Ác Ma Ca Ca

Chương 217: Xin mẹ hãy cứu con!

Trì Hải Hoan cứ như vậy mang theo sự tức giận, không cam lòng mà đi khỏi Tạ gia. Trì Hải Hoan đi tới một khách sạn, cũng may, Tạ Thư Dật cũng không có đòi lại hai thẻ vàng, nhưng không chắc hắn có khóa thẻ của cô lại không, Trì Hải Hoan vội vàng chạy đến ngân hàng dùng danh nghĩa Trì Hải Hoan mở ra một tài khoản khác, đem toàn bộ số tiền trong thẻ vàng chuyển sang tài khoản mới, số tiền này, cũng đủ cho cô chống đỡ được một thời gian.

Suy nghĩ một chút, Trì Hải Hoan lấy điện thoại ra, gọi một cú cho mẹ cô. Vừa nghe được giọng nói của mẹ ở đầu dây bên kia, nước mắt của cô lại lả tả rơi.

“Mẹ!” Trì Hải Hoan nghẹn ngào, nói không ra lời.

“Làm sao vậy? Mẹ hiện tại đang có công chuyện, con làm sao vậy? Nếu có chuyện gì thì mau nói a!” Mẹ Hải Nhạc thúc giục cô.

“Mẹ, con bị Tạ Thư Dật đuổi ra khỏi Tạ gia! Mẹ à!” Trì Hải Hoan lên tiếng khóc lớn lên.

“Cái gì? Con bị Thư Dật đuổi ra ngoài? Sao lại như vậy? Chuyện là thế nào? Rốt cuộc là vì cái gì?” Mẹ Hải Nhạc vô cùng kinh hãi.

“Con… thật ra thì, thật ra thì con cũng không có làm cái gì, con chỉ là đùa với hắn một chút, ai biết hắn làm thật, mượn cớ đuổi con ra ngoài? Hắn còn nói với con, bây giờ là đuổi con ra khỏi Tạ gia, tương lai rồi sẽ có ngày tới lượt mẹ! Hắn vẫn luôn muốn đuổi chúng ta ra khỏi Tạ gia! Mẹ, Tạ Thư Dật không thích chúng ta! Hắn không hề thích chúng ta!” Trì Hải Hoan khóc nói.

Mẹ Hải Nhạc nghe cô nói như vậy, trầm mặc thật lâu, nói: “Nói cho mẹ biết, rốt cuộc là con đùa giỡn gì với hắn?”

“Con, con… con đã cho hắn uống một loại thuốc, kết quả bị hắn phát hiện. Mẹ, con chỉ là muốn cùng hắn mà thôi… Là thật a! Không nghĩ tới, con không nghĩ tới hắn lại đuổi con ra ngoài! Mẹ, con phải làm sao bây giờ? Con thật sự là không muốn rời khỏi Tạ gia! Con không muốn rời xa hắn a!” Trì Hải Hoan khóc ồ lên.

“Trời ạ! Con điên rồi sao? Làm sao con có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Con cũng biết rõ là hắn không thích con! Con cũng biết rõ là dưa chín ép thì không ngọt, tại sao lại vẫn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Con, thật quá hồ đồ! Con làm như vậy, bảo mẹ làm sao mà nói giúp con trước mặt cha con chứ? Hải Hoan, con đã là người trưởng thành rồi, cũng không còn là đứa trẻ lên ba nữa, tại sao có thể làm ra loại chuyện trẻ con như vậy? Con trước kia đối với Hải Nhạc như vậy, mặc dù chuyện đã qua, mẹ cho rằng con có thể ghi nhớ chuyện đó, nhưng mà, nhưng mà sao con lại có thể ra tay với Tạ Thư Dật đây? Con chính là ra tay với thái tuế, bảo mẹ làm sao giúp con chứ? Con nói xem, lần này mẹ phải giúp con thế nào đây? Con muốn ở Tạ gia, thì phải ngoan ngoãn, không nên chọc đến hắn! Tại sao con lại làm như vậy! Con còn muốn mẹ nói thế nào?”

Mẹ Hải Nhạc vừa nóng vừa giận, cơ hồ hận rèn thép không thành đao.

