Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 540: Hành Thích

Đây là một nơi lạnh lẽo, có hành lang bao bọc quanh thất phòng, nơi này thực hoang vu, chính là lăng tẩm của Tống hoàng hậu thời trước.

Triệu Đức Phương ngồi trước bàn với công chúa Vĩnh Khánh - vị tỷ tỷ đã xuất gia với tước hiệu Định Như đại sư. Họ đang nói chuyện cùng hoàng hậu Tống Quốc, sắc mặt bà ốm yếu xanh sao. Triệu Quang Nghĩa trong hai năm nay đã dần dần bớt cảnh giác với họ, không còn giám sát nghiêm ngặt, nên việc họ muốn diện kiến Tống hoàng hậu là điều khá dễ dàng. Hai năm nay, sức khỏe Tống hoàng hậu không được tốt, rơi vào tình cảnh hiểm ác như thế này càng làm bà đổ bệnh nặng hơn, thân thể thêm phần gầy gò yếu ớt. Trước đây Tống hoàng hậu là một một đóa mẫu đơn yêu kiều xuân sắc bao nhiêu thì giờ đã trở nên tàn héo, tiều tụy bấy nhiêu.

Thân người Triệu Đức Phương cao hơn hẳn so với tỷ tỷ mình, trên mặt hắn đã điểm thêm hàng ria lờ mờ, vẻ ngây thơ giờ lại pha một khí chất chững chạc trưởng thành trước tuổi, đợi đến năm sau, hắn đã đầy mười sáu tuổi, đã đủ tư cách để phong vương.

Dáng vẻ của Vĩnh Khánh công chúa vẫn nhỏ xinh như xưa, trải qua những năm thanh đăng cổ quyển tại chốn Phật môn, chuyên tâm tu tịnh đã làm cho nàng thay đổi rất nhiều, trở nên trầm lắng điềm đạm không còn là vị tiểu cô nương ham chơi ngang ngạnh, luôn vui vẻ giống một con chim hỉ thước như trước nữa.

Mấy năm trôi qua, Triệu Quang Nghĩa dần ổn định vương vị, hy vọng trả thù của họ cũng dần trở nên viễn hoặc xa vời, mỗi lần tương phùng, nhớ tới mối thù phu phụ lớn lao, cả ba người đối diện nhau mà u sầu tự than, nỗi đau thấm nhuần trong tâm khảm.

Vừa rồi, biết ở cung thái tử có chút động tĩnh, mẫu từ ba người gặp nhau dưới mái hiên lòng đầy xúc động, rộn lên như là cung thái tử bị phát hỏa, hỏi rõ nguyên cớ thì cung tỳ nội thị cũng không biết. Thực vậy, họ ở một nơi hẻo lánh cô quạnh muốn biết tường tận sự tình cũng là rất khó, hơn nữa họ cũng không muốn nghe ngóng những việc không liên quan đến mình, chỉ trở về cung cùng ngồi hàn huyên với nhau.

Vĩnh Khánh nói: "Mẫu hậu, Hoàng thúc giờ đã bị đày ải đến Trường An, nếu hắn thực sự đã dừng tay thì không nói làm gì, nhưng nếu không phải như vậy, chỉ e sau này sẽ gây bất lợi cho hoàng thúc. Hoàng thúc vốn an phận thủ thường, thúc cũng không dám tranh giành gì với hắn, quy phục hắn, năm sau Đức Phương sẽ được phong vương, người như hắn sao có thể bỏ qua cho hoàng đệ chứ? Nữ nhi con mỗi lần nghĩ đến chuyện này mà trong lòng lo lắng không yên".

Tống hoàng hậu đưa tay che miệng ho thành tiếng, chau mặt mày nói: "Trong số văn võ triều thần, thế cô nhi quả phụ chúng ta có thể nhờ cậy được ai đây, các lão thần hoặc đều đã rời khỏi kinh thành, hoặc làm trung thần cho hắn, vận mệnh của chúng ta đều bị hắn thao túng, còn có thể nghĩ ra cách nào được chứ?".

Vĩnh Khánh mi mắt ngậm đầy lệ đáp: "Kẻ thù giờ đã chiếm đoạt được vương vị, tiêu diêu tự tại, còn chúng ta... Đến tánh mạng của Đức Phương cũng không thể bảo vệ được, con thật không cam tâm, trong triều không có người nào có thể dựa nhờ được, còn Dương Hạo ở Tây Bắc...". Sắc mặt Đức Phương trầm xuống tức giận: "Tỷ đừng nhắc tới hắn!".

