: “Không phải, Luật Nhi không phải dã chủng, nó là nữ nhi của ta và Duẫn Hạo, nó là thân sinh nữ nhi của Duẫn Hạo!”

“Kim Tại Trung, đừng nói đùa nữa, ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ gϊếŧ nữ nhi của mình sao?”

Tại Trung sửng sốt, “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ là Duẫn Hạo.....Duẫn Hạo sai ngươi làm?” Không, sẽ không, Duẫn Hạo sẽ không làm như vậy.

“Ha ha, xem ra ngươi còn chưa ngu ngốc, không sai! Chính hoàng thượng muốn gϊếŧ ngươi cùng Trí Luật. Hắn nói là bồi thường cho hài tử của ta, tùy ta xử trí dã chủng kia! Ha ha..... ”

“Sẽ không, sẽ không, Duẫn Hạo sao có thể làm như vậy?” Đó là nữ nhi của hắn. Hắn sao có thể hạ thủ, nghĩ tới là Duẫn Hạo gϊếŧ Trí Luật của y, trong lòng Tại Trung lạnh xuống, Tại Trung từng bước lui về phía sau....

“Ta không tin! Nó vẫn chỉ là một hài tử, nó không làm sai điều gì, tại sao phải đối với nó như vậy?” Hài tử đáng thương, còn chưa mở miệng kêu nương đã bị sát hại tàn nhẫn, hơn nữa hung thủ cư nhiên còn là phụ thân thân sinh của hài tử.

“Muốn trách thì trách ngươi đi, đều tại ngươi!” Kỳ phi phẫn nộ trách mắng Tại Trung, “Đều tại tiện nhân ngươi không biết xấu hổ, đều tại yêu tinh hại người là ngươi!”

“Ta không có, ta không phải.... ” Tại Trung hoảng sợ lui về phía sau....

“Không có, nếu như không có ngươi, Mân vương sẽ chết sao? Nếu như không có ngươi, ca ca ngươi làm sao lại vì ngươi mà phản bội quốc gia, cam nguyện mang trên lưng tội danh phản bội! Đều tại ngươi, đều tại ngươi hại chết bọn họ!”

“Đều tại ta.... ” Tại Trung chậm chạp chỉ vào bản thân, đúng vậy, đều là lỗi của mình.

“Đều là ngươi hại, còn khiến người khác tan nhà nát cửa, trôi dạt khắp nơi..... Ngươi đáng chết! Ngươi sớm nên chết đi!”

Tại Trung nghe được những câu nói giống như độc châm của Kỳ phi, đang đâm thật sâu vào trong ngực y.....

Kỳ phi từng bước tới gần Tại Trung, “Ngươi yêu tinh hại người tại sao không chết đi? Ngươi chết rồi, sẽ không có nhiều người chịu đau khổ như vậy nữa, hoàng thượng cũng có thể được giải thoát rồi..... ”

Tại Trung bất đắc dĩ, đối diện với trách mắng của Kỳ phi, Tại Trung không ngừng lui về phía sau, trong nháy mắt đã lui tới sát vách núi, phía sau chính là vực sâu vạn trượng......

“Ngươi có biết ngươi đã hại bao nhiêu người không? Một bộ dáng yêu mị, đã câu dẫn nhiều người như vậy. Ha ha.... Kim Tại Trung, ngươi thật lợi hại, cư nhiên ngay cả ca ca của mình cũng câu dẫn.... ”

“Ta không có, ta không có.... ”

“Huynh đệ các ngươi thiên lý bất dung, ngươi lại còn câu dẫn cả hoàng thượng, rồi Mân vương.... ” Bùi Sáp Kỳ không ngừng kích động Tại Trung, ả biết người trước mắt sắp sụp đổ rồi. Rất tốt, nàng cần chính là bộ dạng như vậy, nàng muốn Kim Tại Trung chết.....

“Kim Tại trung, chính bộ dạng rung động lòng người này của ngươi đã câu dẫn bọn họ. Ngươi xem cuối cùng cũng hại chết nữ nhi của mình, ha ha ha

ha.... Kim Tại Trung, đang đời ngươi......”

