Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 1 - Chương 27: Tửu lâu

Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch, cùng tiểu thư đối diện cách hai thước xa đi song song, mà Trúc Tử cầm vải vóc cùng Thanh Y tỳ nữ ở phía sau đi theo.

Rốt cục đi qua con đường người đến người đi đến một tửu lâu có vẻ thanh nhã yên lặng, Tiểu Bạch mở to hai mắt nhìn thấy tòa lầu bốn tầng dùng cổ mộc kiến thành, cột gỗ thật to còn khắc tiên hạc giương cánh bay lượn, chiêu bài lóe sáng chữ to thϊếp vàng viết ‘ Yến Thanh Tửu Lâu ‘.

Còn chưa đi vào đã nghe bên trong truyền ra tiếng đàn sáo dễ nghe, đi vào thì thấy một vị nữ tử khuôn mặt tú lệ ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ khắc hoa lê, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào cầm huyền, tiếng đàn thanh nhã dễ nghe.

Bên trong bài trí cũng là tinh xảo tinh vi, bàn ghế thanh lịch cao quý, bình hoa khắc phượng hoàng giá trị xa xỉ, bồn hoa xinh đẹp kiều diễm, mỗi tầng bài trí cũng không phải thống nhất, nhưng đồng dạng là xa hoa, khiến kẻ khác cảnh đẹp ý vui, tiểu nhị cũng là đặc biệt thông minh tuấn tú, khách nhân cũng là người hòa khí văn nhã.

Còn có một nguyên nhân hết sức dễ hiểu, là hoàn toàn không dư tiền như vậy, chi phí ăn uống một bữa cơm ở đây tương đương với phí dụng nửa năm của người bình dân, tửu lâu như vậy ở một hương trấn nhỏ là ít gặp.

Mộ Dung Lâm Phong năm người mới vừa bước vào cửa Yến Thanh Tửu Lâu, liền lập tức có tiểu nhị mặt cười lúm đồng tiền cúi đầu khom lưng bước qua.

“Mời khách quan vào, xin hỏi là tổng cộng năm vị khách nhân sao?”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn tiểu nhị một chút nói: “Ân, đúng vậy, phiền tìm một bàn gần cửa sổ a.”

Tiểu nhị ân cần đưa tay chỉ hướng cái bàn sát bên trong cạnh cửa sổ nói: “Được, khách quan bên này thỉnh.”

Đợi bốn người ngồi xuống xong, Mộ Dung Lâm Phong nhìn tỳ nữ đứng phía sau tiểu thư, liền ôn hòa nói: “Nếu tiểu thư không ngại trong lời nói, mời nữ tì của ngươi cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi, không cần quá mức câu nệ.”

Tiểu thư nghe xong nói: “Công tử thật sự là người cẩn thận chu đáo, nếu công tử đã nói thế, Tiểu Thanh ( chính là nữ tì kia) ngươi cũng cám ơn công tử, ngồi xuống đi.”

Tiểu Thanh lập tức cảm kích nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Cám ơn công tử.” Sau đó liền tiến đến nhẹ nhàng ngồi vào vị trí bên cạnh tiểu thư.

Tiểu nhị lấy một quyển thực đơn giấy cứng bìa da màu đỏ nói: “Xin hỏi khách quan muốn gọi món nào, món ăn của tửu lâu bọn ta đều rất không tồi, sẽ khiến khách quan vừa lòng.”

Mộ Dung Lâm Phong có phong độ thân sĩ nói: “Nếu cơm này là tại hạ mời tiểu thư, như vậy liền do tiểu thư gọi món ăn đi, tiểu thư thích ăn cái gì, tùy ý gọi đi, không cần khách khí.”

Vị tiểu thư kia nhìn Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó vươn bàn tay trắng nõn mềm mại tiếp nhận thực đơn trên tay tiểu nhị, tinh tế nhìn nhìn tên thức ăn rực rỡ muôn màu liền nói: “Vậy lấy một thủy chử ngư, một đường thố bài cốt, một đông pha nhục, một bản lật thiêu kê, như vậy công tử còn muốn ăn món nào không?”

Mộ Dung Lâm Phong tiếp nhận thực đơn từ tiểu thư đối diện đưa tới trước mặt Tiểu Bạch, hỏi: “Tiểu Bạch, còn thích ăn chút cái gì a, khó được đi một lần, Tiểu Bạch phải hảo hảo nắm chắc nga.”

Tiểu Bạch hưng phấn lập tức bắt lấy thực đơn trên tay Mộ Dung Lâm Phong, mở thật to tròng mắt đổi tới đổi lui, nhưng càng xem mí mắt càng buông xuống, quay đầu nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Thiệt nhiều chữ...... Tiểu Bạch đều xem không hiểu.”

Trúc Tử ở một bên nghe được, nhịn không được ôm bụng cúi đầu dựa vào bàn rầu rĩ cười nhẹ, tiểu ngu ngốc quả nhiên vẫn là tiểu ngu ngốc, vẫn là ngốc như vậy.

Mộ Dung Lâm Phong không nhìn Trúc Tử ở bên cạnh mờ ám, mềm nhẹ nói với Tiểu Bạch: “Không có việc gì, vi sư đọc cho Tiểu Bạch nghe, Tiểu Bạch nghe thích liền nói cho vi sư.”

Tiểu thư ở một bên không chịu cô đơn tiếp lời nói: “Công tử đối với đồ nhi thật tốt a, lệnh đồ có vị sư phụ như công tử, thật sự là phúc đức tam sinh tu luyện.”

Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch vẻ mặt thần bí nói: “Rốt cuộc là ai tam sinh tu luyện có phúc, cũng biết không chừng mà.”

Tiểu thư ở một bên hơi hơi đích sửng sốt, nhất thời không biết nói cái gì, đành phải đối Mộ Dung Lâm Phong xấu hổ cười cười.

Mộ Dung Lâm Phong niệm qua mười mấy tên thức ăn danh, Tiểu Bạch từ trong số đó chọn ra năm món, cảm thấy đủ để ăn no rồi, kêu sư phụ dừng lại. Mộ Dung Lâm Phong liền nhìn tiểu nhị phân phó một chút, tiểu nhị liền gật gật đầu, nói câu khách quan chờ một lát, liền cúi đầu khom lưng đi xuống chuẩn bị.