Vĩnh Khánh thở dài nói: "Đức Phương, tỷ biết đệ bất mãn với hắn, nhưng bây giờ là Triệu Quang Nghĩa phát binh tấn công Hà Tây, chứ không phải Dương Hạo hắn mưu đồ bá chiếm Đại Tống ta.

Nói cho dễ hiểu, nếu đệ là hắn, đệ có đồng ý ứng chiến không? Nghĩ ra Hà Tây vốn là nơi chư hồ tạp cư, với Trung Nguyên vương triều Lương, Tấn, Hán, Chu thậm chí ngay cả Đại Tống ta thì Hà Tây trước giờ không hề thuộc lãnh thổ của Trung Nguyên, Dương Hạo tuy chiếm giữ nơi đó nhưng vẫn là quân thần của Đại Tống, suy cho cùng vẫn thân cận triều đình hơn những thủ lĩnh người Hồ trước đây, nếu triều đình giảng hòa, ra ân khoan dung, thu phục lòng người thì sớm muộn Hà Tây cũng thuộc về Trung Nguyên, chưa kể đến binh đao...".

Triệu Đức Phương ngắt lời nói: "Bất kể thế nào, hắn cư địa xưng đế thì chính là phản tặc, chúng ta còn có thể tin rằng hắn vẫn là trung thần sao? Lẽ nào chúng ta lại dẫn kẻ khác đến hủy hoại giang sơn xã tắc nhà Triệu? Hắn lập quốc xưng đế, là việc phản nghịch bất đạo, người như hắn không thể trông cậy gì được".

Hai tròng mắt Vĩnh Khánh đỏ hoe, cắn răng nói: "Giang sơn này của nhà Triệu hay không, có liên can gì tới chúng ta đây? Nếu như theo cách của tỷ, vừa bảo toàn tính mạng của đệ lại vừa có thể báo thù cho phụ hoàng, nếu đã có ích như vậy thì chính là nơi đáng tin cậy!".

Triệu Đức Phương vụt đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Sao tỷ có thể nói ra được những lời như vậy? Giang sơn này tự tay phụ thân khổ công gây đựng, người đã qua đời không thể hồi sinh lại được, chẳng lẽ chúng ta đem cơ nghiệp của phụ thân dâng lên cho kẻ khác sao?".

Tống hoàng hậu thấy hai huynh muội xung lời khắc khẩu, vội vàng ra xem ngoài điện môn, liên thanh nói: "Khẽ tiếng thôi, những lời này nếu truyền đến tai hắn sẽ là họa diệt thân lâm đầu đó".

Triệu Đức Phương quay lại nhìn, hạ giọng cười nói: "Triệu Quang Nghĩa hắn có thể sát vua đoạt vị, nhưng có một thứ mà hắn không thể đoạt được, đó chính là... Tông miếu xã tắc, phụ hoàng là người khai quốc, là tổ tông của Đại Tống, công lao to lớn vinh quang như thế, hắn dù có ti tiện mức nào cũng vĩnh viễn không đoạt nổi! Đức Phương bất tài, kẻ thù gϊếŧ cha gần ngay trước mặt nhưng lại không thể báo thù được, nhưng... Bất luận thế nào, ta cũng không mượn sức mạnh của người ngoài để hủy hoại giang sơn của phụ thân!".

Vĩnh Khánh chậm rãi nhắm hai mặt lại, hai hàng lệ cứ lăn trên gò má: "Phật viết: Giả lệnh kinh trăm kiếp, sở tác nghiệp bất vọng, nhân duyên hội ngộ thì quả báo hoàn tự thụ. Mối huyết hải thâm thù của phụ thân, bao lâu mới có thể phân rõ nhân quả, ác giả ác báo...".

*

* *

Trong điện Văn Đức, Triệu Quang Nghĩa đang soi đèn phê duyệt tấu chương, đột nhiên hắn cảm thấy trong người bốc lên khí nóng, không chịu nổi hắn liền vứt tấu sớ xuống, đi tới mở toang cửa sổ. Tuyết lại rơi, những trận tuyết trắng xóa không ngừng tuôn rơi, khung cảnh bên ngoài bao la mờ mịt, trong lòng hắn bây giờ cũng là một nơi mênh mang mù mịt.

