Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 2 - Chương 39: Vĩnh viễn

Trải qua Đặng tộc liên lụy rộng lớn, căn cơ sâu, ước chừng dùng hơn một tháng mới thanh lý sạch sẽ, nhổ tận gốc quyền lực của Đặng tộc ở Mộc Triệt quốc, một lần đại thanh trừng Đặng tộc ở Mộc Triệt quốc, cũng thực lãng phí nhân lực vật lực, bởi vì tội nhân nhiều, tiền vật tham ô hối lộ nhiều, ước chừng là khoản quốc khố nhập mười năm của Mộc Triệt, có thể nói đây là một con số thực khổng lồ, là một con số khiến tất cả dân Mộc Triệt quốc sợ hãi.

Sự kiện Đặng tộc cũng đã qua hơn một tháng, mấy người Mộ Dung Lâm Phong vẫn ở tại Quốc sư phủ, lúc này Quốc sư phủ tựa hồ cũng không bị chuyện Đặng tộc ảnh hưởng, cho dù trong Quốc sư phủ thiếu một Quốc sư phu nhân xinh đẹp lạnh lùng, tựa hồ cũng không có nhiều người để ý chuyện này, Quốc sư phu nhân vốn ở Quốc sư phủ cũng là một phu nhân danh nghĩa có cũng được không có cũng

không sao, một nữ nhân chưa từng được Quốc sư lâm hạnh sủng ái mà thôi, một nữ nhân đáng thương tịch mịch bị người lợi dụng mà không tự biết mà thôi.

Lúc sau Mộ Dung Lâm Phong cũng bị Triệt Việt thỉnh cầu ở lại trong Quốc sư phủ chú ý động tĩnh của Lâm Tịch, đừng để Lâm Tịch làm ra việc gì ngốc, nhưng tựa hồ là Triệt Việt lo lắng nhiều, từ lần đó thần chí không rõ gϊếŧ chết Đặng Hải, ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Tịch chỉ là ngây ngốc ngồi trên giường vô thanh vô tức nửa ngày, đột nhiên thật giống như sống lại, trên mặt cũng không có vẻ bi thương muốn chết lắm, không có gì đặc biệt, giống như chưa bao giờ biết chuyện bản thân đã biết, đã làm, giống như đều là mây khói, không đáng suy nghĩ quá nhiều, còn cung kính chào từ giã Triệt Việt trở về Quốc sư phủ.

Về tới Quốc sư phủ, Lâm Tịch cũng không làm ra hành vi gì quá kích, chỉ là thường thường quản gia sẽ rất lo lắng cẩn thận nhìn Lâm Tịch, e sợ cho Lâm Tịch làm ra chuyện gì khiến cho tim lão nhân gia đập nhanh. Trở lại Quốc sư phủ, Lâm Tịch liền vô cùng đơn giản báo với mọi người, Quốc sư phủ về sau không còn phu nhân nữa, cầm trang giấy chưa bao giờ buông tay, trở về phòng.

Người trong Quốc sư phủ đối với chuyện Lâm Tịch giải thích đơn giản tựa hồ cũng không có nghi vấn gì, có lẽ tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, có vài chuyện không cần giải thích quá nhiều, chỉ tăng thêm phiền não thôi.

Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch, một đường đi hướng đến chỗ Lâm Tịch ở, Tiểu Bạch tựa hồ không rõ Mộ Dung Lâm Phong lôi kéo bé muốn đi đâu: “Sư phụ...... Chúng ta đi đâu?”

Mộ Dung Lâm Phong vừa đi vừa nói chuyện: “Chúng ta lúc trước ở lại chỗ này cũng vì có chuyện phải nhờ Lâm Tịch, bất quá Lâm Tịch hiện tại tựa hồ không lòng dạ nào đi quản việc này nữa, bất quá Lâm Tịch tựa hồ có chuyện gạt vi sư không nói ra, vi sư chỉ là mang Tiểu Bạch đến hỏi rõ ràng mà thôi.”

Tiểu Bạch cũng không biết Mộ Dung Lâm Phong chuyện nhờ là chuyện gì, bất quá Tiểu Bạch nghĩ sư phụ mình mà lại đi nhờ người khác hẳn cũng là chuyện rất quan trọng đi, vì thế không làm ồn đến sư phụ, liền ngoan ngoãn để Mộ Dung Lâm Phong nắm đi. Đi ngang qua đình đình viện viện, đường quanh co khúc khuỷu, đình thai lầu các nhất nhất tụt lại sau lưng, rốt cục đi tới lầu các của Lâm Tịch, vừa muốn gõ cửa, bên trong liền truyền đến thanh âm Lâm Tịch nói: “Tiến vào”.

Khi Mộ Dung Lâm Phong nắm Tiểu Bạch đi vào, Lâm Tịch đang ngồi trước án thư, trên người mặc y phục thuần trắng, giầy cũng là màu trắng, toàn thân đều màu trắng khiến Lâm Tịch mờ ảo như một người không có thật, dưới mắt có một vòng xanh đen, nhưng trên mặt cũng không có tình cảm bi thương, mỉm cười nhìn khách nhân tiến vào, trên án thư bằng gỗ lê hoa rộng rãi chính là lá thư Lâm Tịch không rời tay, có vết nước nhàn nhạt, bảy tám nếp gấp, góc giấy trái phải bởi vì thường bị người lật xem mà trở nên nhiều nếp nhăn, mà Lâm Tịch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch đến đây, tựa hồ không ngoài ý muốn.

