Hắn nhíu mày với Tạ Thư Dật, sau đó hắn dán sát bên tai Hải Nhạc nhẹ nhàng nói: “Hải Nhạc, đêm nay em rất đẹp, đẹp đến không giống người thường, mà như là một cô tiên vậy.”
Lại ngẩng đầu đối diện với Tạ Thư Dật, trong mắt Tạ Thư Dật dĩ nhiên là đằng đằng sát khí, giống như hận không thể dùng ánh mắt khắc trên người hắn mười bảy lẻ tám đao, hơn nữa, hai tay hắn nắm chặt thành quyền trong mắt phun lửa giận chậm rãi đi về bên này.
Kiss Kiss Kiss
Bỗng nhiên, Hải Nhạc nhẹ nhàng đẩy Thích Hán Lương ra, cũng mỉm cười lễ phép nói: “Sao được vậy ạ, thầy quá khen rồi.”
Trong mắt Thích Hán Lương tia thất vọng, nhưng rất nhanh chợt lóe rồi biến mất, hắn khôi phục giọng điệu của thầy giáo nói với học trò: “Hải Nhạc, cực khổ, em đem về vinh dự rất lớn cho khoa chúng ta a.”
“Sao được thế, thầy quá khen.” Hải Nhạc vẫn cứ nói mấy chữ này, ” Thưa thầy, em xin phép đi thay áo.”
“Đi đi.” Thích Hán Lương nói.
“Tớ đi với cậu.” Nhã Nghiên nói.
“Không cần, cậu cứ tiếp tục đi xem diễn, tớ cũng không cần người giúp.” Hải Nhạc nói.
Cô vội vã bước ra cửa hông của hội trường, cô muốn trước tiên đi toilet rửa mặt, múa một thân mồ hôi, thật không thoải mái.
Cô mở ra cửa toilet, bên trong không có một bóng người, đứng ở trước gương, vốc nước lên mặt một chút, đang chuẩn bị rửa mặt.
“Tạ Hải Nhạc!” Đột nhiên truyềnđến một tiếng hô rét lạnh triệt tận xương tủy.
Cô kinh ngạc quay đầu.
Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn cô.
“Anh tới đây làm gì?” Tạ Hải Nhạc phòng bị hỏi.
Sắc mặt Tạ Thư Dật đột nhiên trở nên cực kì khó coi, ánh mắt cũng lạnh đủ đông cứng cô, Hải Nhạc không tự chủ được rùng tớ một cái.
“Tạ Hải Nhạc, cô lại dám để cho hắn hôn cô?” Tạ Thư Dật nhả từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng, “Hôm trước cô hứa với tôi như thế nào?”
“Ai hôn tôi? Anh đang ở đây nói hưu nói vượn gì đó?” Tạ Hải Nhạc mạc danh kỳ diệu.
“Cô còn muốn giả bộ phải không? Tôi chính mắt nhìn thấy Thích Hán Lương hôn cô!” Tạ Thư Dật lớn tiếng quát.
Không có, anh hiểu lầm rồi, hắn chỉ nói tôi rất đẹp, xinh đẹp giống như tiên tử thôi.” Hải Nhạc vội vàng giải thích, không giải thích thử xem, quỷ mới biết tên hỗn thế ma vương này lại muốn làm ra cái gì với cô đây?
“Vậy sao? Hắn chỉ nói là cô rất đẹp? Đẹp như tiên?” Tạ Thư Dật không hề chớp mắt nhìn Hải Nhạc, thuận tay khóa ngược cửa toilet, chậm rãi đi về phía Hải Nhạc.
Hải Nhạc cảm thấy ánh lửa trong ánh mắt kia của hắn, hoàn toàn khác lửa giận trước đây, bên trong lại lóe một ánh sáng như dã thú thèm khát con người!
Hải Nhạc không khỏi lui về phía sau, nhưng cô có thể chạy đi đâu?
“Anh… anh… anh muốn làm cái gì?” Cô chống hai tay ở trên bồn rửa tay, hoảng sợ hỏi.
