Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 19: Bị bệnh

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, sương mù dày đặc bao phủ cả thành phố.

Buổi tối là thời điểm luôn dễ dàng khiến người ta mơ tưởng.

Bạch Tiềm bật máy tính, trên màn ảnh đang phát một đoạn phim, là cuộn phim trong kho hàng ngày đó, cậu xem hoài mà không thấy chán. Cơ thể Hòa Lam trắng như tuyết, lúc bắp đùi thon dài thẳng tắp kẹp lấy cậu thật sự khiến máu nóng cả người cậu sôi lên sùng sục.

Khóe miệng Bạch Tiềm ẩn hiện ý cười, bút chì quay mấy vòng ở đầu ngón tay, cuối cùng rơi xuống bức tranh. Mỗi một nét bút, mỗi một chi tiết nhỏ đều vô cùng tinh tế.

Đêm nay cậu sẽ vẽ nữ thần giữa ban ngày.

Sau khi hoàn thành, tấm lụa mỏng che nửa người trên uyển chuyển của nữ thần, nụ cười bên khóa môi không được tự nhiên, tay cầm bình thủy tinh màu trắng, một tay khác khéo léo che bầu ngực của mình. Nửa người dưới cũng bị từng lớp lụa mỏng che lại, có dài có ngắn, nơi nào đó như ẩn như hiện, càng cảm thấy mê người hơn tất cả.

Cút quần jean cậu đã mở sẵn, mỉm cười với nữ thần trong tranh bắt đầu dùng tay thủ da^ʍ.

Bạch Tiềm ngửa mặt ngã xuống giường, kéo quần xuống, một tay chuyển động lên xuống cậu em đã trướng lớn, một tay cầm bức vẽ, vuốt ve khuôn mặt nữ thần. Nữ thần đang mỉm cười với cậu, cười vô cùng hiền lành, đoan trang, cậu hết sức không tôn trọng cơ thể thần thánh của cô, trong lòng phải tưởng tượng đủ hình ảnh không đứng đắn mới có thể cảm thấy thỏa mãn.

Ý niệm xâm phạm càng ngày càng mãnh liệt, trán cậu thấm đẫm mồ hôi, từ từ mỉm cười lại có chút khổ sở. Chất dịch không ngừng phun trào bắn ra đầy tay cậu.

Cậu đột nhiên lật người đè lên bức vẽ, tay cầm cậu em không ngừng di chuyển trên người cô, đau đến phát hoảng. Bạch Tiềm ngửa đầu rên rỉ mấy tiếng, tay sờ lên miệng cô vuốt ve…

Không biết qua bao lâu, chất dịch màu trắng bắn đầy mặt cô, cậu sung sướng thở phào cầm bức vẽ bên dưới lên, ngón tay thon dài dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sờ lên bờ môi cô, “Chị không hề có chút cảm giác nào với em sao? Nói chuyện đi, không nói chúng ta tiếp tục…”

Lúc đi ngang qua phòng khách, cửa phòng tắm đang bị đóng chắt, bên trong có tiếng nước chảy ‘ào ào’. Quần áo chất đầy trên sàn, có lẽ cô chuẩn bị giặt đồ.

Bạch Tiềm cúi đầu tìm kiếm gì đó trên sàn, dùng ngón tay móc một chiếc quần lót cotton. Qυầи ɭóŧ màu trắng, ở vị trí trung tâm còn lưu lại vết bẩn vàng nhạt, cậu đưa đầu lưỡi liếm liếm, chỉ một lát đã ươn ướt.

Mặn thật, còn có vị hơi tanh.

Cậu cười khẽ, nghiêng người nhìn qua khe cửa, dùng qυầи ɭóŧ của cô bọc lấy cậu em ướŧ áŧ của mình lại đột nhiên cứng lên, ma xát thỏa mãn bản thân. Kích động lên đỉnh còn rỉ ra chất dịch trong suốt, thấm ướt quần lót cô.

Cả người cậu dựa vào cánh cửa, từ từ trượt xuống, nặng nề đụng vào cánh cửa.

Tiếng nước trong phòng tắm chợt dừng lại, Hòa Lam dè dặt lên tiếng, “Ai ở bên ngoài?”

“Là em.” Bạch Tiềm cầm áo ngực của cô đặt lên mặt mình, giọng nói bình tĩnh gần như dịu dàng, chỉ có chút khàn khàn, “Chị, em cảm thấy không thoải mái.”

“Em không thoải mái sao? Không thoải mái ở đâu?” Hòa Lam lo lắng hỏi.

Bạch Tiềm thở dài, “Không biết, cả người đều không thoải mái, đau lắm… còn căng căng nữa, thật sự rất đau. Á…” Cậu tăng nhanh tốc độ trên tay, cậu em trong tay càng lúc càng lớn, sắp lêи đỉиɦ rồi, cậu không nhịn được phát ra tiếng rên khàn khàn.

