Hải Nhạc ôm Tiểu Bối đến phòng khách đã chuẩn bị, Tiểu Bảo cũng đi theo tới đây, hai đứa bé cứ bên trái một câu cha nuôi, bên phải một câu cha nuôi, tóm lại là ba câu không rời cha nuôi, đều nói về chuyện của Tạ Thư Dật. Hải Nhạc nghe hai đứa bé nói chuyện, nhất thời lòng vừa chua xót, lại vừa vui mừng. Tạ Thư Dật là thật tâm thích Tiểu Bảo Tiểu Bối, hắn cũng chưa nghĩ tới, hắn tại sao lại thích Tiểu Bảo Tiểu Bối như vậy sao?
Khi cô cho Tiểu Bảo Tiểu Bối tắm xong, thay đồ ngủ cho bọn trẻ, hai đứa bé ngồi nhún nhún ở trên giường nói chuyện với mẹ, một lát sau cũng ngủ. Hải Nhạc nhìn các con đã ngủ say, trong lòng vừa khổ vừa ngọt, hài tử rất ngoan, nếu như Tạ Thư Dật biết đây chính là máu mủ của hắn, không phải hắn sẽ yêu thương hài tử hơn sao?
Hải Nhạc ngơ ngác nhìn hài tử ngủ say, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu là, nếu như, nếu như cô và Tạ Thư Dật ở bên nhau, thì hai đứa bé chính là tiểu chủ nhân của Hải Giác!
Nghĩ tới nghĩ lui, Hải Nhạc càng thấy tan nát cõi lòng.
Nếu như cô nói ra sự thật, Tạ Thư Dật thích hai đứa bé như vậy, nhất định sẽ đem Tiểu Bảo Tiểu Bối như hòn ngọc quý mà nâng niu trên tay, nhưng còn cô thì sao? Thư Dật tiếp nhận hài tử, chưa chắc sẽ tiếp nhận cô người phụ nữ xấu xí như vậy! Hắn từng nói rồi, hắn sẽ không nhìn đến những người phụ nữ khá hơn cô, làm sao có thể để ý người phụ nữ xấu xí như cô? Nếu hắn muốn nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần ngoắc tay một cái, trước của đã xếp một hàng dài! Mà co, đã không còn là Hải Nhạc trước kia nữa rồi, cô đã không còn xứng với hắn, tại sao có thể mong muốn hắn vì hài tử mà tiếp nhận cô chứ? Cô không muốn ủy khuất hắn, cô cũng sẽ không tiếp nhận lòng thương hại của hắn, hắn đáng giá được ở bên người con gái tốt hơn, tỷ như Nhã Nghiên!
Nói ra sự thật đối với Tạ Thư Dật không thật công bằng, cái người này, nhất định sẽ vì hài tử mà tới đòi chịu trách nhiệm với cô, nhưng mà cái cô muốn không phải là trách nhiệm của hắn!
Không nói ra, thì đối với hài tử không công bằng, rõ ràng có cha, lại thiếu sót tình thương của cha!
Nói hay không nói, đối với cô đều là tiến thoái lưỡng nan!
Thật ra thì không nói sự thật, hài tử mặc dù không có cha, nhưng chúng vẫn hạnh phúc, bởi vì có cô, có người của Phương gia thương yêu chúng, chúng vẫn có thể như lúc trước vui vẻ lớn lên. Tất nhiên Tiểu Bảo Tiểu Bối rất muốn có cha, nhưng mà Tạ Thư Dật có quyền đi theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, cô bây giờ biến thành như vậy, đã không thể nào khiến hắn hạnh phúc! Cô thương hắn như thế nào, sao có thể khiến hắn không hạnh phúc chứ? Cô muốn hắn hạnh phúc! Hắn hạnh phúc thì cô cũng cảm thấy hạnh phúc!
Hải Nhạc lau nước mắt, mỉm cười, đúng vậy, chỉ cần hắn hạnh phúc, đứng xa xa nhìn, cô cũng cảm thấy vui vẻ!
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hải Nhạc vội vàng lau sạch sẽ nước mắt, chạy ra mở cửa, thấy Tạ Thư Dật đứng ở bên ngoài, cô không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Thư Dật bình tĩnh nhìn cô, hắn thật sự muốn kéo cô vào lòng ôm thật chặt, cảm nhận thân nhiệt của cô, cảm nhận ôn nhu của cô, cũng muốn nói cho cô biết, bao lâu nay hắn vẫn luôn tìm kiếm cô, chưa bao giờ từ bỏ! Hắn không quan tâm cô biến dạng, cũng không để ý cô bị câm!
Nhưng Tạ Thư Dật cũng nói câu nói, hai tay cũng chắp lại sau lưng, lặng lẽ nắm thành quyền, hắn không thể hù dọa cô, Hải Nhạc bây giờ vẫn chưa tiếp thụ nổi tình cảm mãnh liệt của hắn, hắn chỉ có thể từ từ đến gần, để cho cô cảm nhận được tình cảm thắm thiết của hắn mà thôi!
Tạ Thư Dật khắc nội tâm kích động, đi từ từ vào phòng, thấy hai đứa bé ngủ trên giường, liền nói: “ Hai đứa ngủ rồi sao?”
Hải Nhạc hơi gật đầu.
“ Vậy tôi ôm Tiểu Bảo qua phòng tôi ngủ." Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, vội vàng lắc đầu.
“Một mình cô trông hai đứa bé ngủ, sẽ không ngủ được, để tôi đưa Tiểu Bảo qua bên kia, cô không cần ngăn cản tôi, tôi thật sự rất thích Tiểu Bảo, là thật.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, không khỏi cúi đầu, nêu snhawns đã kiên quyết như vậy, thì nghe theo hắn, Tiểu Bảo, vốn chính là con hắn, để cho Tiểu Bảo ở bên hắn nhiều một chút cũng tốt.
“ Hôm nay cô đến Tác Hiệp rồi sao?” Tạ Thư Dật hỏi Hải Nhạc.
Hải Nhạc khẽ lắc đầu.
“Ta muốn hỏi cô, hôm nay cô gửi những tin nhắn kia là có ý gì? Cô nói Hải Nhạc đó không phải là Hải Nhạc thật sự, rốt cuộc là sao?” Tạ Thư Dật bình tĩnh hỏi Hải Nhạc.
Hắn lại hỏi cô câu này! Hải Nhạc không khỏi hốt hoảng xoắn lên.
“ Nếu như cô cảm thấy ở đây không tiện, sợ làm Tiểu Bảo Tiểu Bối thức giấc thì chúng ta đi thư phòng nói chuyện.” Tạ Thư Dật nói Hải Nhạc, hắn nhìn thấu cô đang kinh hoảng.
Hải Nhạc trầm mặc, hồi lâu, cô gật đầu một cái.
Cô thấp thỏm bất an đi theo Tạ Thư Dật vào thư phòng.
“ Ngồi đi, tôi hỏi cô, cô phải thành thật trả lời, tôi muốn một đáp án chính xác, không cho phép cô lừa gạt tôi.”Tạ Thư Dật bình tĩnh ngưng mắt nhìn Hải Nhạc, nói.
Hải Nhạc cắn chặt môi, lừa gạt? Cô cũng không muốn lừa gạt hắn! Nhưng mà cô không thể không lừa gạt hắn!
