Lúc gia đình Phương gia đến, tất cả mọi người đều đang ở trong phòng, tiếng cười truyền xuống dưới lầu lọt vào tai mọi người, vυ' La vui mừng cười, trong mắt cũng không ngừng rơi lệ. Đưa tiểu thiếu gia cùng tiểu công chúa về nhà, ngôi nhà này, suốt mấy năm này rốt cuộc cũng nghe được tiếng cười rồi, thật tốt, thật quá tốt!
Lúc này, vυ' La nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, một cô hầu gái vội vã chạy tới.
“Vυ' La, bên ngoài có người tự xưng là nhà họ Phương ở Hải Giác, muốn đến thăm thiếu gia.” Cô hầu gái nói.
“Thật không? Họ chính là ân nhân của chúng ta, mau mau mời cả nhà bọn họ vào đi!” Vυ' La nhanh chân đi ra ngoài.
“Cô mau lên lầu báo cho lão gia và phu nhân, Phương gia đã đến rồi!”
“Vâng!” Cô hầu gái vội vàng vội vã lên lầu.
Khi Hải Nhạc nghe được ba người nhà họ Phương đã tới, cô vui mừng muốn chết, vội vàng mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối đi ra khỏi phòng, cô đứng trên hành lang thò đầu ra, quả nhiên là trông thấy ba Phương mẹ Phương, còn có cả Tiểu Tĩnh, cô cao hứng hô to: “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tiểu Tĩnh!”
Cô hưng phấn chạy xuống dưới lầu, sau đó liền nhào vào trong ngực ba Phương hôn lên má ông một cái, sau đó lại nhào vào trong ngực mẹ Phương, cũng hôn lên má bà một ngụm, giọng nói nhỏ nhẹ làm nũng: “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tiểu Tĩnh, Viễn Chi thật sự rất nhớ mọi người.”
Vốn là lúc đầu có chút câu nệ, nhưng ba Phương và mẹ Phương nhìn thấy Hải Nhạc thân thiết như vậy, bọn họ vừa kích động lại vừa cảm động, tay chân cũng bối rối không biết để chỗ nào, cuối cùng, không kìm nén được mà chạy tới ôm lấy Hải Nhạc.
“Viễn Chi, con đã lấy lại được giọng nói rồi, thật là tốt! Quá tốt rồi!” Mẹ Phương không nhịn được lau nước mắt.
“Đúng vậy a, con đã khôi phục được giọng nói rồi, con rốt cuộc cũng có thể chính miệng gọi mọi người! Cha nuôi, mẹ nuôi! Con thật sự rất cao hứng khi gặp lại mọi người, vốn dĩ con muốn về nhà, nhưng bởi vì Thư Dật bị thương, cho nên vẫn chưa về nhà được. Mọi người lên đây thăm chúng con, đáng lẽ nên gọi trước cho chúng con, để chúng con đến trạm xe nghênh đón chứ!” Hải Nhạc nói.
“Không cần nữa,không cần á..., sao có thể làm phiền con cửa tới đón chúng ta? Tự chúng ta tới là được rồi, con bây giờ thân phận bất đồng, con là tiểu thư của Tạ gia a!” Mẹ Phương nói.
“Cha nuôi, mẹ nuôi, các người tại sao nói như vậy chứ? Hai người còn chưa hiểu rõ con sao? Hai người chiếu cố con nhiều năm như vậy, Hải nhạc cảm giác mình vẫn không thể nào báo đáp hết công ơn, cha mẹ không cần tự khinh bạc mình. Tóm lại, ở trong lòng của con, hai người là cha mẹ tái sinh của Hải Nhạc, không sai, hai người chính là cha mẹ thứ hai của con! Cho dù bây giờ con sống ở nhà của mình, thì hai người vẫn là cha mẹ của con! Cho nên, cha, mẹ, con chính là con gái của cha mẹ a, cũng là đứa con Viễn Chi mà hai người luôn yêu thương a!” " Hải Nhạc nước mắt liên liên mà nói.
Mẹ Phương không khỏi lại cảm động đem Hải Nhạc ôm vào trong lòng: "Viễn Chi, không, Hải Nhạc à, không uổng công ta cùng cha Tiểu Tĩnh yêu thương con như vậy a!”
Tiểu Tĩnh đứng ở nơi đó, nước mắt hoa hoa nhìn Hải Nhạc: "Cha mẹ quá nhớ em, đã lâu rồi không có gặp em, cho nên một mực muốn chị đưa bọn họ đến thăm em đó!”
Mặc dù lúc Long Đế Uy tự mình đến Phương gia đón Tiểu Bảo Tiểu Bối trở về, Tiểu Tĩnh đã biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc, thế nhưng khi gặp lại Hải Nhạc, trong lòng cô vẫn có chút cảm giác khác lạ. Trong lòng cảm thấy vừa chua vừa đắng, không nghĩ tới, Viễn Chi cùng bọn họ sinh sống nhiều năm qua lại chính là Hải Nhạc!