“Tiềm, rốt cuộc em bị sao vậy? Có phải ăn phải đồ bị hư không? Em ở ngoài đợi chị, chị lập tức ra ngay…”

Cùng giọng nói của cô, cậu đã đạt tới cực hạn phun toàn bộ chất dịch màu trắng lên quần lót cô. Cậu đưa quần lót dính đầy chất dịch lên miệng liếʍ mυ'ŧ…

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra. Hòa Lam lo lắng cho cậu nên chỉ vội khoác váy ngủ mềm mại, bên trong cũng không kịp mặc thứ khác. Bạch Tiềm trần trụi nửa người trên tựa vào tường, nửa người dưới chỉ mặc quần ngắn màu đen, sắc mặt đỏ hồng ướt đầy mồ hôi, giống như vừa vớt lên từ trong nước.

Hòa Lam sợ hết hồn cúi đầu sờ trán cậu, “Làm sao vậy?”

“Chị, em khó chịu.” Cậu bắt lấy tay cô, giống như trẻ con dán sát vào mặt cô cọ cọ.

Hòa Lam dở khóc dở cười, “Được rồi, đừng làm loạn nữa, chị đỡ em về phòng. Không khỏe còn chạy lung tung ra ngoài làm gì.”

Bạch Tiềm đã không còn là đứa trẻ năm đó, cơ thể nặng hơn rất nhiều. Cô dùng hết sức mới có thể kéo cậu lên. Bước chân cậu không vững, cả cơ thể dán sát lên người cô, còn vô ý đẩy cô vào tường. Đầu Hòa Lam đụng vào ngực cậu, bắp thịt rắn chắc lại vô cùng dẻo dai, khiến cho nhịp thở của cô lập tức gia tăng, mặt cũng đỏ lên.

“Em mau dậy đi!”

Bạch Tiềm bám hai tay lên vai cô, từ từ rướn người đứng dậy, “Xin lỗi.”

Hòa Lam lập tức dìu cậu về phòng, đắp chăn lên cho cậu. Cô áp mu bàn tay lên trán cậu, hơi nóng rồi, “Có phải bị sốt không?” Khí hậu mùa thu đông rất dễ cảm lạnh.

Bạch Tiềm cau mày lắc đầu, giọng điệu có chút yếu ớt, “Em không biết, gần đây đều cảm thấy không khỏe như vậy.”

“Không khỏe tại sao không nói?”

Bạch Tiềm cười, “Em không muốn làm chị lo lắng.”

“Em thế này còn khiến chị lo lắng hơn. Đừng cử động, chị đi ra ngoài một lúc rồi sẽ trở lại.” Bạch Tiềm không thích uống thuốc, nhân lúc trời còn sớm Hòa Lam xuống dưới quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu mua lê với đường phèn. Hòa Lam đang đứng trong bếp chờ lê hầm cách thủy với đường phèn thì điện thoại di động vang lên.

Cô xem thì thấy là điện thoại của Lệ Ngôn, suy nghĩ một lúc định nhận điện thoại thì nước trong nồi sôi bùng lên, cô lập tức đặt điện thoại xuống để hớt bọt. Đến lúc làm xong thì điện thoại đã cúp.

Lúc bưng bát về phòng, Bạch Tiềm đang yên lặng tựa vào đầu giường xem báo.

Hòa Lam ngồi xuống đầu giường đút từng muỗng cho cậu. Cậu uống được nửa bát thì điện thoại di động của cô lại vang lên. Hòa Lam móc ra xem vẫn là Lệ Ngôn gọi tới.

Ngẩng đầu lên, Bạch Tiềm không hề chớp mắt nhìn cô. Hòa Lam theo phản xạ nhấn tắt điện thoại, ném sang một bên rồi lại bưng bát lên, “Uống thêm chút nữa đi.”

Bạch Tiềm cười vui vẻ uống muỗng nước lê cô đưa đến tận miệng.

Sau một lát chuông điện thoại lại vang lên. Hòa Lam lấy điện thoại di động ra với vẻ mặt lúng túng.

“Chị nghe đi, em không sao, tự mình uống cũng được.” Bạch Tiềm tốt bụng nói.

Hòa Lam nghe máy, giọng Lệ Ngôn vang lên trong căn phòng yên tĩnh cũng trở nên hết sức rõ ràng, “Hòa Lam, sao vậy? Tại sao không nhận điện thoại của anh?”

“Có chút việc.”

Bạch Tiềm tằng hắng một tiếng, sắc mặt đỏ lựng. Hòa Lam vội để điện thoại di động xuống cầm khăn lông lau cho cậu, “Không sao chứ?”

Bạch Tiềm lắc đầu, “Không sao, chỉ bị sặc thôi.”

Hòa Lam lấy một cái gối lót lưng cho cậu rồi mới cầm điện thoại lên, “Anh có chuyện gì không?”

Lệ Ngôn im lặng một hồi lâu mới nói, “Không có gì, gần đây có vụ án cần em giúp sửa sang lại, anh chỉ muốn thông báo cho em sáng mai đến cục cảnh sát sớm một chút.”

Hòa Lam ngạc nhiên, “Không phải mai là ngày nghỉ sao?”

“Là anh nhầm, tuần sau em tới sớm một chút.” Nói xong điện thoại liền bị ngắt.