Tại Trung kinh ngạc nhìn Bùi Sáp Kỳ, đáng đời ta, đều là ta sai, đều là ta sai, đều tại ta, là ta hại chết Xương Mân, hại ca ca, còn hại nữ nhi của mình, đều là ta sai.

“Thế nào, ngươi cũng thấy mình sai rồi sao?” Bùi Sáp Kỳ trừng mắt nhìn y. “Chỉ cần ngươi chết, tất cả chuyện này sẽ kết thúc.”

Chỉ cần ta chết đi, Xương Mân đã chết, Trí Luật cũng đã chết, mình sống còn có ý nghĩ gì, ngay cả Duẫn Hạo cũng không cần y.

Tại Trung ngơ ngác nhìn Bùi Sáp Kỳ, “Tại sao? Tại sao phải thương tổn bọn họ? Đều tại ta.... ”

“Đúng, đều tại ngươi, đều là Kim Tại Trung ngươi sai.... ”

Tại Trung lại lui về sau một bước, y hiện tại thực sự đang đứng ở bên mép vách đá, chỉ cần đẩy nhẹ một chút, y lập tức sẽ giống như một phiến lá mà rơi xuống.....

Bùi Sáp Kỳ âm hiểm nhìn con người đã sắp sụp đổ kia, Tại Trung bây giờ đang ngây ngốc đứng ở đó, trên mặt vương đầy nước mắt, tự trách mình....

“Phía trước chính là anh nhai, Hữu Thiên, mau....” Tuấn Tú và Hữu Thiên đang phi ngựa tới anh nhai, nhưng khi bọn họ đuổi tới thì lại nhìn thấy một màn mình không muốn thấy nhất....

Bùi Sáp Kỳ chỉ vào Tại Trung: “Đều tại ngươi, ngươi đáng chết, ngươi đáng chết.... ”

“A.... ” Tại Trung cảm thấy thân thể của mình không ngừng nghiêng về phía sau, nhìn nụ cười trên mặt Kỳ Phi, nguyên lai, nguyên lai, bản thân thực sự không xứng có được hạnh phúc....

“Không.... ”

“Tại Nhi.... ” Tuấn Tú sử dụng khinh công phi tới vách đá, không chút do dự nhảy xuống.... Hữu Thiên bắt được một góc y phục của Tuấn Tú, nhưng cũng chỉ xé được một tấm vải thôi, “Không..... ”

Tuấn Tú bắt lấy Tại Trung đang rơi xuống mà kéo gần vào trong lòng mình, gắt gao bảo vệ y, Tại Nhi, phải sống, đây là điều cuối cùng ca ca có thể làm vì đệ.....

“Tại..... ” Duẫn Hạo chạy vội tới nhưng làm sao cũng không dám tin, hắn vẫn muộn một bước, Tại Trung đã ngã xuống vách núi....

Hắn quỳ gối bên vách núi, điên cuồng mà kêu tên ái nhân: “Tại.... ”

Nhưng dù gọi thì cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào của ái nhân. Tại sao, tại sao vẫn không kịp, tại sao? Tại Trung, ngươi ngay cả một cơ hội chuộc tội cũng không cho trẫm sao?

“Tại sao?” Duẫn Hạo dùng nắm tay đấm trên mặt đất, hai tay đã bị phá nát (!?), cũng không cảm thấy một tia đau đớn, nhưng trong lòng đã bị xé rách....

“Tiểu Tại.....” Hữu Thiên ngây ngốc mà nhìn tấm vải được xé xuống trong tay.....

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến?

Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.

Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, dạ vũ lâm linh chung bất oán.

Hà như bạc hạnh cẩm y nhi, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.

———— Nạp Lan Dung Nhược (Nạp Lan Tính Đức)

P/s: Bài thơ trên ta cũng không biết tên là gì, tìm trên mạng không thấy nói, chỉ thấy dịch mỗi hai cầu đầu thôi.

Nhân sinh nếu mãi chỉ như khi mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn?

Thay đổi đó là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại nói lòng người dễ đổi?