Luận về tình mà nói, hắn vẫn rất yêu quy phẩm tính của trưởng tử, tuy đứa con trai này luôn làm người khác phải lo lắng, chỉ lo giúp đỡ cho kẻ ngoại gia, hôm nay lại còn tức giận đến mức đốt cung thái tử, hành động như điên như cuồng, bị giữ lại mà vẫn không chịu yên lặng, giờ sau khi uống thuốc của thái y mới dần trầm vào giấc ngủ. Đứa trẻ này có thực là lựa chọn tốt nhất của hắn hay không? Bỗng nhiên, hắn lại nhớ ra việc ban nãy bắt gặp Triệu Đức Phương, hôm nay Vĩnh Khánh và Đức Phương đến thăm hoàng tẩu. Đêm đã khuya, Vĩnh Khánh nán túc lại cung hậu, nhưng Đức Phương phải rời khỏi đó, lúc rời khỏi cung cũng là lúc gặp ngay phải hắn. Đứa cháu này tuổi nhỏ nhưng tính khí trầm ổn, chín chắn cương nghị, đứng trước mặt hắn cũng rất biết cư xử trước sau, hiểu cách tiến thoái, khác hẳn với cái thời còn là một tiểu tử kháu khỉnh ngồi cưỡi trên cổ hắn đòi hái quả.

Nhưng không biết tại sao, sự cung kính và ôn thuần của Đức Phương làm cho hắn cảm giác không thật chút nào, giống như Đức Phương đang đeo một chiếc mặt nạ khiêm nhường cung kính, làm hắn thực khó chịu. Một Đức Phương như vậy còn làm cho hắn thấy càng cảnh giác kiêng đè hơn Triệu Đức Chiêu, đứa con cháu ngang nghịch hỉ nộ ra mặt kia.

Sang năm, hắn đã mười sáu tuổi, để che miệng thiên hạ, bề ngoài hắn ra vẻ yêu thương con cháu tiên đế như ruột thịt, nên đến lúc đó cũng phải thể hiện một chút. Chức vị của một vương gia là không thế thiếu được, nhưng Tang tử của hắn đang điên loạn, những hoàng nhi thì chưa đủ tuổi, Quang Mỹ đã được phong vương, một khi Đức Phương cũng được phong vương... Vậy đến lúc muốn phế truất thì... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenHD chấm c.o.m

Triệu Quang Nghĩa lại chau mày, tuyết đang rơi lả tả xuống nền đất, làm hình dáng hắn trở nên mơ hồ trong khung cảnh ấy, che lấp cả khuôn trán đang nhăn sâu những vệt.

*

* *

Trận tuyết lớn này, lại tạo ra một cơ hội tốt cho Bích Túc.

Hắn vốn là một kẻ có danh phận, một thần trộm tung hoành ngang dọc Hà Bắc, chuyên lấy trộm của cải các quan viên lão chủ, đánh cắp cả tâm hồn những cô nương, tiểu tức phụ, giang hồ đặt cho hắn biệt danh: "Hỗn thân thủ". Sau đó, hắn học được từ nữ thích khách nổi tiếng Trúc Vận trong Kế Tự đường chiêu ngũ hành độn thuật, đây là thuật tiềm hành cao minh tuyệt thức hơn cả của phái Ninja Nhật Bản. Bây giờ, hắn lại nắm giữ bí quyết và luyện thành ấn công phu: Đại thủ bá đạo tuyệt luân. Có thể nói hắn thực là một thích khách bản lĩnh cao cường lợi hại.

Dương Hạo từng hứa sẽ giúp hắn đối phó với Triệu Quang Nghĩa, nhưng hắn là hoàng đế nước Hạ, Triệu Quang Nghĩa là hoàng đế Đại Tống, vậy phải đợi đến khi nào mới thấy cảnh vương kiến vương? Bích Túc cảm thấy dần tuyệt vọng về lời hứa của Dương Hạo. Hắn không muốn đợi thêm nữa, hắn muốn dựa vào chính thực lực của mình đi báo thù cho Thủy Nguyệt.

Trận tuyết lớn tràn đầy cả không trung lẫn mặt đất, chỉ vẻn vẹn ở giữa một vầng minh nguyệt.

Bích Túc âm thầm lẻn vào nơi xung yếu trong cấm cung Đại Tống.