“Ta biết Mộ Dung đại ca rất nhanh sẽ tới tìm ta, ta biết lúc trước là ta không đúng, ta không nên lừa Mộ Dung đại ca, đúng vậy, ta từ trước đến nay cũng không biết Bạch quả ở nơi nào, ta vẫn luôn nghĩ ba năm trước đây Tiểu Hắc ăn chính là Bạch quả, ta nghĩ chỉ cần xuống tay từ chỗ Đặng Hải là được, nhưng người ta phái đi đều không có phản hồi, sau đó gần đây, ta mới biết được, hóa ra mười năm trước, quả thật là có một viên Bạch quả ở Mộc Triệt quốc hoàng thất, nhưng đã bị Mộc Triệt quốc quốc quân đời trước làm thành quà mừng khánh sinh tặng cho Mộc Diễm quốc quốc quân, cho nên ta nghĩ Bạch quả Mộ Dung đại ca yêu cầu hẳn là ở tại Mộc Diễm quốc, lúc đầu ta cũng muốn giúp Mộ Dung đại ca lấy danh nghĩa cá nhân thỉnh cầu Mộc Diễm quốc quốc quân, Mộc Triệt quốc chúng ta tặng đi thứ gì đó, luôn không thể lấy về, này không chỉ là vấn đề mặt mũi một quốc quân, mà cũng quan hệ đến địa vị Mộc Triệt quốc, cho nên Lâm Tịch chỉ có thể tạ lỗi với Mộ Dung đại ca, Lâm Tịch không phải không muốn giúp Mộ Dung đại ca, thế nhưng làm không được, Lâm Tịch thực xin lỗi Mộ Dung đại ca.”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Lâm Tịch vẻ mặt tự trách, cũng không nói nhiều gì, thế nhưng Tiểu Bạch thấy kỳ lạ nói: “Sư phụ, sư phụ vì cái gì muốn tìm ‘ Bạch quả ‘ a, đó là cái gì vậy?” Mà Mộ Dung Lâm Phong nghe xong, trong lòng hơi hơi thở dài một cái, sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch: “Ân, ‘ Bạch quả ‘ đối vi sư mà nói là một dược liệu rất quan trọng, Tiểu Bạch ăn xong, sẽ không còn mỗi lần nhìn qua đều thấy gầy teo, vi sư a, muốn cho thân thể Tiểu Bạch thật tốt, mỗi ngày đều có thể ăn no nê, sau đó trở thành Tiểu Bạch béo tròn đáng yêu cùng vi sư vui vẻ qua mỗi ngày.”

Tiểu Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Sư phụ...... Tiểu Bạch cho dù không ăn ‘ Bạch quả ‘ cũng sẽ cùng sư phụ vui vẻ qua mỗi ngày, sư phụ không cần lo lắng.”

Tiểu Bạch lòng tham nhỏ, nguyện vọng cũng rất nhỏ, chỉ khẩn cầu có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong, ở nơi đầu tiên gặp nhau, ở nơi lần đầu tiên lời nói nhỏ nhẹ, ở nơi lần đầu tiên ôm, ở nơi lần đầu tiên dịu dàng ý cười. Tiểu Bạch chỉ biết bản thân chỉ cần nắm chặt tay Mộ Dung Lâm Phong, nắm chặt lấy ánh sáng ấm áp nhu hòa kia, trái phải đều theo. Mộ Dung Lâm Phong là người tốt nhất trên thế gian đối với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chính là muốn chặt chẽ nắm lấy ánh sáng trong lành nhất trong nội tâm, bắt lấy con người tốt đẹp kia.

Mộ Dung Lâm Phong chỉ ôn nhu sờ sờ hai má phấn mềm mềm của Tiểu Bạch, tuy rằng hiện tại công dã tràng, nhưng cũng may thời gian còn đủ, bệnh tình của Tiểu Bạch cũng còn ổn định, hơi lui phiền muộn nói: “Ân, vi sư biết, Tiểu Bạch ngoan nhất, là bảo bối vi sư yêu thương nhất trong lòng.”

Lâm Tịch khi nghe đến Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu gọi Tiểu Bạch là ‘bảo bối yêu thương nhất trong lòng’, tựa hồ thấy được có hai bóng người quen thuộc khuôn mặt non nớt phủ lên hai người họ, ôn nhuận tươi cười, còn có trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, Lâm Tịch thất thần trong chốc lát, hơi hơi mấp máy đôi môi nhẹ giọng nhỏ nhẹ thì thào nói: “Tiểu Hắc trước kia cũng thường xuyên nói ta, là bảo bối hắn yêu thương nhất trong lòng, muốn vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau, mãi mãi...... bên nhau......”

...... Ta là phân cách tuyến thương tâm

Ngày hôm sau, Quốc sư phủ Quốc sư Lâm Tịch bị người hầu phát hiện nuốt thuốc tự sát, ngay trong một phòng nhỏ bên cạnh Quốc sư phủ, Lâm Tịch mặc y phục thuần trắng bình thản nằm trên giường gỗ sạch sẽ, cầm trên tay là trang giấy hơn một tháng này không rời khỏi người đặt trên ngực, dùng hai tay mình đè lại, sau đó khóe miệng tựa hồ còn chứa vài phần thỏa mãn, trừ bỏ thân thể cứng ngắc lạnh như băng, hoàn toàn nhìn không ra là một người đã chết một ngày, giống như còn đang ngủ ngon mà thôi, còn là dáng vẻ đang mơ giấc mơ đẹp, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào gương mặt tinh xảo của Lâm Tịch, bỗng nhiên thêm một vòng ánh sáng thần thánh nhu hòa, — im lặng điềm nhiên.

Tiểu Hắc, chờ ta......