Hòa Lam cầm điện thoại di động yên lặng một lúc mới cất lên đầu giường.

“Có chuyện gì gấp sao? Em gây phiền toái cho chị à?” Bạch Tiềm hơi lo lắng hỏi.

“Không có gì, cục cảnh sát có sắp xếp tăng ca vào ngày nghỉ, lúc tan việc quên thông báo, bây giờ mới gọi đến nói. Có liên quan gì đến em đâu chứ?” Hòa Lam khẽ cười đắp chăn cho cậu, thử lại nhiệt độ trên trán cậu, “Sao không thấy nhiệt độ giảm nhỉ?”

Bạch Tiềm không nhịn được cười, “Đâu có nhanh vậy?”

Hòa Lam sực tỉnh mới hay mình thật ngốc bèn cười với cậu.

Hôm sau là ngày nghỉ, sức khỏe Bạch Tiềm đã tốt lên, nhất định đòi lên phố với cô. Hòa Lam không lay chuyển được cậu, đành để cho cậu đi theo.

Ngày nghỉ, mấy quầy bán đồ ăn vặt quanh trấn nhỏ đều đóng cửa, bọn họ đành phải đi đến siêu thị xa hơn.

Siêu thị mới mở cho nên không có nhiều người. Hòa Lam buông xe đẩy đứng giữa hai hàng tìm tới tìm lui cũng không thấy loại nước tương mình muốn. Chợt một bàn tay đưa ra trước mặt cô, trong tay đúng là nước tương cô muốn tìm.

Hòa Lam nhận lấy ngẩng đầu cười với cậu, “Tiềm giỏi thật.”

Bạch Tiềm nhún vai, một lọn tóc rủ xuống trán cậu.

“Đừng đùa nữa, đi thôi.” Hòa Lam kéo cậu, ý cười lan tỏa không che giấu được. Bạch Tiềm đi theo sau lưng cô đẩy xe giúp cô, đi dọc theo hành lang trống trải, không gian tựa như cũng trở nên vô cùng bình lặng, chậm rãi len lỏi qua trái tim. Nhiều năm về sau, khi bản thân đã trải qua bao trận gió tanh mưa máu, nhớ lại chuyện cũ mới phát hiện ra cuộc sống này đáng quý biết bao.

Đến quầy thu tiền, Hòa Lam phát hiện mình mua thiếu, quay đầu nói với Bạch Tiềm: “Tiềm, em đứng đây chờ chị, chị đi một xíu sẽ quay lại.”

Bạch Tiềm đưa mắt nhìn cô đi xa, tầm mắt lơ đãng nhìn quanh chợt thấy Lệ Ngôn ở cách đó không xa. Bạch Tiềm nói nhỏ mấy câu với cô gái trẻ bên cạnh, cô gái trẻ đồng ý trông xe đẩy giùm cậu, còn cậu đi về phía Lệ Ngôn.

“Đã lâu không gặp.”

Lệ Ngôn thờ ơ làm ngơ không trả lời. Sắc mặt anh vô cùng tiều tụy, dường như đã rất nhiều ngày chưa cạo râu, quầng thâm hai mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Ngủ không ngon sao?” Bạch Tiềm đi một vòng quanh người anh, cúi đầu quan sát vẻ mặt ẩn nhẫn của anh, “Tôi cảm thấy chuyện này với anh đáng lẽ là chuyện tốt mới đúng. Cứ làm chuyện không có hy vọng, tương lai ắt sẽ phải thất vọng, lúc đấy có hối hận cũng không kịp. Cho nên vẫn nên sớm buông tay đi. Hiểu chưa?”

Cậu gõ gõ ngón tay lên vai Lệ Ngôn.

Sắc mặt Lệ Ngôn hết sức khó coi, “Cậu đừng có quá đáng.”

Bạch Tiềm cười cười vỗ vỗ ngực mình, “Tôi làm gì quá đáng hả? Tôi chỉ cho anh thấy rõ sức nặng của mình đến đâu thôi mà, đừng có làm những chuyện không nên làm.”

“Cậu…” Lệ Ngôn túm cổ áo cậu.

Bạch Tiềm nháy mắt với anh cười xảo trá.

Một giây sau, Hòa Lam bỗng từ đâu chạy tới đẩy anh ra, “Anh làm gì vậy? Lệ Ngôn, anh điên rồi sao? Tiềm đang bị bệnh đấy!”

Lệ Ngôn có khổ không thể nói, “Hòa Lam, không như em thấy đâu.”

“Thế chuyện là như thế nào?”

Lệ Ngôn không biết nói sao, Bạch Tiềm ở sau lưng giễu cợt nhìn anh, anh cũng không thể trực tiếp quát lớn. Những người tụ tập ở xung quanh đều đang chỉ trích Lệ Ngôn.

“Thôi, chúng ta đi.” Hòa Lam không muốn bị vây xem nên kéo Bạch Tiềm đi xuyên qua đám người.

Trước khi hai người rời đi, Lệ Ngôn thấy Bạch Tiềm quay đầu lại mỉm cười, ra dấu ngón tay ‘giữa’ với anh, anh giận đến nỗi trán nổi đầy gân xanh.