“Mẹ, con biết con sai rồi, con thật sự biết mình sai rồi! Nhưng Tạ Thư Dật, hắn không nghe con giải thích, hắn nói, con có thể cho hắn uống loại thuốc kia, thì sau này cũng có thể độc chết hắn, cho nên, hắn đuổi con ra khỏi Tạ gia! Mẹ, con thương hắn như vậy, làm sao có thể hạ độc hắn chứ! Mẹ, con xin mẹ! Cầu xin mẹ đi nói với cha, để cho con trở về nhé! Một mình con ở bên ngoài, con cũng không biết phải đi đâu a! Mẹ, bây giờ mẹ chỉ còn một đứa con gái là con thôi, mất đi con rồi, mẹ cái gì cũng không có! Mẹ, mẹ phải cứu con! Ít nhất hãy để cho con trở về Tạ gia một lần nữa! Mẹ! Con không muốn lang thang ở bên ngoài! Con không muốn lưu lạc a! Mẹ, mẹ giúp con, giúp con đi!” Trì Hải Hoan khóc rống nói.

“Mẹ phải giúp con thế nào? Con nói đi, mẹ phải giúp con thế nào? Bây giờ Tạ Thư Dật đang nổi nóng, không người nào có thể nói được gì! Cha con, con cũng biết mà! Tính tình của ông ấy, ông ấy rất ghét những thủ đoạn như vậy! Ông ấy sẽ không tha thứ cho con khi làm ra chuyện như vậy với Thư Dật! Mẹ không có cách nào đi nói cho ông ấy biết, con gái của mình lại đi bỏ thuốc con trai ông ấy, muốn cùng con trai ông ấy ở chung một chỗ! Hải Hoan à! Làm sao con lại làm ra chuyện như vậy chứ? Tình thế của mẹ thật sự khó xử!” Mẹ Hải Nhạc ở đầu dây bên kia là vô kế khả thi.

“Mẹ, con van mẹ, con biết con sai rồi, mẹ nhất định phải giúp con! Nhất định phải giúp con a! Mẹ nhất định phải làm cho Thư Dật tha thứ cho con! Mẹ, mẹ, con thật sự không muốn sống ở bên ngoài, con thật sự không quen! Mẹ, con cầu xin mẹ!” Trì Hải Hoan vẫn như cũ không ngừng khóc rống.

“Con đừng khóc nữa, để mẹ suy nghĩ đã, phải làm thế nào mới phải. Con cứ ngoan ngoãn chờ ở đó, nói cho mẹ biết con đang ở khách sạn nào, mẹ đến tìm con!” Mẹ Hải Nhạc dù sao cũng nghĩ đến mình chỉ còn một đứa con gái này thôi, vẫn có chút đau lòng.

Khi Mẹ Hải Nhạc đến gặp Trì Hải Hoan, cô đang ngồi trong phòng trà Hi Nhĩ Đốn, nhìn thấy Trì Hải Hoan khóc đến thở không ra hơi, bà thật sự giận điên người.

“Hải Hoan à! Nếu như có thể! Mẹ thật sự muốn một tát đánh cho mày tỉnh ra! Trên đời nam nhân nhiều như vậy! Tại sao cứ cố chấp thích Thư Dật vậy chứ? Hắn không thương mày! Mày lại còn tình nguyện làm ra chuyện như vậy! Nói đi, bảo mẹ giúp mày thế nào? Giúp mày thế nào!” Mẹ Hải Nhạc quả thật bị chọc giận muốn phát bệnh tim rồi.

“Mẹ, con chỉ muốn một đứa nhỏ mà thôi! Một đứa nhỏ của con và hắn! Con cũng không hề có ý muốn gì khác! Mẹ, coi như hắn không yêu con! Con cũng chỉ là muốn cùng hắn sinh ra một đứa bé mà thôi! Con thật sự không có ý khác a! Nhưng mà hắn ngay cả cái này cũng không cho con! Mẹ! Mẹ nói đi, con rốt cuộc có gì thua kém so với những người đàn bà khác? Bị trúng thuốc, hắn tình nguyện cùng người đàn bà khác làm, cũng không muốn cùng con!" Trì Hải Hoan chỉ biết khóc lên.

“Mày còn có mặt mũi nói như vậy! Mẹ cũng cảm thấy đỏ mặt thay cho mày! Hải Hoan à, xem ra mày không khiến mẹ phát bệnh tim mà chết, thì vẫn không chịu từ bỏ ý đồ rồi!” Mẹ Hải Nhạc tức giận vỗ ngực liên tục.

“Mẹ, tha thứ cho con lần này nhé! Mẹ! Con xin mẹ! Con muốn cùng hắn ở bên nhau, dù là không được ở cùng, con cũng chỉ muốn một đứa con với hắn! Mẹ, được rồi, con cũng không muốn cái gì nữa! Chỉ cần để cho con sống ở Tạ gia, để cho con ngày ngày đều nhìn thấy hắn là tốt rồi!” Trì Hải Hoan thế nhưng cạch oành một tiếng quỳ ở trước mặt mẹ mình cầu xin.