Tạ Thư Dật dùng sức kéo caravat ném xuống đất, vừa cởi khuy áo vừa cười lạnh: “Cô nói thử xem?” Hormone nam tính bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thấy hắn vừa tháo caravat vừa cởi khuy áo, lại còn xắn tay áo sơmi, trong lòng Tạ Hải Nhạc không khỏi dâng lên cảm giác không ổn, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, cô đành phải run giọng nói: “Đừng tới đây! Anh lại đây, tôi liền…” Cô còn chưa nói hết ba chữ “kêu người tới” ra khỏi miệng, Tạ Thư Dật lập tức dùng tốc độ cực nhanh giam cô vào trong lòng hắn, dùng cái miệng của hắn lấp kín miệng cô.
Khi cảm nhận được độ ấm làn môi hắn, Tạ Hải Nhạc một trận trời hoa đất chuyển, hắn có biết hắn đang làm cái gì không?
Sao hắn có thể làm như vậy với cô? Đây chính là nụ hôn đầu của cô đó! Cô muốn giữ lại cho đến khi người cô yêu xuất hiện mới trao ra. Mà khi Tạ Thư Dật điện quang hỏa thạch đυ.ng môi của cô, phảng phất có một dòng điện đánh thẳng toàn thân của hắn, Tạ Thư Dật cũng ngây người, đây là cảm giác lúc lần trước hắn làm hô hấp nhân tạo cho cô a, lần này lại tới nữa. Lúc nãy, khi hắn nhìn thấy Thích Hán Lương kɧıêυ ҡɧí©ɧ hôn má trái của cô, một cỗ tức giận chạy tán loạn trong cơ thể hắn, làm cho hắn cơ hồ có một loại xúc động muốn gϊếŧ người. Chết tiệt, tên đó mà cũng dám hôn cô? Phải biết rằng, trước giờ ngay cả hắn cũng còn chưa từng hôn cô! Tên Thích Hán Lương đó làm sao có thể? Không, đóa hoa sen cao quý này, chỉ có hắn mới có thể thân cận, chỉ có hắn mới có thể đùa giỡn nhúng chàm, những người khác, chỉ có thể đứng xa xa nhìn! Khoảnh khắc đó, hắn đang muốn nổi điên xông lên, hắn muốn gϊếŧ Thích Hán Lương, thật không ngờ, cô lại đẩy Thích Hán Lương ra vội vàng chạy đi, hắn phẫn nộ theo đuôi cô đến đây, hắn muốn chất vấn cô, tại sao đã hứa với hắn không tới gần Thích Hán Lương, mà lại cho Thích Hán Lương hôn cô trước mặt mọi người?
Thật không ngờ chuyện hắn tận mắt nhìn thấy, cô lại dám thề thốt phủ nhận, nói người nam nhân kia chỉ khen cô xinh đẹp mà thôi, cô đang khiêu chiến cực hạn của hắn sao?
Hắn nhất định phải đánh mông cô một trận mới có thể làm cho cô hiểu, cô nói dối có bao nhiêu lố nhưng, nghe thấy cô nói muốn gọi người đến, hắn gần như là không chút nghĩ ngợi, chiếm hữu đôi môi cô.
Không, không phải như thế, hắn cũng không muốn hôn cô! Hắn chỉ muốn đánh mông cô một trận, cho cô học ngoan một chút, cho cô hiểu được đàn ông thế nào không thể tới gần càng không thể chạm vào! Nhưng, làm sao lại biến thành như vầy? Đầu óc Tạ Thư Dật hỗn loạn một mảnh.
Có lẽ, vì hormone nam tính quá nhiều, làm ma đói trong cơ thể hắn, mới khiến cho hắn làm ra loại hành vi qua xúc động này?
Hắn theo bản năng muốn buông cô ra, nhưng, tiếp xúc đến làn môi ấm áp ướŧ áŧ của cô, hắn lại thấy không muốn rời đi mặc kệ cái gì cũng không quản, nếu Thích Hán Lương có thể hôn cô, hắn cũng có thể! Vì thế, hắn mang theo một chút thô bạo liếʍ môi của cô, thật mềm, thật ngọt, mang theo một cỗ hương bạc hà thơm ngát! Loại mùi thơm này, làm cho hắn say mê hết sức! Hắn có thể cảm giác được toàn thân của cô đều đang run run, chết tiệt, kỳ thật hắn cũng đang run run, hắn cũng không phải chưa từng chạm qua nữ nhân, nhưng, ở trước mặt cô, hắn lại ngốc giống như trai tân chưa từng có chạm qua nữ nhân vậy, hắn chìm đắm trong cái loại cảm giác bềnh bồng trong mây này, trước đây, cho tới bây giờ chưa từng có cô gái nào có thể gây cho hắn cảm giác thần kỳ như vậy. Hắn không khỏi muốn xâm nhập càng sâu, đầu lưỡi hắn tìm tòi, nhưng mà, cô lại gắt gao cắn chặt răng, không cho hắn có cơ hội thâm nhập, Tạ Thư Dật có chút phát hỏa, hắn trừng phạt bằng cách cắn cắn môi cô.
Hải Nhạc chịu không nổi đau, nức nở há miệng ra, Tạ Thư Dật nắm lấy cơ hội thừa dịp cô mở miệng mà vào, hắn quấy trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt của cô, cũng có ý đồ muốn bắt được cái lưỡi thơm tho của cô.
Mà Hải Nhạc vì đầu lưỡi Tạ Thư Dật xâm nhập, đầu óc đã trở nên trống rỗng, khái niệm hôn của cô chỉ dừng lại ở môi chạm môi, không biết đầu lưỡi đối phương có thể đưa vào trong miệng của mình, một loại cảm giác chua và ngọt không thể nói rõ xen lẫn vào nhau, làm cho hai mắt cô vốn đang mở thật to chậm rãi nhắm lại.
Tạ Thư Dật cảm thấy biến hóa của cô, hắn càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu đói khát dùng sức hấp thụ nước ngọt trong miệng cô, cô thật sự rất ngọt, đẹp quá, mềm mại quá! Là hương vi tuyệt vời hắn chưa từng hưởng qua trước nay, hắn cơ hồ có một loại xúc động muốn một ngụm nuốt cô vào trong bụng.
Hắn không biết mệt mỏi ở trong miệng cô quấy trở ra một tình triều mãnh liệt, thẳng đến khi nhiệt độ trên người hai người đều tăng cao, Tạ Thư Dật đã không đủ chỉ có một nụ hôn rồi, tay hắn, lặng lẽ phủ lên đẫy đà của cô, nơi đó, vừa đủ cho hắn một tay nắm giữ, hắn thật sự yêu cực kỳ cái loại cảm giác này, lực đạo trên tay hắn không tự chủ được tăng thêm một chút, điên cuồng vuốt ve cô, mà tay trái lại nắm thật chặt bờ eo thon nhỏ không xương của cô, làm cho cô càng thêm gần sát du͙© vọиɠ cháy bỏng cuồng nhiệt của hắn.
Trời ơi, hắn chưa từng khát vọng một cô gái như giờ khắc này, cũng chưa từng giống như giờ phút này, muốn yêu thương một cô gái, lòng tràn đầy ý nghĩ chính là muốn thương cô thật tốt, yêu cô, không, hắn thầm nghĩ gắt gao dán chung một chỗ với cô, dung hợp cùng một chỗ thật sâu… Hải Nhạc rốt cục bởi vì Tạ Thư Dật điên cuồng đoạt lấy, giật mình tỉnh lại từ trong nụ hôn mê say, cô bắt đầu giằng co, bàn tay không bị Tạ Thư Dật giam cầm hung hăng xé rách gấu áo trước của hắn, dùng móng ngón tay giữa hung hăng bấm vào trong thịt hắn.
Nhưng, sự giãy dụa của cô lại đυ.ng chạm trực tiếp nhất đến du͙© vọиɠ của Tạ Thư Dật, làm cho du͙© vọиɠ của hắn càng thêm bành trướng, càng thêm khát vọng! Hắn không khỏi rêи ɾỉ, hắn muốn, hắn thật muốn, hắn thật sự muốn cô! Hắn không để ý Hải Nhạc đang giãy dụa, xé rách quần áo trên người Hải Nhạc, mà bàn tay phải lộn xộn kia, từ trên dời xuống, xuyên qua quần của cô, chậm rãi phủ lên mảnh đất trước nay chưa từng có người vuốt ve qua của Hải Nhạc, nơi đó, nở nang và đầy đặn, như một quả vải mọng nước, chỉ cần lột lớp vỏ kia ra, là có thể ăn vào quả vải ngọt ngào trơn bóng, vì thế, hắn điên cuồng muốn lột ra lớp bảo hộ cuối cùng kia của cô, dùng sức xé rách, chỉ nghe qυầи ɭóŧ Hải Nhạc vang lên tiếng bị xé rách.
