Đoạn ngắn 1
Nam tử nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, không khỏi khẩn trương nói:
“Điệp nhi, hết thảy đều là do nàng ta thiết kế, ta căn bản không thương nàng ta! Ta yêu tới bây giờ chính là ngươi, ngươi yên tâm, cho dù có nàng ta ở, ta nhất định sẽ không phụ ngươi! Ở trong lòng ta chỉ có ngươi mới là thê tử, đứng ở bên người ta”.
Mộng Điệp nghe vây cười nhạo không thôi, lạnh giọng trào phúng nói:
“Ta tới bây giờ cũng không hoài nghi tâm cơ của ngươi, nếu đầu óc trư của nàng kia đều có thể thiết kế ngươi, chắc chắn những con heo mẹ đều đã trèo cây! Nếu lựa chọn sẽ không được hối hận, ta biết dã tâm của ngươi, ta cũng tin ngươi yêu ta thật. Nhưng là thật ngượng ngùng, ta không thương ngươi.”
Trong ánh mắt khϊếp sợ của nam tử, Mộng Điệp xoay người tiêu sái ly khai. Chưa bao giờ nàng nghĩ tới, chính mình đi coi trọng một cái nam nhân xảo trá, nhưng mà nàng không cảm giác đau lòng? Ngược lại có chút may mắn…
Đoạn ngắn 2
Đêm tân hôn, khăn voan đỏ tươi chậm rãi bị kéo ra vốn tưởng đập vào mắt sẽ là bản mặt bẩn thỉu của ngốc tử, thế nhưng không ngờ lại là một gương mặt yêu nghiệt.
Nàng giật mình, ánh mắt kinh ngạc, yêu nghiệt chớp đôi mắt thuần khiết như nai con, ánh mắt vui vẻ nói:
“Từ hôm nay trở đi ngươi chính là nương tử của ta. Nương tử, chúng ta đọc sách đi!”
Mộng Điệp nghi hoặc nói:
“Đọc sách cái gì?”
“Chính là đọc sách a! Trần ma ma nói ta phải nói ta cùng nương tử cùng xem sách ta mới là hài tử ngoan!” Ngốc tử nở nụ cười đơn thuần, từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhét vào tay Mộng Điệp
Mộng Điệp nghi hoặc tiếp quyển sách, lại phát hiện bên trong quyển sách chính là Đông Cung Đồ, da mặt nàng co lại, giờ phút này dưới ánh mắt đơn thuần của ngốc tử cũng không khỏi có chút đỏ ửng. Đem Đông Cung Đồ hướng giường quăng tới, Mộng Điệp nghiêm trang nói: “Quyển
kia là để người lớn làm, ngươi bây giờ còn nhỏ, không thích hợp với quyển sách kia.”
Ngốc tử nghe vậy vẫn đơn thuần cười như trước, hắn chớp mắt hoa đào nói:
“Thế là chờ ta trưởng thành nương tử cùng ta làm theo sách có phải không? “.
Hắn đơn thuần nhưng dưới ánh mắt lại nóng rực, Mộng Điệp chỉ có thể nói:
“Ân…”
Đoạn ngắn 3
Nhìn tiểu mỹ nhân quỳ trước mắt, Mộng Điệp cười duyên hướng với mỗ nam nói: “Tướng công, người ta là một đại mỹ nhân nũng nịu, lại có tâm tư lên giường của ngươi, ngươi như thế nào lại không tỏ vẻ gì?”
Mỗ nam nghe vậy lộ ra nụ cười tuyệt đại phong nhã:
“Một khi như vậy gia liền thu nàng.”
Mộng Điệp như vậy nở nụ cười lúm đồng tiền, nữ tử quỳ ở dưới kích động vạn phần, đối với nam tử liếc mắt đưa tình, nhân tiện còn liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Mộng Điệp, tiếp theo cười duyên nói: ”
Cám ơn gia! Ngày sau thϊếp thần nhất định hảo hảo hầu hạ gia!’’
Nam tử nghe vậy ý cười càng sâu, nhưng ánh mắt lại lộ ra hàn ý: “Người tới, đưa nàng đi quân doanh, gia biết rõ các tướng sĩ vất vả, đặc biệt đưa nàng đi khao thưởng quân sĩ!”
“Gia không phải nói ngài thu thϊếp thần sao?!’’
Nữ tử không giám tin nhìn nam tử cao cao tại thượng, kinh hoảng nói, đưa đi quân doanh quả thực là sống không bằng chết, nàng không tin được hắn đối với nàng nhẫn tâm như vậy.
Khi nữ tử bị tha đi rồi, nam tử tàn nhẫn vô tình biểu tình lập tức tan thành mây khói, ngược lại vẻ mặt lấy lòng nhìn Mộng Điệp nói:’
“Nương tử, vi phu làm như vậy ngươi có vừa lòng không?
“Ân… không tệ lắm, thưởng cho ngươi một cái…”
Nói xong liền hôn lên khuôn mặt yêu nghiệt, tuấn tú của nam tử một cái, làm cho hắn giật mình, mặt lại đỏ lên.