Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 63: Chớ lộ tài đánh đàn, coi chừng Quý phi

Sở Vân khinh bước ra cửa Càn Đức cung, trong lòng nặng trĩu, vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng dáng đứng lẳng lặng dưới mái hiên, Tiêu Lăng một thân lam bào (áo bào xanh) đứng đón gió, thấy nàng đi ra khóe miệng cong lên.

Sở Vân Khinh nhìn chung quanh một chút rồi xoay người đi về hướng Ngự Hoa Viên, Tiêu Lăng quả nhiên theo sau.

"Thỉnh an Ngũ điện hạ."

Thấy bốn bề vắng lặng, Tiêu Lăng vội vàng đỡ nàng đứng lên: "Hôm nay tới tìm ngươi là muốn ngươi giúp một tay."

Trong lòng Sở Vân khẽ động: "Là Lệ phi nương nương?"

Tiêu Lăng trầm mắt xuống, gật đầu: "Mấy ngày nay mẫu phi luôn miệng nhắc tới tên ngươi. . . . . ."

Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, thấy sắc trời đã tối Càn Đức cung không cần mình nữa liền gật đầu. Tất nhiên Tiêu Lăng vô cùng vui mừng, vội vàng kéo nàng rời đi.

Hai người đi theo con đường nhỏ nên không gặp người nào cả, Sở Vân Khinh hơi nôn nóng: "Mấy ngày nay, Duệ vương điện hạ làm gì?"

Lông mày Tiêu Lăng khẽ động, xoay người nhìn người đi sau lưng mình, ánh mắt trầm xuống: "Mấy ngày nay, tam ca đều ở trong phủ."

"Ngũ điện hạ có thể——"

"Thời gian này Tam ca không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu Vân Khinh muốn gặp Tam ca cũng phải chờ thêm ít ngày nữa."

Tiêu Lăng vội vàng cắt đứt lời nàng, Sở Vân Khinh cảm thấy lời nói của Tiêu Lăng hơi khác thường, nhưng không nói được không đúng chỗ nào, mắt thấy sắp đến Lạc Hà cung, nàng vội vàng chỉnh lại cảm xúc.

Đây là lần thứ ba nàng tới Lạc Hà Cung, lần đầu tiên đến vì Lệ phi nương nương, lần thứ hai ——

Sở Vân Khinh cảm thấy trên mặt hơi nóng, lần trước không hề gặp Lệ phi nên không biết vì sao nàng ấy lại nhắc tới tên nàng?

Hai vị ma ma quen mặt đứng chờ ở đó, nhìn thấy Sở Vân Khinh tới sắc mặt liền vui vẻ, vẫn là cung điện kia, còn chưa bước vào đã có tiếng y y a a truyền ra.

Tiêu Lăng chợt bước nhanh chân, Sở Vân Khinh cũng vội vang đi theo hắn.

Vừa bước vào cửa liền có một ánh mắt soi tới nhìn sang Sở Vân Khinh, chính là Lệ phi.

"Vân —— vân ——"

Vừa nhìn thấy Sở Vân Khinh, biểu hiện của Lệ phi cũng có chút khác hẳn với bình thường. Sở Vân Khinh nghênh đón, Lệ phi mặc một thân cung trang minh cẩm, hai tay kéo chặt Sở Vân Khinh ánh mắt khẩn thiết.

Tiêu Lăng đứng một bên, nói nhỏ: "Mẫu phi, Vân Khinh tới rồi, người ăn ít thứ cho khỏe được không?"

Sở Vân Khinh cau mày: "Sao, nương nương không ăn gì sao?"

Tiêu Lăng gật đầu: "Từ khi biết ngươi vào cung chẩn bệnh cho phụ hoàng, mẫu phi liền có chút bất an, mấy ngày nay ăn rất ít, hôm nay nháo loạn một trận nhất quyết đòi gặp ngươi, chưa ăn gì cả, haizz ——"

Sở Vân Khinh lắc đầu với Tiêu Lăng, rồi quay đầu nói với Lệ phi: "Nương nương, Vân Khinh đến thăm ngài, trước tiên ngài ăn chút gì đó được không?"