Hải Nhạc lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi đi một tin ngắn cho hắn:
“Không cần quan tâm đến tôi nói cái gì, tôi nói rồi, tôi là nhà văn, so với người bình thường thì trí tưởng tượng rất phong phú, nhiều lúc đem ra vận dụng vào thực tế, đây là bệnh nghề nghiệp của một nhà văn. Tạ thiếu, hãy dùng tâm của anh để cảm nhận, Tạ Hải Nhạc cũng được, Trì Hải Hoan cũng được, chỉ cần người đó mang lại hạnh phúc cho anh, chỉ cần người đó thích hợp với anh nhất! Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, Tạ Hải Nhạc ở bên cạnh anh, cô ta không như vẻ bề ngoài xinh đẹp, trong lòng là một người phụ nữ ích kỷ, ác độc, thật sự không xứng với anh Tạ thiếu. Tôi hiểu rõ anh yêu cô ta, không quan tâm cô ta thay đổi anh vẫn chỉ yêu cô ta, nhưng khi mà các người thật sự kết hôn ở cùng nhau, bộ mặt thật của cô ta sẽ lộ ra, anh nhất định sẽ hối hận, anh sẽ hối hận vì đã lãng phí tuổi xuân cùng tình yêu của mình cho cô ta. Mà Hứa Nhã Nghiên, tôi thật sự cảm nhận được cô ấy yêu anh, là yêu không toan tính, cô ấy yêu anh nhiều năm như vậy, nhưng lại thành toàn cho anh và Hải Nhạc, tình nguyện che dấu tình yêu dành cho anh, lại còn thật lòng chúc phúc cho hai người. Sau này Nhã Nghiên nghe được anh và Hải Nhạc chia tay, cô ấy mới dũng cảm một lần nữa nắm lấy tình yêu này, hãy nghĩ tới cô ấy yên lặng yêu anh nhiều năm như vậy, mà cho cô ấy một cơ hội được không? Tìm hiểu rõ cô ấy, anh sẽ phát hiện, Nhã Nghiên thật sự là cô gái đáng giá để nam nhân yêu thương!”
Tạ Thư Dật nhìn tin nhắn trong tay, trong lòng ngọt bùi cay đắng cái gì cũng có, cô nỗ lực muốn giải vây, chỉ sợ hắn biết cô chính là Hải Nhạc, điều này làm cho trái tim của hắn càng thêm rỉ máu, cô cảm thấy chính cô hèn mọn tới trình độ nào, lại không chịu nói cho hắn sự thật chứ?
Nhạc Nhạc, ở trong mắt anh, cho ngoại hình thay đổi như thế nào, thì em vẫn là em! Em vẫn là Nhạc Nhạc mà anh yêu! Em tại sao một chút tự tin cũng không có đây?
Tạ Thư Dật cắn chặt hàm răng, cố nén lời mắng sự ngu ngốc của cô, hắn hít thở một hơi thật sâu, khẩu khí cũng giảm xuống. Thật ra thì hắn hiểu được, cô tại sao lại lựa chọn từ bỏ, đó là vì cô cảm thấy mình đã biến dạng, không còn xứng với hắn, sẽ liên lụy hắn. Nhưng cô lại không muốn hắn và Trì Hải Hoan ở bên nhau, cho nên trăm phương ngàn kế tác thành cho hắn và Hứa Nhã Nghiên, đến nỗi cô không ngại mạo hiểm tới ngăn cản hắn ở cùng Trì Hải Hoan. Nhưng cô lại không hiểu một điều, hắn chỉ muốn được ở bên cô mà thôi!
Một hồi lâu sau, Tạ Thư Dật mới mở miệng: " Phương Viễn Chi, tôi thừa nhận Hứa Nhã Nghiên là cô gái tốt, mới gặp cô có vài lần, lại khiến cho cô nhiệt tình giúp đỡ như vậy. Phương Viễn Chi, cô thật sự rất tốt, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác, tại sao lại không chịu suy nghĩ cho bản thân mình một chút?”
Hải Nhạc lo sợ không yên nhìn Tạ Thư Dật, lời của hắn, cô thật sự có chút không đỡ được, không biết phải trả lời thế nào.
Hồi lâu, cô gửi một tin ngắn: “Tạ thiếu, mong anh đừng chê cười, tôi chỉ xuất phát từ tấm lòng, thậ sự mong hai người được thành đôi. Về phần tôi, anh cũng biết mà, một nữ nhân vừa câm vừa xấu xí, không xứng để được bất kì người đàn ông nào yêu thương, sẽ không có ai chú ý tới tôi, càng không có người đàn ông nào tới yêu tôi. Tôi chắc chắn là sống cô đơn cả đời, nhưng rồi cũng sẽ quen thôi. Cho nên, nhìn thấy Nhã Nghiên yêu anh như vậy mà anh lại không để tâm, tôi nhìn không được nên mới vì cô ấy mà nói với anh mấy câu này.”
Tạ Thư Dật nhìn xong, trong lòng lại một trận đau đớn, quả nhiên suy đoán của hắn không có sai, Nhạc Nhạc chính là cảm giác mình quá mức hèn mọn, cho nên mới từ bỏ hắn, nhưng cô lại muốn hắn được hạnh phúc, cho nên mới ra sức tác thành cho hắn và Nhã Nghiên!
Tạ Thư Dật ngẩng đầu lên nhìn Hải Nhạc, giọng nói ôn nhu trầm thấp khẽ vang lên: “Phương Viễn Chi, cô sai rồi, tình yêu chân chánh, không phải chỉ vì vẻ bề ngoài. Tôi thừa nhận, phần lớn đàn ông đều thích dùng vẻ bề ngoài để định giá trị của một người phụ nữ, bằng không cũng sẽ không có câu nói ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’. Nhưng mà loại mỹ nhân đó cũng không phải là chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp, họ chẳng qua là dùng dung nhan diễm lệ thu hút ánh mắt của anh hùng, nhưng thực ra chính là dùng cái tài của mình để thu phục trái tim của người anh hùng! Trên thế giới này vẫn có người đàn ông như vậy, hắn sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, hắn sẽ dùng trái tim của mình đi cảm nhận trái tim ẩn sâu trong dáng vẻ bên ngoài đó, nếu chân chính yêu một người, còn ai quan tâm đến người mình yêu là đẹp hay xấu? Phương Viễn Chi, ngoại hình rồi cũng sẽ già đi theo năm tháng, chỉ có nội tâm xinh đẹp mới có thể chinh phục được một người đàn ông, mới khiến hắn vì mình mà dâng hiến cả trái tim! Ví dụ như, Gia Cát Lượng tinh anh, tài giỏi, nhưng vợ của ông ta lại là một người phụ nữ thô kệch, xấu xí, sống hạnh phúc cả đời; Tử Trường vì một vị phu nhân bình thường mà từ bỏ vương vị; Tra Nhĩ Tư vương vì một người phụ nữ bình thường mà từ chối công chúa xinh đẹp. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, hãy lấy ra sự tự tin của cô, cô sẽ khiến cho đám đàn ông thuần phục mà quỳ gối dưới chân cô! Hãy tin tôi, cô có thể làm được!”
Hải Nhạc chấn động nhìn Tạ Thư Dật, hắn nói nghe cảm động như vậy, động tình như vậy, cơ hồ khiến cô cảm động đến nghẹn ngào, làm cho cô tin tưởng thế gian này đúng là có loại đàn ông này!
Nghe tới hắn nói cô có thể để cho đám đàn ông thần phục cũng quỳ gối ở dưới chân của cô, Hải Nhạc không khỏi cười khổ cúi đầu, có khả năng sao? Chỉ cần cô vén khăn trùm đầu lên, đám đàn ông đó không phải là quỳ gối, mà là bị hù ngã ở dưới chân của cô đấy!
“Tạ thiếu, anh không phải là tôi, anh không thể hiểu được hoàn cảnh của tôi đâu, không nên an ủi tôi như vậy, tôi không cần, tôi cũng không có ảo tưởng sẽ thuần phục được đàn ông, tôi chỉ muốn cuộc sống cứ thể lẳng lặng trôi qua, nuôi dưỡng Tiểu Bảo Tiểu Bối thành tài. Tôi đang nói về anh, đừng chuyển chủ đề sang tôi được không? Như vậy sẽ khiến tôi cho rằng anh đang thương hại tôi, tôi thật sự rất tốt, không có đàn ông bên cạnh, tôi vẫn có thể sống tốt!”
