Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

Chương 12: Tìm đến!

Tôi vùi đầu nằm trên giường âm thầm phỉ báng Đình Minh Tuệ là một tên ác ôn. Vừa biết tôi là bệnh nhân liền đưa tôi tập lại liệu cao ngất ngưởng thế này rồi bảo tôi xem hết. Bây giờ tôi muốn làm nhân viên vệ sinh hơn là làm thư kí của hắn. Thật là bực chết rồi!

Biết được bản thân mình ở đây không thể tập trung làm việc. Dù ở đây có thoải mái cũng không quen thuộc bằng phòng riêng của mình nên hắn đồng ý cho tôi về. Lúc ra về hắn vẫn lạnh lùng đưa tôi ra ngưỡng cửa, cứ nghĩ hắn sẽ chở tôi về ai ngờ hắn dừng lại nói một câu:"Về sớm làm việc cho tốt" Xong quay đầu đi vào nhà.

Tôi lại đau đớn bỏ tiền ra thuê taxi về. Trong lòng thầm chửi rủa hắn mấy lần. Tôi là mẫu người hiền lành, dịu dàng nhất mà cũng phải mở miệng nói hắn cũng đủ biết hắn"ác ôn " đến cỡ nào.

Chiếc điện thoại mấy này chưa nạp điện nên nó tắt nguồn, chắc cũng không có ai gọi điện hỏi thăm tôi đâu. Thở dài nhìn đoạn đường mình đi qua rồi nhìn một núi công việc trên tay thẫn thờ bước về phòng.

Đưa tay vào túi tìm chìa khóa, vì bận rộn với đống tài liệu, chiếc túi cũ kĩ của tôi thì lại đeo chéo nên lấy quả thật rất khó khăn. Loay hoay mãi không được quyết định đặt đống tài liệu này xuống thì bỗng có tiếng mở cửa vang lên. Tôi hốt hoảng quay lại nhìn.

Nhìn bóng dáng to lớn cầm chiếc chìa khóa sắt lấp lánh cố gắng cúi đầu mở cửa phòng tôi cũng chẳng quan tâm đến việc vì sao hắn lại có chìa khóa phòng tôi. Nhìn vẻ mặt non nớt của hắn tôi bỗng dưng lại nhớ đến chuyện ngày hôm đó, tôi cười bỡn cợt.Biết rõ không phải là của mình mà vẫn cứ si tâm vọng tưởng.

"Cạch" Chiếc cửa được mở ra, tôi cố dặn lòng không quan tâm đến nó rồi đi vào.

Bỗng dưng bàn tay to lớn năm tay tôi kéo lại khi tôi vừa đặt tài liệu xuống. Tôi không muốn nhìn thì cũng phải nhìn.

"Ngọc Hân, tại sao em lại luôn lẩn tránh tôi" Giọng hắn ồm ồm rất nam tính, lại nghẹn nào như một đứa trẻ. Cố dặn lòng mình không rung động nhưng khong thể. Nhắm chặt mắt lại không trả lời, vừa ngăn chất lỏng ẩm ướt sắp trào ra.

"Điện thoại cũng không nghe, nhà em cũng không về, em có biết rằng tôi đã đợi em bao lâu rồi không?" Tay hắn nắm tôi run run, tôi mở to mắt nhìn.

"Anh, đợi tôi?"

Thẩm Nhật Minh không nói hai lời kéo tôi vào lòng ôm thập chặt như đêm hôm đó. Hắn thân hình to lớn,

lại cao hơn tôi cái đầu nên khuôn mặt tôi liền úp vào ngực của hắn. Tôi nghe rõ tiếng tim hắn đạp rất mạnh, đầu óc tôi giống như thiếu kiểm soát cứ để mặc cho hắn làm gì thì làm.

"Đêm nào tôi cũng đến đây đợi em về, đợi đến lúc tờ mờ sáng không thấy em tôi lại gọi điện mong một lần em cầm máy. Nếu em không về thiếu chút nữa tôi gọi cả cảnh sát đến"

Thẩm Nhật Minh nghẹn ngào, bờ môi run run nói vấp vài từ, tôi không tin những điều này là sự thật. Có thể nói là tôi không giám tin tưởng, sợ hãi bản thân mình đắm say trong lời nói đó rồi không dứt ra khỏi hiện thực. Hắn biết bố mẹ tôi, hắn đến nhà tôi làm cái gì tôi cũng không dám nghĩ đến.

"Anh...buông tôi ra trước"

"không buông, cả đời này cũng không buông" Thaamr Nhật MInh bỗng đanh thép, không nghẹn ngào như trước, chỉ còn lại dứt khoát.

"Làm ơn đi..tôi mệt mỏi lắm rồi" Tôi gục đầu vào người hắn, ngăn chặn nước mắt rơi. Làm sao tôi phải khóc vì tên này cơ chứ.