Hải Nhạc dùng hết tất cả khí lực, mới thoát ra khỏi nụ hôn làm người ta hô hấp không thông của hắn, nước mắt như hoa lê đẫm mưa (hoa đào trong mưa), cô nức nở kêu to: “Tạ Thư Dật, không được! Tôi xin anh!” Cô không khỏi anh anh òa khóc.
Tiếng khóc tuyệt vọng của cô rốt cuộc cũng kéo về lý trí bị vây trong trạng thái điên cuồng của Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật kinh ngạc nhìn Hải Nhạc đang khóc sưng khuôn mặt nhỏ nhắn, buông tay của mình ra.
Mà Hải Nhạc dùng sức đẩy hắn ra, trốn ra khỏi l*иg ngực của hắn.
Tạ Thư Dật mông lung nhìn Hải Nhạc, hắn vừa mới làm cái gì? Sao hắn có thể làm như vậy? Vừa rồi hắn lại thiếu chút nữa làm chuyện mất lý trí với Hải Nhạc ư?
Tạ Thư Dật không thể tin nhìn tay mình, bàn tay này, mà lại xém xé nát đồ lót người ta, đây là hắn sao? Sao hắn có thể giống một tên lưu manh làm ra loại chuyện bình thường hắn khinh thường nhất đây chứ?
Hải Nhạc phẫn hận nhìn Tạ Thư Dật, sao hắn có thể dùng loại thủ đoạn này, ở đây khi dễ cô? Nụ hôn đầu của cô, cô giữ lại để trao cho nam nhân mình ngưỡng mộ, mà cứ thế bị hắn cướp đi như vậy! Càng quá đáng là, hắn còn sờ soạng thân thể cô trước nay chưa từng bị người ta đυ.ng chạm, thậm chí thiếu chút nữa đã xé nát đồ lót của cô! Hắn cướp lấy nụ hôn đầu của cô, đó là cô thứ vô cùng trân quý cô giữ lại cho người mình yêu tương lai! Ác ma này! Cô muốn rủa hắn đi chết đi! Trong lòng Hải Nhạc vô cùng thống khổ, lòng của cô đã sắp tan nát. Lửa giận khôn cùng làm cho cô không chút nghĩ ngợi giơ tay lên.
“Ba!” Một tiếng vang thanh thúy vang lên, thật mạnh dừng ở trên mặt Tạ Thư Dật. Tạ Thư Dật kinh ngạc ôm mặt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Hải Nhạc sẽ đánh hắn?
“Tạ Thư Dật, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!” Hải Nhạc ôm mặt, mở cửa toilet ra, lập tức xông ra ngoài.
Tạ Thư Dật không tự chủ được đuổi theo, Hải Nhạc chạy trốn thật nhanh, xoay người một cái hắn đã không thấy bóng cô rồi, nhưng tiếng khóc bi thương của cô vẫn còn đang quanh quẩn bên tai hắn.
Hắn làm cái gì? Hắn rốt cuộc đã làm cái gì?
Cô là người hắn ghét nhất từ nhỏ, ở trên đời này, hắn hận nhất hai người, một người là Mẹ Hải Nhạc, một người chính là cô, nhưng mà, vì sao? Hắn lại hôn một cô gái hắn đã hận đã chán ghét từ nhỏ, hắn lại còn thiếu chút nữa muốn cô. Tạ Thư Dật ôm đầu suy nghĩ, ngồi xổm trên mặt đất, thật lâu sau mới đứng lên.
Cô sẽ đi thế nào? Có thể chạy ra ngoài trường học hay không? Nếu chạy ra, cô sẽ về nhà thế nào? Đêm nay là hắn chở cô tới, nếu cô cứ vậy mà đi ra ngoài, trên người không có gì cả, ngay cả tiền bắt taxi cũng không có.
Trong lòng hắn có chút lo lắng, lại có chút áy náy, sải bước đi ra ngoài.
Tạ Hải Nhạc khóc chạy ra bên ngoài trường học, cô muốn về nhà, cô không muốn sống ở chỗ này nữa. Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một trận tiếng la: “Hải Nhạc, Hải Nhạc, đợi anh với!”