Mẹ Hải Nhạc không nhịn được, cho cô một cái tát: "Không có tiền đồ, vì một người đàn ông không yêu thương mình mà lại quỳ ở trước mặt mẹ! Mày còn muốn mẹ tổn thọ sao hả?”

“Mẹ, giúp con nghĩ biện pháp! Để cho con trở về lần nữa có được không? Có được không? Con van mẹ! Mẹ chỉ còn mỗi đứa con gái này thôi! Mẹ cũng không muốn nhìn thấy con bị đuổi ra khỏi Tạ gia, không có nơi nào để đi mà!” Trì Hải Hoan bụm mặt nói với mẹ.

“Nếu mày muốn sống ở Tạ gia, thì không thể làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy! Mày nói đi, mẹ làm sao dám mở miệng mà nói với cha của Thư Dật! Mày thật sự khiến mẹ mất mặt! Ngươi làm sơ muốn sống ở Tạ gia, ngươi thì không thể làm ra loại này mắc cỡ chuyện tới a! Ngươi nói, ta thế nào hướng Thư Dật ba ba mở miệng! Ngươi thật là là ta mất mặt! Mặt mũi của mẹ bị mày toàn bộ vứt sạch!" Mẹ Hải Nhạc tức đến hộc máu.

“Mẹ, hiện tại trừ mẹ ra, thì không ai giúp được con cả! Con chỉ là nhất thời hồ đồ a! Con cũng không có làm ra chuyện gì tổn hại đến Thư Dật a! Mẹ, xin mẹ đấy! Con xin mẹ!” Trì Hải Hoan biết mẹ là cọng rơm cuối cùng của cô rồi, cô tuyệt đối không thể buông tha!

“Mày nói đi, mẹ phải giúp mày thế nào? Giúp thế nào, hả?” Mẹ Hải Nhạc thở cũng không ra hơi.

“Mẹ, con có thể không về nhà, nhưng ít nhất mẹ hãy đến gặp cha, tiến cử cho con làm việc ở công ty a! Con không có công việc gì! Con sẽ đói chết mất!” Trì Hải Hoan nói.

Chỉ cần vào được công ty của Tạ gia, để cho lão già thấy được năng lực làm việc của cô, nói không chừng, khi cao vẫn có thể để cho cô trở về lần nữa!

“Nói nhăng nói cuội gì đó? Dù con có làm sai thế nào thì cũng là con gái của mẹ, có mẹ ở đây, con có thể đói chết sao? Cho dù cha con không cho mẹ đồng nào, thì mẹ cũng có một chút để dành!” Mẹ Hải Nhạc trợn mắt nhìn Trì Hải Hoan một cái.

Trì Hải Hoan nghe mẹ nói ra những lời này, trong lòng cũng thấy yên tâm, nhưng cô vẫn toan tính, giả khóc nói: “ Mẹ, con không quan tâm…, mẹ chỉ có mỗi đứa con gái này thôi, chỉ có mẹ mới che chở được cho con gái, nếu không có mẹ, ai tới lo cho đứa trẻ tội nghiệp chứ? Mẹ, con muốn vào công ty! Con muốn vào công ty! Mẹ phải giúp con có một chức vị tốt!”

“Bây giờ là Thư Dật nắm mọi quyền hành, cha hắn đã lui về sau nhϊếp chính, chỉ xử lý vài công việc vặt mà thôi! Chuyện của công ty, mẹ đã sớm chẳng quan tâm rồi, mẹ nói cho con biết, vào được công ty còn khó hơn! Chỉ cần một câu nói của Tạ Thư Dật, một vị trí nào của An Thác con cũng đừng nghĩ! Sớm biết có ngày hôm nay, thì ban đầu sao lại làm vậy! Con chọc ai khong chọc, sao lại chọc đến Tạ Thư Dật đây!” Mẹ Hải Nhạc chán nản nói.

Trì Hải Hoan nghe xong lại tiếp tục khóc, thật ra thì mẹ nói đúng, chỉ cần một câu nói của Tạ Thư Dật, thật sự bất kỳ một công ty nào của An Thác, cô cũng không vào được!

“Vậy…Mẹ, con phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?” Trì Hải Hoan thật sự hốt hoảng, không biết phải làm sao.

“Đàng nào thì, ai, để mẹ nói với cha hắn chuyện này trước đã, đến lúc đó ông ấy mới chuẩn bị được tâm lý, chỉ có thể chờ Thư Dật hết giận rồi mới nhắc lại chuyện này. Không còn cách nào khác đâu!” Mẹ Hải Nhạc nói.

Trì Hải Hoan tức đến muốn chết, xem ra, vào công ty cũng là cô ảo tưởng rồi, Tạ Thư Dật làm sao có thể tha thứ cho cô? Hắn không thể nào tha thứ cho cô!