Hải Nhạc chạy đến trước mặt Tiểu Tĩnh, ôm thật chặt Tiểu Tĩnh, nghẹn ngào kêu: " Tiểu Tĩnh, người chị tốt của em!”
“Thật không ngờ, em mới phải! Tại sao lại không nói cho chị biết, đây mới là sự thật? Em thật là khờ a! Thì ra em mới chính là Hải Nhạc đấy!
Tiểu Tĩnh khóc nói.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em cũng không phải là không muốn nói cho mọi người biết, em có nỗi khổ tâm riêng của mình. Thật xin lỗi, ban đầu em chỉ muốn sống lại một cuộc sống mới, không có cách nào quay trở lại là Tạ Hải Nhạc thì làm Phương Viễn Chi cũng không tồi. Cho nên, em lựa chọn che giấu sự thật này trong lòng, thật xin lỗi! Tiểu Tĩnh, thật xin lỗi, em không phải cố ý." Hải Nhạc chảy nước mắt nói.
“Chị hiểu, chẳng qua là tiểu thư à, em phải chịu quá nhiều khổ cực, trước kia chị ở Tạ gia em vẫn luôn phải chịu khổ sở, khổ đến tận bây giờ, đã thế lại còn bị hủy dung, chị thật sự thấy đau lòng cho em!” Tiểu Tĩnh khóc nói.((((((((((Mặc dù Tiểu Tĩnh có chút e dè thân phận tiểu thư của Nhạc Nhạc, nhưng vì làm chị em đã 5 năm qua, cho nên mị sẽ để cho 2 chị em xưng hô thân mật, dù sao thì cũng đã là một thói quen, là tình thân!))))))))))
“Chị, cũng đã qua, những thứ kia cũng đã qua rồi, bây giờ rất tốt, em rất khỏe, mặt em bị hủy cũng không có sao, mọi người đều đón nhận em, nhất là Thư Dật, hắn tuyệt đối không để ý, không hề để ý! Mặc dù hắn trước kia vẫn luôn khi dễ em, nhưng sau này hắn lại rất yêu em, thật sự yêu em, em bị Hải Hoan đẩy xuống biển, hắn thậm chí cũng nhảy xuống vách đá, chỉ vì sợ em cô đơn nên muốn nhảy xuống theo em, hoàn hảo ông trời phù hộ hắn không có sao. Những năm này, hắn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em, hiện tại chúng em rốt cuộc cũng được ở bên nhau rồi! Em và hắn nhất định sẽ hạnh phúc, chị không cần phải lo lắng, người đàn ông như vậy, vì em ngay cả mạng sống cũng không cần, làm sao có thể không tốt với em chứ?” Hải Nhạc rưng rưng nước mắt cười.
“Thật không? Hắn thậm chí chỉ vì em mà ngay cả mạng sống cũng không cần sao? Hắn đối xử tốt với em, không phải là vì trả thù mà là vì hắn thật lòng yêu em sao?” Tiểu Tĩnh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật đi tới hướng về phía Tiểu Tĩnh gật đầu một cái, sau đó đem Hải Nhạc ôm vào trong ngực, nói: " Tiểu Tĩnh, cô yên tâm, tôi cả đời này sẽ chỉ toàn tâm toàn ý với Nhạc Nhạc! Tiểu Tĩnh, thật sự rất cảm tạ gia đình cô đã đối tốt với Hải Nhạc, không có các người, Hải Nhạc không biết sẽ ra sao. Cám ơn cô, cám ơn cô đã chiếu cố cô ấy và Tiểu Bảo Tiểu Bối nhiều năm như vậy! Tạ Thư Dật tôi không gì báo đáp, tóm lại, cha nuôi mẹ nuôi của Hải Nhạc cũng chính là cha nuôi mẹ nuôi của Tạ Thư Dật tôi, chị nuôi của cô ấy cũng chính là chị nuôi của tôi, tất nhiên tôi nên gọi em là em nuôi thì mới đúng. Tiểu Tĩnh, em chính là em gái của Tạ Thư Dật tôi!"
Nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, Tiểu Tĩnh có chút cảm động, lại có chút không vui.
“Anh là thiếu gia, làm em gái của anh, tôi thật sự không với cao nổi đâu, chỉ cần anh đối xử tốt với Nhạc Nhạc là được rồi!” Tiểu Tĩnh có chút nghẹn uốn éo mà nói.
Tại sao có thể nói như vậy chứ? Tôi nói em là em gái của tôi, thì chính là em gái của tôi, cha mẹ của em, tôi cũng sẽ xem như cha mẹ của mình mà kính trọng báo đáp họ.” Tạ Thư Dật nói.
Tiểu Tĩnh thấy hắn nói như vậy, môi cũng tự nhiên mỉm cười.