Mưa tuyết đã yểm hộ cho hắn hành động, hắn mặc y phục màu xám, trong đêm tối một bóng xám bò trên nền đất, cả người hắn hòa cùng với màu tuyết, như vô hình đến mức dù người có đi đến ngay gần cũng khó mà phát hiện ra.

Bích Túc đột nhập vào cung, ẩn nấp trong bóng tuyết khoảng một tuần hương mới có cơ hội để hạ sát hai tên quân cẩm vệ tuần tra, thâm nhập vào sau cung điện. Qua được phòng tuyến đầu tiên, hắn thấy thoải mái hơn, trong hoàng cung không phải chỗ nào cũng có cấm vệ, vượt qua vòng ngoài tức là vào bên trong cực dễ dàng.

Là một tên trộm siêu đẳng, Bích Túc cũng từng nghiên cứu qua về kiến đồ hào môn đại viện, nên hắn có thể biết đích xác thất phòng chủ nhân ở, nơi kho khố, hiểu rõ tuyến đường mà gia đinh hộ viện đi tuần. Nhưng khổ nỗi hoàng cung đại viện rộng lớn, khuê phòng khác hẳn bên ngoài của dân thường, tìm nơi ngự chân của hoàng đế quả không phải việc dễ dàng. Hắn đành ngồi trên mái điện, quan sát tứ phía rất lâu, rồi mới từ từ trượt xuống vụt lao về phía trước.

*

* *

Tại điện Văn Đức, Triệu Quang Nghĩa đã trở về cung, hai cấm quân thị vệ khoác tấm áo bào đứng lặng bên ngoài cung, thủ ấn cương đao, canh giữ cẩn chặt.

Tuyết rơi càng nặng hạt, hành lang điện Văn Đức được gác bởi hai thị vệ đeo kiếm, bóng xám ẩn trong tuyết lạnh nhanh chóng vô thanh vô tức vụt về phía họ, phải nhìn thực kỹ mới phát hiện ra có chút khác thường, hạt tuyết rơi dày mỏng khác nhau lại càng bao kín lấy bóng người.

Vì vậy, khi bóng người tuyết hiện ngay trước mặt thị vệ, một ánh chớp vụt lên, họ thực kinh ngạc không kịp rút đao hay kêu la, cổ họng đã bị một bàn tay chặn đứng. Hắn ra tay nhanh như chớp, chỉ thoát có hai tiếng "cộp", cổ của hai tên thị vệ đã bị bóp gãy. Hắn liền vứt xác họ giấu vào chỗ tối, rồi lại nhẹ nhàng như không chạy biến vào trong tuyết.

Một cấm quân khoảng ba mươi đang tiến đến, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng động gì đó, mắt nhìn tứ phía, không phát hiện kẻ khả nghi, cũng không thấy động tĩnh gì nên hắn không nghi ngờ, tay nắm chặt chuôi đao giờ đã buông lỏng ra, hắn chầm chậm xoay người bước đi, có lẽ hắn cũng không hề biết vốn có hai thị vệ đứng canh ở đây.

Tên thị vệ vừa quay đi, sau lưng hắn bỗng như có một luồng gió tuyết đuổi đến, chiếc bóng tuyết lại lần nữa vụt xuất hiện, hắn vòng cánh tay tóm chặt lấy tên thị vệ từ phía sau, hắn chỉ vừa xiết chặt cánh tay, cổ tên thị vệ đã bị bóp gãy, hắn không thể phát ra chút âm thanh nào. Sau đó Bích Túc bắt được một tên thị vệ khác, tra hỏi rõ ràng nơi ngụ của Triệu Quang Nghĩa tên độc ác đã hại chết Thủy Nguyệt của hắn, thì ra Triệu Quang Nghĩa đang ở trong chính điện này.

Tên thị vệ tiết lộ tin lúc trước vốn định quay người bỏ đi, nhưng lại bị Bích Túc trường thân dựng lên, hắn vừa mới động đã bị Bích Túc Phát hiện ra. Trước đó, hắn cũng lấy làm lạ vì thấy hai thị vệ bị mất tích, hắn cố gắng điềm tĩnh, giả vờ thả lòng canh gác, không ngờ thực lại có kẻ dám hiên ngang lẻn vào cung cấm. Phát hiện điểm khác thường, hắn đột nhiên xoay người, thủ chặt cương đao vội vung lên chém mạnh như đang lâm trận sinh tử.

Lúc này Bích Túc từ phía sau đang lao đến như chớp, may thay nhát đao chỉ mới sượt qua người hắn, lưỡi đao sắc bén chém qua chặt đứt cả những hàng tuyết rơi thành vệt, Bích Túc bay người vung một cước.

"Phốc" một tiếng, tên thị vệ bị Bích Túc đá văng ra, lùi sau tận năm bước, hắn suýt ngã nhoài người về phía sau, Bích Túc cũng thấy bất ngờ, không hề nghĩ rằng trong cung lại có cao thủ như vậy, chỉ là một kẻ mặc chế phục cấm quân.

Quan quân thực cũng có bản lĩnh và nhiều năm khổ luyện, Bích Túc khẽ quát lên một tiếng, phi chuyển song chưởng như pháp luân, lực đạo tung theo mạnh đến hùng hồn, công khứ lấy tên thị vệ. Thị vệ đỡ được một đòn của hắn nhưng chưa chắc chịu được một chưởng của hắn, hai người đã liên tiếp mấy hiệp giao đấu nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt, tên thị vệ bị hắn đả thương vào ngực một chưởng, cảm giác như đυ.ng phải cây đại chùy, tấm ngực hắn bị chấn mạnh, yết hầu run lên, ho sặc sụa, miệng hắn trong chốc lát phun ra đầy máu, lúc này không chịu nổi hắn liền cuồng thoái đến tám thước, thất thanh hét lên: "Có thích khách!".

Bích Túc vội vã ẩn hình, biến mất trong khung cảnh lờ mờ tối, nhưng tên thị vệ kia chưa từ bỏ, hắn vung đao lên chém một nhát, Bích Túc giơ đao gượng lại, đè chặt lên cánh tay hắn. Bích Túc vung đao tung liền tám chưởng, Bích Túc càng tiến thì tên thị vệ càng bị lấn thoái. Tám chưởng kích bãi, hắn không thể chống đỡ nổi, cả thân người ngã nhào xuống, xương sườn hắn dường như đều gãy vụn, lục phủ ngũ tạng đều bị cắt đứt đến mềm nhũn.

Nhưng lúc bây giờ có mấy tên cấm quân khắp nơi bủa về, Bích Túc đã bị thị vệ vây quanh, hắn vừa lao lực tiếp đánh tên thị vệ gan lỳ kia nên hao tổn một phần công lực. Bích Túc vung đao đánh trả đám thị vệ. Quyền chưởng giao kích, từng đợt tuyết rơi lại bị chém vung lên, hắn cũng cảm thấy đau buốt bởi vết dao bị chém sượt qua mặt.

Bích Túc giờ như một con giao long đang kinh hãi hung hăng, có lúc như vùng lên theo sóng lớn hùng dũng có lúc như nghênh cuồng chặn đầu sóng. Hai bên giao đấu, không ngừng sát thương nhân thể mà không phân thắng bại, những kẻ quan quân này không chỉ công phu cao cường mà còn lấy nhiều địch ít, mỗi lần công kích, chúng không dốc toàn lực, như vậy kể cả có kẻ nào trong số đó bị thương thì vẫn giữ được chiến lực, kẻ địch khó mà thoát chạy.

Lúc này, xung quanh càng nhiều thị vệ vây đến, Bích Túc gϊếŧ chết kẻ này lại có kẻ khác thay thế tiếp chiến mà võ công của chúng cũng ngang ngửa hắn. Thế chiến bất lợi, những quan quân cao thủ giao chiến với hắn còn số còn lại bao vây tứ phía, phong tỏa đến mức mưa gió khó lọt, không lấy một lối tẩu thoát.

Bích Túc thầm giật mình, hắn còn chưa tiếp cận tới kẻ thù thì đã gặp phải những tên cao thủ này, cho dù võ công chúng thua xa hắn nhưng nếu chúng liên kết đánh lại thì hắn sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, hoàng cung sao lại có thể có nhiều cao thủ như vậy?

Dương Hạo thường bôn ba đông tây chinh thân xuất trận nên bên cạnh hắn cũng có một đám thiết vệ, nhưng họ chẳng là gì so với những cao thủ này. Chúng tinh thông võ nghệ, công lực thâm hậu, dày dạn kinh nghiệm chiến đấu. Bị bủa vây trong vòng kìm này thì thực khó để thoát ra, hắn càng không có cơ hội để đến gần điện Văn Đức nữa, mà bây giờ hắn vẫn chưa gặp được tên Triệu Quang Nghĩa, có thể hình dung ra đến lúc hắn xông đến gần Triệu Quang Nghĩa thì những cao thủ thị vệ quanh đó sẽ tiếp hắn còn cường mạnh hơn nhiều những tên thị vệ này.