Hải Nhạc gửi tin nhắn cho Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật nhìn tin nhắn tới, trái tim khổ sở liền run rẩy, Nhạc Nhạc của hắn, Nhạc Nhạc của hắn lại cho rằng hắn đang thương hại cô! Trời cao chứng giám, hắn thật sự không hề thương hại cô! Lời hắn nói là thật lòng! Là lời nói tự đáy lòng của hắn! Nếu như cô không tin thì hắn có thể chứng minh cho cô thấy! Chứng minh hắn chính là loại đàn ông mà hắn đã nói! Hắn không hề để ý đến dung mạo của cô như thế nào, hắn chỉ biết yêu cô, rất yêu.
Tạ Thư Dật không khỏi chán nản khẽ thở dài một hơi, trong lúc nhất thời chính hắn cũng mờ mịt không biết nên nói cái gì, xem ra, muốn cô mở lòng mình ra, để cô tin tưởng rằng hắn không phải thương hại cô thì vẫn phải cần thêm một thời gian dài, cần phải kiên nhẫn hơn, có thể nói, là cùng Hải Nhạc bắt đầu lại một cuộc tình mới! Nói cách khác, hắn trước tiên muốn Hải Nhạc lấy lại được sự tự tin của chính mình, để cho cô tin tưởng hắn, sau đó, hắn lại một lần nữa theo đuổi cô, kéo cô về bên hắn mãi mãi!
“ Phương Viễn Chi, cô rất muốn giúp Hứa Nhã Nghiên sao?" Tạ Thư Dật hỏi.
Hải Nhạc dùng sức gật đầu.
“ Cô rất muốn tôi và cô ấy ở bên nhau?” Tạ Thư Dật hỏi tiếp.
Hải Nhạc do dự, một lần nữa kiên định gật đầu.
“ Nếu như cô đáp ứng tôi một yêu cầu, tôi sẽ cân nhắc về đề nghị này.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc không khỏi nghi vấn nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Tạ Thư Dật hơi cười, buông lỏng nói với cô: " Gỡ khăn trùm đầu của cô xuống, cho tôi nhìn thấy cô.”
Cái gì? Hắn muốn nhìn mặt cô? Muốn nhìn khuôn mặt bị hủy hoại này sao? Hải Nhạc giật mình, sợ hãi nhìn Tạ Thư Dật, cô liều mạng nắm chặt khăn của mình, không ngừng lắc đầu, chân cũng không tự chủ mà lui về phía sau.
Ai cũng đều có thể nhìn thấy khuôn mặt này, bởi vì cô không ngại ánh mắt soi mói của bọn họ, nhưng Tạ Thư Dật thì không, hắn không được! Cô không muốn hắn thấy dung mạo của cô bây giờ, không muốn trong mắt hắn vẻ kinh sợ cùng thất vọng khi nhìn thấy cô. tướng mạo, không muốn hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ cùng thất vọng của mình khi nhìn thấy cô. Như vậy, cô cũng không còn dũng khí để sống tiêp nữa! Không! Cô không muốn hắn nhìn! Không muốn!
“ Phương Viễn Chi, nếu thật sự muốn giúp Nhã Nghiên, thì hãy bỏ đi sự tự ti, lấy dũng khí của cô ra đối mặt với tôi, để tôi nhìn thấy cô! Tôi muốn nhìn cô một chút!” Tạ Thư Dật vừa nói, vừa tiến tới gần cô thêm vài bước.
Không! Không muốn! Cô có thể bỏ xuống sự xấu hổ và tự ti trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt hắn, cô không thể làm được! Không, cô không muốn để hắn thấy mặt của mình!
Hải Nhạc vội vàng xoay người chạy đi, Tạ Thư Dật không nghĩ tới cô lại phản ứng mạnh như vậy, theo bản năng muốn kéo cô lại. Nhưng cuối cùng Hải Nhạc vẫn nhanh hơn, mở cửa chạy ra ngoài, Tạ Thư Dật chỉ đành bóp cổ tay thở dài, hắn lại hù dọa cô rồi sao? Hắn chỉ là muốn nói cho cô biết, người khác quan tâm dung mạo của cô, còn hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm, nhưng cô căn bản cũng không cho hắn cơ hội nói ra lời này!
Tạ Thư Dật nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng mới được vài bước liền dừng lại, đuổi theo, lại khiến Hải Nhạc thêm sợ hắn hơn!
Phải làm sao bây giừo? Cô gái ngu ngốc này, tại sao lại không hiểu được lời nói của hắn có ý gì chứ!
Tạ Thư Dật đi ra khỏi thư phòng, đứng trên hành lang, để cho mình bình tĩnh lại một chút. Không được bao lâu, hắn lại nhận được tin nhắn của Hải Nhạc:
“Tạ thiếu, đừng tò mò về tôi, tôi nói cho anh biết, rất nhiều người đều hoảng sợ khi nhìn thấy mặt của tôi, tháo khăn che mặt của tôi ra, tôi thật sự sẽ hù dọa đến anh. Cho nên, xin anh đừng tò mò về tôi, anh cứ như vậy, thật sự sẽ khiến tôi bị đả kích.”
Thư Dật nhìn tin nhắn, tâm tình thật lâu cũng không thể bình tĩnh, hắn không phải là tò mò, hắn không phải là tò mò! Hắn lại càng không muốn đả kích cô!
Nghĩ đến lúc nãy có nói muốn ôm Tiểu Bảo về phòng của mình, Tạ Thư Dật tự tin đi tới trước cửa phòng của Hải Nhạc, hắn gõ cửa nhưng bên trong một lúc lâu cũng không trả lời, Tạ Thư Dật thở dài một cái, nhưng vẫn kiên trì gõ cửa. Hải Nhạc không nhịn được, đành phải mở cửa, Tạ Thư Dật nhìn cô một cái, thấy mắt cô hồng hồng, nhất định là cô đã khóc.
“Tôi tới đây ôm…..Viễn chi, nếu như yêu cầu của tôi đã làm khó cô thì tôi xin lỗi.”
Hải Nhạc trầm mặc nhìn hắn, sao hắn lại muốn nhìn mặt của cô như vậy? Nhìn mặt của cô xong, hắn thật sẽ xem xét chuyện với Hứa Nhã Nghiên sao? Là thật sao?
Nếu như để hắn nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, mà có thể giúp cho Nhã Nghiên được hắn để ý thì cũng tốt. Coi như cô là lần đầu tiên giúp cho Nhã Nghiên một việc tốt! Đây cũng chính là cơ hội duy nhất để cô có thể báo đáp Nhã Nghiên!
“ Nếu như anh thấy được mặt của tôi rồi thì nhất định phải cân nhắc chuyện tình cảm với Nhã Nghiên, anh sẽ không nuốt lời chứ?” Hải Nhạc gửi tin nhắn cho Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật nhìn tin nhắn, kiên định gật đầu với cô.