Tạ Thư Dật lại xoay người lại, nói với ba Phương và mẹ Phương: “Cha nuôi, mẹ nuôi, mọi người sẽ là khách quý của Tạ gia chúng con, không, mọi người cũng chính là người thân của Tạ Thư Dật con. Nếu như mọi người đồng ý, con sẽ chuẩn bị một căn hộ ở Đài Bắc, đón hai người tới đây an hưởng tuổi già, Tiểu Tĩnh, tôi sẽ kiếm một công việc ở An Thác phù hợp với em. Đây là những gì mà Tạ Thư Dật con có thể làm cho mọi người.”
Phương ba ba cùng phương mụ mụ vừa mừng vừa sợ, hai người nhìn nhau hồi lâu, ba Phương quay sang nói với Tạ Thư Dật: " Thiếu gia, cám ơn ý tốt của cậu, chúng tôi là ngư dân, chúng tôi không thể nào rời bỏ biển cả được, chúng tôi ở trong làng chài đã lâu, không quen với cuộc sống trong đô thị. Dĩ nhiên, hai ông bà già chúng tôi khi nhớ Viễn Chi và Tiểu Bảo Tiểu Bối thì sẽ lên Đài Bắc thăm bọn trẻ, còn căn hộ, chúng tôi thật sự không cần đến.”
Mẹ Phương cũng gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý với ý kiến của ba Phương.
Mẹ Hải Nhạc thấy thế, vội vàng nói: " Thư Dật, mau mau mời cha nuôi mẹ nuôi của con vào nhà uống miếng trà đã…, những chuyện này tạm thời dừng lại, để sau rồi nói.”
Bà thân thiết kéo tay mẹ Phương, cảm kích nói: "Chị à, thật sự rất cám ơn chị đã chiếu cố Hải Nhạc nhà em nhiều năm như vậy, không có gia đình chị, chỉ sợ là em đã không còn được gặp lại Hải Nhạc cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối nữa. Mọi người chính là cha mẹ tái sinh của Hải Nhạc nhà em, thật sự cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã chiếu cố bọn trẻ tốt như vậy!”
Mẹ Phương mỉm cười nhìn mẹ Hải nhạc, sau đó lại nhìn Hải Nhạc đang đứng kế bên Tạ Thư Dật nói: “Không có gì phải cảm tạ, thật đó, đây là duyên phận của nhà chúng tôi và con bé, thật sự không có gì phải cảm tạ, chỉ cần con bé sống tốt là tốt rồi.”
Tiểu Bảo Tiểu Bối đã nhanh chân một đứa chui vào trong lòng ba Phương, một đứa nhào vào ngực Tiểu Tĩnh, cảm giác vô cùng thân thiết.
Trong lúc nhất thời, trong sảnh lớn Tạ gia đều tràn ngập tiếng cười, ngay cả mặt trời ngoài kia cũng bị ảnh hưởng, không tình nguyện mà giật giật khóe miệng, ánh mặt trời bao phủ lấy Tạ gia, mang lại ánh sáng tràn đầy sức sống.
Ba Phương cùng mẹ Phương ở lại Tạ gia mấy ngày, Phương Đào cũng tới đây thăm cha mẹ, nhìn thấy Tạ Thư Dật, anh thật sự là đến nằm mơ cũng không nghĩ đến Phương Viễn Chi lại là Hải Nhạc xinh đẹp lúc trước, không khỏi đau lòng thay.
Mà Tạ Thư Dật cũng cảm thấy chàng trai trẻ Phương Đào này thật ra thì khá ổn, vừa trò chuyện vừa đánh giá cậu ta, nhất là khi biết Phương Đào tốt nghiệp Ngũ Châu thì lại càng thêm cao hứng, mỉm cười nói Ngũ Châu đều bồi dưỡng ra nhân tài. Ba mẹ Phương nghe được hắn nói như thế trong lòng cũng thấy mừng, Phương Đào nếu như được Tạ Thư Dật thu nhận vào An Thác, thì tiền đồ tương lai của nó không cần đến hai thân già bọn họ phải lo lắng nữa, bọn họ đã có thể yên lòng mà trở về làng chài.
Mà Tiểu Tĩnh lại bị Hải Nhạc mạnh mẽ giữ lại, đồng ý với Hải Nhạc nhưng Tiểu Tĩnh lại cương quyết cự tuyệt ý muốn cô vào làm ở An Thác của Tạ Thư Dật. Tiểu Tĩnh đã có một khoản để dành nhỏ, muốn mở một shop quần áo nhưng tạm thời không tìm được mặt bằng phù hợp. Cái này đối với Tạ Thư Dật là chuyện rất nhỏ, mặt bằng không cần mấy ngày hắn sẽ làm xong, chỉ cần chờ Tiểu Tĩnh dọn đến khai trương cửa hàng thôi.
Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật vì mọi người mà an bài chu đáo tận tình như thế, lấn cấn trong lòng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi.