“Thầy, chúng ta cơm nước xong thì đi chơi được không, em biết một nơi thật sự rất vui.” Hải Nhạc nói.
“Hả? Là nơi nào?" Thích Hán Lương hỏi.
“ Đó lạ Dạ Chi Hoàng Triều, em sẽ đi cùng với chị em”. Hải Nhạc cười nói.
“Tốt, chị cũng rất muốn ra ngoài giải sầu, thầy Thích thầy cũng không cần từ chối, em gái em cũng chỉ có ý tốt thôi.” Trì Hải Hoan làm bộ dạng kích động mà khuyên hắn.
“ Ha ha, vậy cũng tốt, vậy lần này để thầy mời." Thích Hán Lương cười cười nói.
Ba người rời khỏi nhà hàng, rất nhanh đã đi tới Dạ Chi Hoàng Triều. Hải Nhạc ngồi trên ghế sô pha, nhìn thầy Thích cùng chị gái hát đối thoạt nhìn rất vui vẻ, không biết thầy Thích có thể hay không thay thế được địa vị của Tạ Thư Dật trong lòng chị?
Trì Hải Hoan hát xong, tới bàn lấy ly nước đá, cô ta hỏi Hải Nhạc: “ Nhạc Nhạc, sao em không hát a?”
“Chị hát so với em hay hơn a”. Hải Nhạc cười cười nói.
“ Vậy em ngồi đây chẳng có gì chơi hay chúng ta chơi đoán số đi, nếu thua sẽ bị phạt rượu.” Trì Hải Hoan nói.
“Không được, không được, chỉ không phải không biết là em không biết uống rượu a.” Hải Nhạc liều chết khua tay.
“Ai da, khó có được ngày vui như vậy, không rượu giúp vui thì cũng chẳng có gì thú vị.” Trì Hải Hoan giả bộ tiếc nuối, không nói thêm gì liền đưa cho Hải Nhạc bai bia đá: “Hay là em cứ thử uống một chai tìm chút cảm giác, thật ra thì chị rất thích cảm giác khi say, cả người lâng lâng, rất thoải mái.”
Hải Nhạc có chút do dự: “Nhưng ngộ nhỡ uống say, người nào đưa chúng ta về nhà a?" Hải Nhạc lo lắng nói.
“Không phải là có thầy Thích sao? Sợ cái gì?" Trì Hải Hoan không thối chí liền lôi Thích Hán Lương vào.
“ Các em đang đùa trò chơi gì, thầy cũng muốn tham gia một chút." Thích Hán Lương không khách khí nói.
“ Chúng ta chơi chơi đoán số, thua phạt rượu, anh cũng có thể tham gia, như vậy càng hay.” Trì Hải Hoan như càng quyết tâm hơn lôi kéo,
‘Tốt, Hải Nhạc chúng ta đang chơi rất vui, không nên làm chuyện mất hứng." Thích Hán xảo quyệt nói.
Được rồi." Thầy đã nói như vậy, em cũng không tiện từ chối.”
Hải Nhạc rất ít chơi đùa nên từ đầu đến cuối cũng là cô thua, uống mấy bình rượu hiện tại có chút chóng mặt rồi.
“Chị, em không thể uống được nữa rồi.” Hải Nhạc thấy Trì Hải Hoan hướng ly rượu của mình rót thêm liền từ chối.
“Hải Nhạc, tửu lượng của e sao lại kém vậy chứ, để thầy đưa em về nhà thôi.” Thích Hán Lương có chút lo lắng.
“Nhạc Nhạc tửu lượng của em thực sự quá tệ a.”Trì Hải Hoan lắc đầu một cái đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, sau đó đem vào một viên thuốc màu trắng đưa cho Hải Nhạc: “ Chị ra quầy lấy cho em viên thuốc giải rượu đây, em uống đi sẽ khá hơn đó.”
“Nha." Hải Nhạc đem thuốc bỏ vào trong miệng, cùng nước đá nuốt xuống.
“Em đi nhà vệ sinh rửa tay.” Hải Nhạc say đến đầu lưỡi cũng lớn lên..
“Đi đi, có cần chị đỡ em không? Trì Hải Hoan làm bộ quan tâm muốn tiến lên đỡ Hải Nhạc.
“Không cần đâu.” Hải Nhạc lắc đầu một cái, đi vào phòng vệ sinh.
Thấy Hải Nhạc rời đi, Thích Hán Lương đến trước mặt Trì Hải Hoan thấp giọng hỏi: “ Trì Hải Hoan, cô thật sự phải làm thế sao?”
“ Cũng đã rất khá, không cần tôi mở miệng, là chính nó tự chui vào lưới! Lại nói, không làm như vậy, anh có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn? Đây là có chút bất đắc dĩ nhưng lại là biện pháp hữu hiệu nhất!" Trì Hải Hoan liếc Thích Hán Lương một cái
“ Thầy Thích, lòng của anh cũng quá mềm nhũn, tôi chính là vì muốn giúp anh mới làm như thế. Suy nghĩ một chút đi, nếu chuyện xảy ra, Tạ Thư Dật sẽ rất tức giận cùng Hải Nhạc gây gổ, lúc đó nó sẽ thuộc về anh! Nếu không làm thế, anh làm sao có thể chia rẽ bọn họ? Thầy Thích, không cần mềm lòng, sau chuyện này Hải Nhạc là của anh, Tạ Thư Dật là của tôi, vậy cớ sao mà không làm?”
“ Thôi, tôi tốt nhất chỉ đưa các người về nhà thôi." Thích Hán Lương nói, " nếu đúng như vậy, tôi sợ Hải Nhạc sẽ hận tôi.”
“Được, Thích Hán Lương, anh không cần làm vậy, chỉ cần tôi nhấc một cú điện thoại sẽ có cả tá đàn ông đứng chờ ở đó, anh đưa tôi về nhà, tôi vẫn có cách thực hiện được. Hải Nhạc đừng mơ tưởng tránh được chuyện này.” Trì Hải Hoan mặt không chút thay đổi mà nói: “Đây là nó thiếu nợ tôi! Là nó thiếu nợ tôi, tôi muốn nó phải trả.” Thanh âm của cô ta gần như là gào lên, nhưng cũng may mắn chưa đánh động gì đến Hải Nhạc.
“Trì Hải Hoan, cô ấy nợ cô cái gì? Tôi muốn cùng Nhạc Nhạc ở chung một chỗ nhưng không có nghĩ sẽ dùng cách này! Trì Hải Hoan, tôi đúng là xem thường cô rồi, cô ấy là em gái cô! Cô làm như vậy sao không suy nghĩ một chút, Tạ Thư Dật chắc gì đã tin tưởng? Nếu hắn là thật tâm thích Hải Nhạc, hắn sẽ quan tâm cái này sao? Tôi nghĩ…” Thích Hán Lương còn chưa nói hết, đã nghe tiếng bồn cầu xả nước, hắn thở dài một cái, đứng lui ra.
“ Quan tâm không quan tâm, tôi đều muốn thử một lần, không có người đang ông nào lại không quan tâm chuyện người mình yêu lại phát sinh quan hệ với người đàn ông khác. Suy nghĩ đi, suy nghĩ một chút Hải Nhạc về sau nằm ở trong lòng anh chứ không phải trong l*иg ngực Tạ Thư Dật, cho dù là dùng cách nào cũng đều đáng giá.” Trì Hải Hoan thật nhanh đối với Thích Hán Lương cương quyết nói.
Lúc này, Hải Nhạc say lảo đảo đi ra, Trì Hải Hoan giống như không có chuyện gì, đối với Thích Hán Lương nói: “ Em gái em tửu lượng không được, chúng ta liều đi, em hiện tại rất muốn uống tiếp a.”
“ Thôi, đừng uống nữa để tôi đưa em về nhà nhé, Hải Nhạc cần nghỉ ngơi." Thích Hán Lương nói. Mắt nhìn sắc mặt Trì Hải Hoan thay đổi, cô ta nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn làm bộ không có thấy, đến bên đỡ lấy Hải Nhạc, nói: “ Nếu em không thoải mái thì để tôi đưa em về.”
“Được, làm phiền đến thầy rồi a!” Hải Nhạc vuốt cái trán nói: “ Đầu rất đau a, lần sau em sẽ không uống rượu nữa”.
Thích Hán Lương đỡ Hải Nhạc, mở cửa, Trì Hải Hoan cũng chi đành hậm hực đi theo sau lưng.
Ở trên xe, điện thoại của Hải Nhạc lại vang lên, Trì Hải Hoan vừa mới nhìn thấy tên người gọi lại ném trả về túi.
“Là ai gọi điện thoại tới?" Thích Hán Lương vừa lái xe vừa trở về nhìn,: “Là Tạ Thư Dật sao?”
“ Không biết là người nào, tôi đang muốn giúp em ấy nhận, bên kia lại cúp rồi.” Trì Hải Hoan làm bộ không có chuyện gì xảy ra nói.
Nói xong, trên mặt của cô hiện lên một tia nụ cười âm lãnh toan tính, Thích Hán Lương trong lúc vô tình qua kính chiếu hậu nhìn thấy, hắn không khỏi lạnh run một cái, Trì Hải Hoan không biết cô tâ đang giở trò gì mà lại cười đến quỷ dị như vậy? Làm cho lòng người trong tê dại a.
Đến cửa Tạ gia thì Hải Nhạc đã ở trên xe ngủ thϊếp đi, Thích Hán Lương đành phải ôm cô về phòng.
“Thích Hán Lương, anh nghĩ xem, khi Tạ Thư Dật trở về gặp anh đang ở trong phòng của Hải Nhạc, anh cảm thấy như thế nào?” Trì Hải Hoan đột nhiên nói. “Thật ra thì anh đưa Hải Nhạc về nhà so với bên ngoài hiệu quả hơn nhiều a.”