Thẩm Nhật Minh bỗng nhẹ giọng lại:"Tôi không biết ma xui quỷ khiến nào làm tôi thích em, tôi thích nghe em mắng, lại thấy em là người thành thật đôi lúc có chút ngô nghê, em không sắc sảo như họ, ngược lại còn có chút ngốc nghếch, tôi không biết tôi thích em ở điểm gì"

"Nhưng nhìn ánh mắt em lo lắng cho tôi, em dịu dàng với tôi, tôi liền muốn cái ánh nhìn đó. Muốn nó mãi mãi chỉ đặt lên người của tôi"

"Khi em đi mất, tôi tìm em như muốn phát điên, nhiều ngày liền đi tìm em, em có biết không?"

"Tôi cứ nghĩ chỉ xem em là bạn, với cái sở thích đơn thuần. Ai ngờ rằng nó ngày một lớn lên, mất em làm tôi đau lòng, đau đến thở cũng không nổi"

Tôi rúc sâu trong ngực hắn lắng nghe. Trái tim liền cảm thấy ấm áp, hắn tóc tai bù xù im lặng mở cửa cho tôi tôi liền biết hắn nói là sự thật chỉ có tôi mãi cố chấp không tin.

"Tại sao anh lại đến nhà tôi?"

Thẩm Nhật Minh bỗng khựng lại:"Em bỏ đi vì chuyện đó sao?"

Tôi không trả lời như là ngầm đồng ý.

"Thật ra ngày đó Triệu Mẫn nói mẹ em bị bệnh, liền bảo tôi đến. KHi chữa xong họ cứ cố gắng giữ tôi lại"

"Mẹ bị bệnh?"

"ừ, chỉ là rối loạn tiền đình"

Nghe lời giải thích trong miệng hắn tôi bỗng dưng hiểu ra, thì ra sự dằn vặt đau khổ bấy lâu nay của mình chỉ là vô ích. Bỗng dưng tôi thấy ghét Đình Minh Tuệ, hắn cố ý để tôi thấy, cố ý làm tôi đau lòng như vậy để làm gì?

Bật cười vì những cái suy nghĩ vớ vẩn của mình, tôi không khóc nữa vòng tay qua ôm chặt hắn.

"Tôi xin lỗi, thời gian qua đã không liên lạc với anh"

"em đã đi đâu.."

Tôi mỉm cười với hắn, kể lại với hắn tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Khuôn mặt hắn méo xệch, nắm chặt tay tôi tức giận:"Em ít tiếp xúc với hắn một chút, hắn không phải người hiền lành đâu"

Tôi gật đầu, tôi có cảm giác hắn khác mọi người, cảm giác này cứ cho là nguy hiểm đi.

"Lần sau đừng hiểu lầm như vậy nữa, có chuyện gì cứ tìm đến anh mà hỏi, anh nhất định sẽ không nói dối một câu"

Tôi nhìn hắn bỗng mỉm cười ấm áp, không hiểu tôi đang nghĩ cái gì mà hỏi hắn một câu.

"Anh hứa chứ"

"Anh hứa"

Tôi bị hắn ôm vào trong lòng, tôi cảm nhận được đây là sự thật không phải là mơ. Cuối cùng người hắn chọn vẫn là tôi. Nhưng tôi lại không cảm thấy vui mừng khi hắn hứa ngược lại là mỉm cười chua chát. Tôi có nên tin lần nữa khong đây....

Thẩm Nhật Minh rất cứng rắn, dây dưa với tôi đến nửa đêm mới chịu về. Dặn dò với tôi đủ thứ, lại canh chừng sợ tôi để ý đến giám đốc. Tôi bị hắn chọc cười rất nhiều lần, cảm nhận được tôi đã trở về bên cạnh hắn hắn mới yên tâm rời đi.

Có lẽ bị cảm giác ngọt ngào lấn áp nên tôi ngủ một mạch đến sáng mới tỉnh dậy. Chuẩn bị áo quần xong đi bộ đến công ty. Vì tôi đã vắng mặt nhiều ngày liền nên người trong công ty ít bàn tán về tôi. Mà hình như là hết hẳn, không ai dám hó hé câu gì. Chuyện này tôi lại lấy làm lạ.

Tự mình đi vào công ty, đảy cửa phòng vào. Đình Minh Tuệ đã đến đây rất sớm nhìn chăm chú vào mặt bàn. Nói rõ hơn là quyển sách trên mặt bàn, cũng rất để ý khi thấy tôi đi vào.

"Hôm nay cô lại đến muộn, muốn bị trừ lương"

Tôi bỗng dưng nổi đóa, cái gì mà lại đi muộn. Đây là lần đầu tiên tôi đi muộn, chỉ có hai phút thôi làm như hai tiếng không bằng.

"Chuẩn bị đi, lát đi họp với tôi"

"Không phải thư kí là không được vào sao?"

Vì sợ mất đi bản quyền game, chỉ có thành phần cổ đông và đối tác mới được đi vào phòng họp. Một người thư kí như tôi thì đi vào làm cái gì.

"Cô muốn đi hay là muốn bị trừ lương?" Hắn lạnh lùng nhing tôi một cái, câu nói đó có biết bao nhiêu là chân thật.

Tôi thoáng rùng mình liền gật đầu:"Tôi đi tôi đi, miễn sao tiền lương tháng này vẫn còn nguyên vẹn"

Hắn không trả lời cũng là ngầm đồng ý. Tôi tức tôi đi chuẩn bị lỡ bỏ qua ánh mắt buồn cười của hắn.

Phòng họp của cổ phần công ty rất rộng lớn, có chiếc bàn kính trải dài từ đầu đến cuối, một phòng có đến tận mười cái điều hòa và hai máy chiếu. Tất cả đều theo hướng tập trung nhìn lên phía trên. Đại đa số cổ đông của công ty là những người lớn tuổi, chỉ có vài thanh niên trẻ có sức hơn người mới được đặt chân vào đây, đương nhiên trong đó có cả tôi, Đình Minh Tuệ và hai người xa lạ.

Đình Minh Tuệ ngồi ghế chủ vị. Ánh mắt vẫn thủy chung với cái bàn, nhìn ngắm nó suốt ngày, nhưng tôi biết tai hắn đang nghe. HÌnh như là nghe lén, nói khó khăn hơn là nghe trộm.

Tôi không phải là cổ đông, cũng không phải là nhân viên phục vụ, tôi chỉ là thư kí, ngồi không được đứng cũng không xong liền bước chân qua kề sát bên người hắn mà đứng. Ai hỏi tôi là ai tôi trả lời chính là mẹ của hắn. Hừ.

Đình MInh Tuệ hình như cũng không ngăn cản, mặc tôi đứng thì đứng, ngồi thì ngồi.

Tất cả mọi người đều vào, cánh cửa cũng khép lại nhưng không ai dám hó hé một câu mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Có một thanh niên trẻ tuổi mạnh dạn đến hỏi.

"Cô chắc cũng là cổ đông mới đến, ngồi xuống đây đi" Hắn rất miễn phí kéo cái ghế gần hắn cho tôi ngồi vào. Tôi mỉm cười từ chối định lên tiếng thì Đình Minh Tuệ cắt ngang.

"Chu Gia Hân, nếu cậu rảnh rỗi không có việc gì thì làm ơn về cho"

Chu Gia Hân cười rõ tươi:"Tôi thích đến đây đấy. Dù sao công ty tôi và anh đều là đối thủ của nhau, cần gì phải khách sáo như vậy"

Tôi bỗng dưng thấy đau đầu, logic của người thông minh thật khác thường. Lời nói của Đình Minh Tuệ là đuổi thẳng, có chỗ nào khách sáo đâu?

"Không ngờ cậu còn biết tôi là đối thủ của cậu cơ đấy"

"Ngày nào cũng ghe ông già lẩm bẩm bên tai tôi không nhớ cũng thuộc làu"

Tôi chợt hiểu ra, Chu Gia Hân và Đình Minh Tuệ không phải là đối thủ. Mà Minh Tuệ với Chủ tịch Chu mới là đối thủ. Vì sao tôi lại biết đó là chủ tịch Chu, là vì Chu Gia Hân có nói từ "Ông già". Kiểu thân mật như vậy không ai khác ngoài ông ta. Quả thật, đi với hắn làm tôi thông minh hẳn.

"Về chỗ ngồi, Hân Hân sẽ đứng đâu với tôi"

Nghe chữ Hân Hân tôi bỗng nổi da gà. Nhìn khuôn mặt lạnh tanh thế kia mà nói được từ ấy chắc hắn đã tập lâu lắm.

Chu Gia Hân nhìn hắn đánh chủ ý thân mật lên người tôi, liền hiểu ra, cười nhiều hơn trước:"Vậy cô chịu khổ rồi, chịu khó đứng đây cũng được"

Hắn nói chuyện rất thoải mái, tôi nghe lại không thấy thích thú chút nào. Nói mà không để ýý toàn bộ người nhìn ở đây điều này làm tôi hơi bực mình. Giọng nói trầm xuống:"Tôi chịu khổ cũng không phiền anh nhắc nhở. Đứng gần giám đốc là một vinh dự lớn, có một số người ao ước cũng không được"

Tôi nói một số người liền nhìn qua hắn. Hắn mới đến gần đã bị Minh Tuệ đuổi về. Muốn như tôi cũng không có cơ hội không phải sao?

Khuôn mặt Chu Gia Hân thoáng chốc cứng đờ nhìn tôi hồi lâu rồi quay người bỏ đi không nói câu nào nữa.