Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 113: Yêu ước

Đinh Hạo lòng đầy nghi hoặc trở lại chỗ ở của mình, trên cửa đã treo ngải thảo, tiến vào phòng, liền ngửi thấy mùi của cây xương bồ cùng ngải thảo, Dương thị thấy con trở về, vẻ mặt vui mừng, giúp hắn phủi tro bụi trên người, mừng rỡ nói: " Nương chờ ngươi đã lâu, vẫn không thấy bóng dáng ngươi, nay mới trở về."

Đinh Hạo tạm thời buông xuống tâm sự, cười nói: " Nương, những ngày qua thân thể thế nào, có hay không đúng giờ uống thuốc, Trư Nhi có thường đến thăm người không? Tiểu tử này nếu không thay ta hiếu thuận nương, ta không tha cho hắn."

Dương thị cười nói: " Đứa nhỏ kia mỗi ngày đều đến, còn hơn ngươi lúc nhỏ. Giúp ta quét nhà a, múc nước a, nấu thuốc a, việc nặng nhọc bẩn thỉu cũng tranh làm."

Nàng có tâm muốn đem việc lão gia cho bọn họ vào sống bên trong nói ra, nhưng là con mình một lòng một dạ nghĩ rời khỏi Đinh gia, hiện giờ cũng không biết có sửa lại chủ ý không, nếu nói ra hắn lại phải suy nghĩ, còn không chờ hắn xong xuôi mọi việc trở về, lập tức bàn qua, như vậy là lý tưởng nhất, Dương thị liền đem câu chuyện định nói nén lại trong lòng.

Hai người ngồi ở đầu giường gần lò sưởi trong chốc lát, Dương thị liền lấy trong người ra mấy sợi chỉ màu, cười nói: " Đến đây, hôm nay là lễ dục lan, nương buộc cho ngươi mấy sợi chỉ màu, phù hộ con ta bình an, an an lành lành."

Đinh Hạo dở khóc dở cười nói: " Nương, tiểu hài tử mới mang cái này, ta đã lớn rồi?"

Dương thị sẵng giọng: " Ngươi dù lớn thì sao? Đừng nhìn ngươi hiện tại là đại quản sự, ở trong lòng nương vẫn là một đứa nhỏ, ngươi nha, khi nào thành gia, về sẽ có vợ quản. Hiện tại nương quản ngươi, ngươi liền vẫn là đứa nhỏ, không tính là nam tử hán. Ha ha, đưa tay ra đây."

Đinh Hạo cười khổ vươn tay, Dương thị cẩn thận buộc chỉ vào cổ tay trái hắn, Đinh Hạo nhìn lão nương tóc hoa râm còn chính mình tự buộc chỉ, trong lòng ấm áp vui vẻ, hắn vẫn không nhúc nhích, tựa như một đứa nhỏ nhu thuận, tuỳ ý lão nương đem chỉ buộc xong, lại lấy kéo cắt đứt, phủi phủi cổ tay, liền đem lão nương dừng lại, thuận tay lấy sợi chỉ màu đặt ở đầu giường gần lò sưởi vào trong lòng.

Dương thị ngạc nhiên nói: " Ngươi lấy cái đó làm gì?"

Đinh Hạo hướng nàng làm mặt quỷ, cười nói: " Nương không cần hỏi, sẽ có việc cần."

Dương thị cười cười cũng không truy vấn, lại nói: " Nương làm cho ngươi bánh bao, trong nhà không nấu bếp, đang nấu ở phòng ăn, ngươi ngồi xuống nghỉ một lát, nương đem đồ trở về."

Đinh Hạo vội vàng nói: " Nương nghỉ ngơi đi, ta đi, thuận đường cùng Lưu Minh nói chuyện chút." Đinh Hạo nói xong, chạy nhanh ra sân, lại không đến phòng ăn, hắn đến chức phường bên ngoài, quay đầu xem xét, nghĩ rằng: " Đông nhi cũng không biết có ở đây hay không, lúc này, nàng hẳn là chưa về nhà, bằng không thật đúng là không có cách nào khác tìm nàng. Nhưng cô gái ngốc này, ta như vậy đi vào tìm người, nàng còn không hoảng hốt sao?"

Đang nghĩ tới đây, La Đông Nhi mang theo mấy chiếc bánh chưng từ chức phường đi ra, nàng quay mình, hướng trong phòng nói: " Ai, cám ơn Lý đại nương, ta đem cái này về."

Trong phòng có người đáp ứng một tiếng, La Đông Nhi xoay người ra khỏi cửa, liếc mắt một cái thấy Đinh Hạo, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ, nàng vội vàng xông lên hai bước, nhớ lại thân phận cùng hoàn cảnh chính mình, lúc này mới dừng cước bộ, hướng hắn ngượng ngùng cười.

Đinh Hạo bước nhanh đến đón, tinh tế đánh giá, chỉ thấy La Đông Nhi hôm nay vẫn mặc bộ màu hồng cánh sen pha tím, hạ thân mặc váy cùng màu, trên đầu giống như nữ tử trong ngày lễ dục lan, cài một đoá hoa lựu, cười yếu ớt đứng một chỗ, như một bông hoa.

Đinh Hạo vui mừng nói: " May mắn ở chỗ này gặp nàng, nếu không ta thật không biết làm thế nào tìm nàng."

La Đông Nhi vui sướиɠ nói: " Hạo ca ca, ta cũng nhớ huynh nên đến đây, lại không tiện hướng người hỏi thăm, trong thành làm thoả đáng chưa?"

Đinh Hạo nói: " Cũng bình thường, đúng rồi, mấy ngày nay lão điêu phụ kia có làm khó dễ nàng không?"

La Đông Nhi nhỏ giọng nói: " Đánh chửi vẫn phải có, bất quá bà bà tự dưng được hơn mười mẫu ruộng, trong lòng tự nhiên vui mừng. Ta bây giờ làm việc, tiền công mỗi ngày đều giao cho bà bà, cho nên cũng chưa quá mức khắt khe với ta."

Đinh Hạo thở dài: " Thiếu chút đánh chửi, nàng đã thấy đủ chưa? Nơi này nói chuyện không tiện, nàng…khi nào thì tiện ra ngoài? Điêu phụ kia có trông chừng nàng không?"

La Đông Nhi nói: " Hôm nay là lễ dục lan, bà bà về nhà mẹ đẻ " trốn đoan ngọ"."

Nguyên lai phong tục nơi đây, ngày đoan ngọ phụ nữ xuất giá phải về nhà mẹ đẻ, được gọi là "trốn đoan ngọ", La Đông Nhi vốn nên cũng về nhà mẹ để, chỉ là nhà mẹ đẻ nàng chỉ có một người cậu vô lương, đem nàng "bán" cho Đổng gia tức phụ chặt đứt lui tới, nàng không có nhà để về, đành phải một mình ở đây.

Đinh Hạo vừa nghe nhất thời mừng rỡ, mặt lộ vẻ vui mừng, mắt ánh tà quang, hưng phấn nói: " Thật sao? Quả nhiên? Điêu phụ kia về nhà mẹ đẻ? Ha ha, ta đêm nay qua tìm nàng, hắc hắc…"

La Đông Nhi nói xong có chút hối hận, lại nhìn bộ dáng hắn lúc này, giương nanh múa vuốt chảy nước miếng, một bộ dáng muốn đem chính mình ngay cả dây lưng đều nuốt vào bụng, trong lòng sợ hãi, mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhìn bộ dáng hắn cũng không phải làm chuỵện tốt, liền vội vàng nói: " Không được, huynh không thể tới."

Đinh Hạo cười nói: " Tiểu Đông Nhi, lá gan nàng như thế nào nhỏ vậy, trong nhà không có ai ở, ta đi gặp nàng có gì không thể."

"Không được! Huynh…nếu huynh đến thật, người ta về sau không bao giờ để ý đến huynh nữa." La Đông Nhi khẩn cấp dậm chân, bộ dáng tức giận cực kỳ đáng yêu.

Đổng Lý thị mặc dù không có nhà, nhưng trong nhà kia mỗi góc đều lưu lại mùi của nàng, đem Đinh Hạo đến Đổng gia, nàng nào có lá gan đó? Hơn nữa, ở bên ngoài cùng hắn nói chuyện, tâm lý nàng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng là chính mình hiện tại dù sao vẫn là vợ Đổng gia, nếu đem hắn về Đổng gia, La Đông Nhi như thế nào cũng không tiếp thụ được.

Đinh Hạo thấy nàng thật sự nóng nảy, sửa miệng nói: " Được được được, ta đây không đi, đêm nay trăng tròn sao sáng, vẫn ở chỗ cũ, nàng tới gặp ta."

" Ta không đi, làm thế nào đi ra, ta sợ lắm. Huynh khó có thể trở về được vài ngày, để bồi tiếp Dương đại nương đi." xem tại TruyenFull.vn

Xa xa, đầy tớ của Lí Thủ Ngân quệt mông đi tới, hắn đi đường luôn luôn cúi đầu, tựa như đang tìm tiền rơi trên mặt đất, nhất thời còn không có nhìn đến hai người, Đinh Hạo liền dùng ngữ khí chắc chắn vội vàng nói: " Quyết định rồi, trăng lên, chỗ cũ, nàng không sợ ta chờ, vậy đừng đến!"

Đinh Hạo nói xong vội vàng chạy đến phòng sau, nhanh như chớp biến mất. La Đông Nhi ngay cả cự tuyệt đều không kịp nói, khong khỏi mắt hạnh trợn lên, sẵng giọng: " Ta kiếp trước nợ huynh hay sao? Lại ức hϊếp ta!" Nói xong dậm chân một chút, cũng không biết là giận hắn hay giận mình.