“Mẹ thật vô dụng! Thật là quá vô dụng rồi! Ngay cả chuyện nhỏ đưa con gái vào công ty của Tạ gia cũng không giải quyết được, còn phải xem sắc mặt của Tạ Thư Dật! Quá vô dụng rồi!”

Trong lòng tức giận, lời nói nổi nóng cũng chợt thốt ra: “Mẹ! Đưa con gái vào làm ở công ty Tạ gia cũng khiến mẹ phải nhìn sắc mặt của Tạ Thư Dật, thật khiến cho con thất vọng! Mẹ đã sống ở Tạ gia nhiều năm như vậy, ít nhất cũng đã ngủ với lão già kia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao! Con gái muốn vào công ty Tạ gia, mẹ còn phải đợi Tạ Thư Dật hết giận mới dám nói, một chút ảnh hưởng mẹ cũng không có sao? Còn khiến cho người ngoài tưởng rằng mẹ được Tạ Trường Viên cưng chiều đến cỡ nào, hóa ra hết thảy đều là giả! Mẹ chỉ biết giữ vững địa vị của chính mình mà thôi! Căn bản cũng không hề quan tâm đến con gái mình! Con rốt cuộc cũng nhìn thấu rồi!”

Trì Hải Hoan lời nói để cho Mẹ Hải Nhạc kinh hãi, thật không thể nào tin nổi lời nói này là từ trong miệng của con gái của mình thốt ra!

Bà tức giận đến mức toàn thân đều phát run, run rẩy chỉ vào Trì Hải Hoan, nói: "Sao mày có thể nói như thế với mẹ? Mày quả thật, quả thật là bất trị! Được rồi! Chính mày tự sanh tự diệt đi! Mẹ không có khả năng này, không quản được mày!”

Nói xong, mẹ Hải Nhạc phất tay áo muốn rời đi, Trì Hải Hoan ý thức được chính mình đã nói sai rồi, trong lòng cũng cảm thấy hối hận, thật sự cô đã quá lời!

“Mẹ, con sai rồi, con nói sai rồi, con xin lỗi! Thật xin lỗi, con không nên nói mẹ như vậy! Thật xin lỗi, mẹ biết con thật sự không có ý đó mà, chỉ là con không biết ăn nói, nếu không Tạ Thư Dật cũng không ghét con như vậy! Mẹ! Thật xin lỗi, là lỗi của con, là lỗi của con, xin mẹ hãy tha thứ cho con lần này là đầu tiên mà! Lần sau con sẽ không nói như vậy nữa!” Trì Hải Hoan lôi kéo ống tay áo của mẹ, khẩn cầu nói.

Mẹ Hải Nhạc quay đầu lại, dùng ánh mắt xa lạ nhìn Trì Hải Hoan, nói: “ Hải Hoan, nói là mẹ biết rõ con, thật ra thì mẹ vốn không hề hiểu con, hay nói đúng hơn mẹ vẫn hiểu rõ con chút ít. Con vẫn luôn như vậy, đối với người có giá trị lợi dụng, con không bận tâm hao phí sức lực mà lấy lòng họ, khi giá trị của họ không còn lợi dụng được nữa, con liền trở mặt! Con nói với mẹ như vậy, chắc là mẹ đối với con mà nói, cũng không còn giá trị để lợi dụng nữa rồi? Mẹ vốn là muốn giúp con, giống như con nói, mẹ chỉ còn một đứa con gái này thôi, mẹ vẫn luôn quan sát con suốt mấy năm qua, mặc dù mẹ đối với con có chút lãnh đạm, nhưng là mẹ có dụng ý riêng, mẹ muốn con thức tỉnh biết mình đã làm sai. Mẹ chờ con thay đổi, chỉ cần con thay đổi, mẹ cũng sẽ lại yêu thương con!” Mẹ Hải Nhạc nói xong, nước mắt cũng rơi xuống.

“Nhưng mà, việc làm bây giờ của con, thật khiến cho mẹ thất vọng a! Con không biết mẹ đau lòng như thế nào đâu! Năm đó, tại sao người chết đi lại là Nhạc Nhạc? Tại sao lại không phải là con? Nhạc Nhạc chắc chắn sẽ không nói ra những lời tổn thương mẹ như vậy! Con đi đi! Coi như mẹ không có sinh ra đứa con gái này! Người mẹ vô dụng này không quản được con! Về sau, mẹ cũng không xen vào chuyện của con nữa!”

Nói xong, bà kéo tay Trì Hải Hoan ra, không để ý đến tiếng khẩn cầu cùng kêu gọi của cô, lảo đảo rời đi khỏi phòng trà của khách sạn.