Thích Hán Lương kỳ quái nhìn cô ta: " Tôi tại sao lại phải ở đây, tôi sẽ đi ngay, nhưng cô tuyệt đối không được kêu người đàn ông khác tới đây.”
Hải Hoan che miệng cười: “ Thích Hán Lương, anh thật ngây thơ, tối nay anh nhất định là phải ở đây rồi! Nói thật tôi đã cho Hải Nhạc uống không phải thuốc mê mà là xuân dược a, anh nhất định tối nay phải ở đây chăm sóc cho em gái tôi rồi, nếu anh không giúp nó, e là sẽ không chịu nổi mà phải nhảy lầu đó, ha ha ha..”
“Trì Hải Hoan! Cô không phải đã nói chỉ cho Hải Nhạc uống thuốc mê thôi để đánh lừa Tạ Thư Dật thôi sao? Cô tại sao lại cho cô ấy uống cái đó? Cô đúng là không phải người mà.” Thích Hán Lương giận đến run người.
“Thích Hán Lương, tôi biết anh là thương hoa tiếc ngọc,tôi nó thẳng như thế anh là vẫn không thể từ chối? Xem đi tôi đã dày công chuẩn bị như vậy, nếu như anh biết trước là loại thuốc kia, anh sẽ đồng ý sao?” Trì Hải Hoan cười lên ha hả.
“ Nóng quá, nóng quá" nằm ở trên giường Hải Nhạc đột nhiên mê sảng, Thích Hán Lương không khỏi quay đầu nhìn lại, Hải Nhạc ở trên giường không khó khăn chật vật.
“Trì Hải Hoan, cô lợi hại! Cô thật ác độc không xứng làm chị của Hải Nhạc!” Thích Hàn Lương tức giận liền cho Trì Hải Hoan một bạt tai ngã sóng soài trên sàn.
Trì Hải Hoan lắc đầu cười cười: “ Thích Hán Lương, vô sỉ, tôi chính là giúp anh, muốn làm quân tử ư? Không có cửa đâu, muốn làm người tốt thì người còn đang ở trên giường đó! Tự anh hãy lựa chọn đi! Tôi đi trước, cho dù thế nào, đối với tôi đêm nay quả thật là một đêm tuyệt vời. Thầy giáo thân yêu, em gái thân yêu, chúc hai người có một buổi tối kí©ɧ ŧìиɧ tuyệt vời a! ha ha ha…”
Trì Hải Hoan khanh khách cười liêu xiêu ra khỏi phòng Hải Nhạc.
“Thích Hán Lương, mày đúng là đáng chết, lại bị cô ta bày trò! Xem mày làm sao xử lí đây!” Thích Hán Lương hung hăng cho mình một bạt tai.
Hắn áy náy xoay người lại, nhìn Tạ Hải Nhạc lăn lộn trên giường, hối hận mà nói: " Hải Nhạc, thật xin lỗi, là tôi không tốt, tôi muốn chia rẽ em và Tạ Thư Dật, vì tôi thực sự rất thích em, là thật! Tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghe lời chị em đầu độc. Tôi cũng rất muốn có được em nhưng tuyệt đối không phải bằng phương thức này. Tôi muốn em cam tâm tình nguyện đến bên cạnh tôi, là thật. Tôi yêu em nhưng tuyệt đối không muốn làm em tổn thương a! Chuyện này phải làm sao đây? Em đã uống loại thuốc đó, em bảo tôi phải làm sao bây giờ?Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt đứng nhìn em chịu đau đớn? Hải Nhạc, em nói đi, anh phải làm soa bây giờ?”
Lúc này, tạ Hải Nhạc từ từ mở mắt, nhìn hắn: " Thầy Thích…” Thích Hán Lương vừa mừng vừa sợ lại gần Hải Nhạc: " Hải Nhạc! Hải Nhạc! Em đã tỉnh? Em không có chuyện gì chứ? Em đừng hù dọa thầy mà”.
Tạ Hải Nhạc chật vật kéo tay Thích Hán Lương, nói: “ thầy, hãy giúp em một chút.”
Thích Hán Lương cả kinh ngây người như phỗng, hồi lâu, hắn lắp bắp mà nói: " Hải Nhạc, em biết em đang nói cái gì không? Em biết hậu quả thế nào mà?”
“Thầy, giúp em. Thầy nhất định phải giúp em! Hải Nhạc van xin thầy.” Hải Nhạc van cầu Thích Hán Lương.
Thích Hán Lương nhìn Hải Nhạc, cúi đầu, đại não không ngừng tranh đấu, hồi lâu hắn ngẩng đầu lên có chút khó khăn nói: “ Hải Nhạc, em muốn tôi làm gì? Em muốn tôi làm gì giúp em? Em phải biết, có một số việc đã làm, chúng ta không thể quay đầu lại.”