Hắn chỉ nói là cân nhắc đến Nhã Nghiên, cũng không phải là nói sẽ lựa chọn cô ấy, tất nhiên sẽ không nuốt lời. ((((((((((((Ai da, Dật ca. Anh thật gian xảo. Nhưng thế mới lừa được con gái người ta đưa về nhà a.>>> Bái Phục…….*.*)))))
Hải Nhạc cắn răng, cô chậm rãi đưa tay lên tháo khăn trùm đầu ra, hai bàn tay run rẩy nắm đầu khăn từ đỉnh đầu của mình kéo xuống, cô hít một hơi thật sâu, dùng sức kéo cái khăn xuống. Khuôn mặt bị hủy hoại của cô cứ thế phơi bày trước mặt Tạ Thư Dật, Hải Nhạc rất muốn nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của Tạ Thư Dật, nhưng đôi mắt của cô lại không thể khép lại mà cứ trân trân nhìn hắn, nước mắt ấm ức cũng nhanh chóng xông lên. Bởi vì, cô cũng muốn nhìn thấy biểu tình của hắn, như vậy cô mới có thể vĩnh viễn chết tâm, sẽ không còn bất kỳ vọng tưởng gì tới hắn nữa. Không có quan hệ, dù bị hắn ghét bỏ cũng không liên quan đến nhau nữa, cô thật sự hi vọng hắn và Nhã Nghiên có thể ở bên nhau. Cho hắn một câu trả lời, giải đáp sựu tò mò của hắn, sau này, cô sẽ đi thật xa, hắn cũng bị dọa sợ không dám tìm đến cô nữa! Không liên quan đến nhau, thật sự không liên quan đến nhau nữa, chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi!
Tạ Thư Dật lẳng lặng nhìn Hải Nhạc kéo khăn trùm đầu xuống, rốt cuộc hắn cũng thấy được khuôn mặt của cô! Ông trời ơi, mặt của cô bị thương rất nghiêm trọng, vết sẹo kinh khủng kia, giống như một con rết đang bò trên mặt của cô vậy! Nhìn qua đúng là có thể dọa cho người ta khϊếp sợ!
Nhạc Nhạc của hắn, Nhạc Nhạc xinh đẹp của hắn, Nhạc Nhạc mà hắn yêu nhất lại biến thành bộ dạng này!
Trong khϊếp sợ, Tạ Thư Dật tan nát cõi lòng không dứt, nước mắt đau lòng mà tràn mi, hắn thật sự muốn, rất muôn ôm cô vào trong ngực, rất muốn an ủi cô, không liên quan, thật sự không liên quan, cho dù em có xấu xí thế nào, cũng tốt hơn là em xa cách anh vĩnh viễn, nằm dưới biển sâu lạnh lẽo kia!
Tạ Hải Nhạc ngơ ngác nhìn tạ Thư Dật, cô có thể đoán được hắn sẽ rất giật mình, không ai thấy mặt của cô mà không kinh hãi, nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ hắn sẽ khóc! Hắn tại sao lại phải khóc? Là bị cô dọa sợ quá sao?
Nhưng Tạ Thư Dật không phải là người nhát gan như vậy, chẳng lẽ là hắn đang thương hại cô? Cô không cần hắn thương hại!
Hải Nhạc cười khổ một tiếng, nhanh chóng kéo khăn trùm lên che mặt, sau đó gửi cho Tạ Thư Dật một tin nhắn:
“Tạ thiếu, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh rồi, tôi biết ngay anh sẽ giật mình, cuối cùng thì anh cũng đã hiểu vì sao tôi suốt ngày che mặt rồi, bởi vì tôi không muốn hù dọa mọi người. Đã hù dọa anh rồi, thật xin lỗi. Anh hãy nhớ lời mình đã nói, không được nuốt lời.”
Tạ Thư Dật nghe được tiếng chuông tin nhắn, liền lấy lại tinh thần, nhìn tin nhắn mà cô gửi tới, nhìn xong hắn ngẩng đầu lên kích động nói với Hải Nhạc nói:
“ Không, nói cho em biết, em không hề hù dọa đến tôi, tôi cũng không cảm thấy nó đáng sợ chút nào, mà ngược lại, trong lòng tôi em chính là Thiên Sứ, cho dù mặt của em xấu xí đến cỡ nào, thì trong lòng tôi, em vẫn là Thiên Sứ!”
Hải Nhạc giương mắt nhìn Tạ Thư Dật, trời ạ, là cô nghe lầm rồi chăng? Hắn nói cô là Thiên Sứ! Cô đã xấu xí như vậy rồi, làm sao có thể nói là Thiên Sứ đây? Hắn muốn an ủi cô, nhưng cũng quá khoa trương rồi!