Đinh Hạo lấy bánh chưng, lại hướng Lưu Minh làm một bàn thức ăn. Bởi vì không phải giờ cơm, trở lại trong phòng vừa mới làm xong mâm thức ăn, Tao Trư Nhi liền tiến vào. Đinh Hạo cười nói: " Ngươi thằng nhãi này mau chân thật, đến thật đúng thời điểm, đến đây, ngồi ăn nào."

Ba người xếp bằng ngồi vây quanh mâm thức ăn, nếm qua cơm, lại ủ một ấm trà, liền ra ngoài cửa hành lang đặt xuống, lấy ba cái ghế con ngồi uống trà nói chuyện phiếm.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ, đang nói nói cười cười, Đinh Hạo mắt tinh, đột nhiên nhìn thấy Lan Nhi cô nương từ trên phòng chạy đến. Hôm nay là lễ dục lan, Lan Nhi cô nương cũng mặc một bộ đồ mới. Một kiện áo màu tím ngắn tay, thắt lưng thêu hoa cùng váy, xem vừa xinh đẹp lại linh hoạt.

Đinh Hạo trước kia thấy nàng bợ đỡ, vừa gặp là có chút chán ghét, nay nàng chính là người mà huynh đệ mình thích, yêu ai yêu cả đường đi, nhìn nàng cũng không phải không vừa mắt, liền đứng dậy tiếp đón, cười nói: " Lan Nhi cô nương, nàng đến tìm đại Lương ca ca?"

Tao Trư Nhi vừa nghe, vội vàng xoay người, không khỏi vui vẻ nói:" Lan nhi, nàng đã đến rồi."

Lan Nhi oán trách trừng mắt liếc hắn một cái, bước chân vọt tới, lúc này mới hướng Đinh Hạo hơi hơi hoàn lễ, thản nhiên cười nói: " Đinh quản sự, đại thiếu gia biết ngươi trở về thật vui mừng, mời ngươi về sau vườn uống rượu."

Đinh Hạo còn chưa nói chuyện, Dương thị đã đứng lên, vui mừng nói: " Lan Nhi cô nương, ngươi nói đại thiếu gia mời Hạo nhi nhà ta uống rượu?"

Lan Nhi hướng Dương thị cười càng ngọt: " Đúng vậy, Dương đại nương, đại thiếu gia coi Đinh quản sự như tri kỷ, Đinh quản sự vào thành từng đó ngày, đại thiếu gia tự nhiên không vui, luôn có lòng nhớ đến. Hôm nay nghe nói Đinh quản sự đã trở về, đại thiếu gia cố ý ở đình viện chuẩn bị tiệc rượu, mời Đinh quản sự qua uống."

Dương thị vừa nghe, mừng đến đầy mặt hồng quang, vội vàng thúc giục nói: " Ngươi đứa nhỏ này, còn ngốc ra đấy làm gì, đại thiếu gia gọi ngươi còn không mau đi."

Đinh Hạo vốn định cùng người nhà nói chuyện nhiều hơn, bất đắc dĩ phải đáp ứng. Đinh Hạo vừa đi, Lan Nhi quay người theo sau, Tao Trư Nhi nghiêm mặt đi theo Lan Nhi, ngửi trên người nàng mùi hương nhẹ nhàng, muốn cùng cô nương mình yêu thích nói vài câu, lại ngập ngừng không dám mở miệng.

Lan Nhi phát hiện phía sau có người, quay đầu thấy hắn đi theo, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, Tao Trư Nhi bị Lan Nhi trừng mắt, nhất thời bị doạ không dám nhìn, Lan Nhi tức giận nói: " Ngươi đi theo ta làm gì?"

" Ta….Ta…" Tao Trư Nhi gấp gáp lấy trong lòng ra một túi hương, tiến lên nói:" Hôm nay vào thành, mua cho nàng cái túi hương."

Lan Nhi chuyển sang mừng rỡ, tiếp vào trong tay, hơi cười liếc hắn nói: " Hừ, tính ngươi có tâm, còn nhớ đến ta."

Tao Trư Nhi bồi cười nói: " Trong lòng của ta, đương nhiên là nhớ đến nàng. Túi hương này mặc dù không đáng giá nhiều tiền, nhưng là một phen tâm ý của ta."

" Biết rồi, ta đi đây." Lan Nhi nhẹ nhàng xoay người, hướng hắn giơ tay, cũng không quay đầu lại bỏ đi. Tao Trư Nhi lại đi cùng hai bước, than thở nói: " Đại thiếu gia cũng keo kiệt, ta mỗi ngày vì hắn lấy thuốc, không có công lao cũng có khổ lao, giờ mời a ngốc, sao không mời ta?"