Thiên tử chiếm cả bốn biển, đương nhiên trong tay có được càng nhiều kỳ tài giang hồ. Hoàng cung được xây dựng từ thời thiết lập Đại Tống, những kẻ yếu kém sao có thể được chọn làm cấm quân bảo vệ hoàng thành và hậu cung chứ? Thực ra dưới tay Dương Hạo không thiếu gì các cao thủ, chỉ là hắn đã để họ giữ trọng trách khác, giao phái những nhiệm vụ đặc biệt, đến Cẩu Nhi, kẻ luôn bám lấy Dương đại thúc cũng bị phái đi, hiển nhiên quanh hắn không có kẻ nhân tài kiệt xuất nào.

Dương Hạo rất thích phái những người thực lực mạnh, đáng tin cậy ra bên ngoài chủ chốt đại cục, gánh vác trọng trách, còn Triệu Quang Nghĩa lại thích để những lực lượng mạnh nhất, đáng tin cậy bên cạnh hắn, đây là điều khác biệt rất lớn trong cách vi nhân xử thế của hai người này.

Trận đánh ồn ào này đã là kinh động đến Triệu Quang Nghĩa, hắn đứng tại môn khẩu điện Văn Đức lạnh lùng nhìn bóng dáng tên thích khách to gan lớn mật kia, sau thân hắn có đến tám thường phục lão giả tuổi đều khoảng ngũ tuần, khí thế bất phàm. Triệu Quang Nghĩa thấp giọng dặn dò hai ba câu, hai trong các lão tướng phía sau vội y lệnh tiến lên trước.

"Cửu ngũ chí tôn, quả nhiên không hề dễ dàng tiếp cận, đêm nay thực không có cơ hội nữa, nếu ta không thoái lui ngay. E là phải uổng công bỏ mạng nơi này!".

Bích Túc nghiến răng một hồi, đột nhiên khắp người nổi lên khí thế cuồng xé. Hắn hét một tiếng lớn, lưỡng thủ chợt chuyển sắc thành xích hồng, hoắc địa vụt biến đại liễu nhất niếp, lưỡng chích cựu linh chưởng hung bạo vung lên, kình khí gầm vang bao trùm khắp nơi, gân người hắn kêu răng rắc chấn động, tình cảnh này khiến cho mấy tên thị vệ vây quanh càng thêm lo sợ, bất giác nhụt chí thoái lui vài bước, Bích Túc thừa cơ vung đao phá tan vòng vây, vụt gào thét thoái thoát ra ngoài.

Hai tên thị vệ truy gần hắn chỉ kịp chém sượt lưng hắn thành một cái, liền bị hắn tung hai chưởng lực hung sát, áp khí vùng ra, hai tên thị vệ bị bắn tung về phía sau, đổ nhào về đám thị vệ phía sau. Đám thị vệ phía sau lại tiếp tục truy đuổi theo hắn, không ngờ Bích Túc lúc này mặt hắn toét ra búng máu, vừa đưa tay lên chặn hắn vừa vung đấu thủ nhất dương, từ trong tay áo phi ra một câu trảo, đầu trảo móc lên đến đỉnh mái của cung điện, hắn vội phi thân lao theo, tam hạ lưỡng hạ lên đến đỉnh điện.

Triệu Quang Nghĩa cười nói: "Bắt lấy hắn, bắt sống cho ta, trẫm muốn xem xem, kẻ nào dám to gan như vậy, dám có ý đồ hành sát thiên tử!".

Không đợi hắn dặn dò, đám thị vệ đã nhanh chóng truy đuổi, trong khoảnh khắc hoàng cung cảnh tấn đại tác, quan quân cấm vệ bốn phía ráo riết hành động, lúc này Bích Túc đã phi diên tẩu bích, bay qua mái điện đi trên lớp ngói lưu ly nhẹ nhàng như bước trên mặt đất, với thân thủ nhanh nhẹn và thứ công phu phi trảo, hình dáng hắn trong chốc lát đã biến khỏi mắt những kẻ truy đuổi theo sau, lẩn vào bóng tối nơi cấm cung hệt như ma quỷ...