Thấy Lệ phi gật đầu chần chờ, Sở Vân Khinh nhận bát cháo từ tay đút từng miếng cho Lệ phi, Chẳng biết tại sao, mặc dù Lệ Phi có chút ngu dại, nhưng Sở Vân Khinh luôn cảm thấy trong lòng nàng ấy hiểu, hơn nữa còn rất lo lắng cho nàng, hình như sợ nàng bị thương tổn.

Lúc này hai người cách quá gần, Sở Vân Khinh nhìn Lệ phi ăn cháo, trong lòng cũng buông lỏng. Tiêu Lăng đứng một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng dâng lên sự thỏa mãn không nói nên lời.

"Không nên ở lại trong cung."

Lệ Phi đang ăn cháo, chợt ngẩng đầu nói một câu.

Tay Sở Vân Khinh run lên, tựa như mình nghe lầm. Nàng ngước mắt nhìn thái độ của Lệ phi, nhưng vẫn như trước, mờ mịt không biết làm sao.

"Không nên ở lại trong cung."

Lần thứ hai, rốt cuộc Sở Vân Khinh khẳng định, nàng nhìn Lệ phi bằng ánh mắt nghi ngờ, mà Tiêu Lăng đã ngồi xuống tháp lùn (giường thấp) cách đó không xa ở phía sau Lệ Phi, hoàn toàn không nghe được nàng nói nhỏ.

Sở Vân Khinh vẫn không ngừng tay, khóe mắt ẩn ẩn ý cười, môi anh đào dưới khăn che mặt cũng hơi giật giật: "Mấy ngay này nương nương một mực nhắc tên Vân Khinh, là vì muốn gặp ta, sau đó nói cái này sao?"

Nét mặt Lệ phi hình như không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ hơi siết chặt tay Sở Vân Khinh, nàng nuốt cháo trắng trong miệng xuống: "Đừng ở lại bên cạnh hoàng thượng."

Sở Vân Khinh múc một muỗng, nhẹ nhàng đút tới miệng Lệ Phi: "Nếu nương nương không nói cho Vân Khinh nguyên nhân, làm sao Vân Khinh dám làm trái lệnh của Thái hậun đây?"

Lệ Phi ngước mắt, chớp mắt nhìn Sở Vân Khinh, lại thấp giọng nói: "Đừng lộ kỳ nghệ, coi chừng quý phi."

Trong lòng Sở Vân khinh khẽ động, muốn hỏi nữa nhưng Lệ phi chợt buông ra nàng ra, xoay người nhìn về phía Tiêu Lăng.Tiêu Lăng thấy vậy, đứng dậy đi tới: "Mẫu phi, sao vậy?"

Sở Vân Khinh nuốt lời muốn nói xuống, đặt chén cháo còn dư một nửa lên bàn, đứng dậy cười nói với Tiêu Lăng: "Nương nương không muốn ăn nhiều, chi bằng để Vân Khinh đàn một khúc tặng nương nương?"

Tiêu Lăng đang định đáp lời thì Lệ phi nắm chặt cánh tay của hắn lắc đầu, sau đó tựa lên vai hắn. Tiêu Lăng hiểu ý, nhìn Sở Vân Khinh vẻ mặt xin lỗi: "Có lẽ mẫu phi mệt mỏi rồi, nàng chờ một chút, ta nhìn mẫu phi ngủ xong sẽ đưa nàng về."

Sở Vân Khinh khẽ gật đầu, nhìn Tiêu Lăng đỡ Lệ phi đến nội thất.

Đừng lộ kỳ nghệ, coi chừng Quý phi!

Rốt cuộc tám chữ này ẩn chứa huyền cơ gì?

Trong con ngươi trầm tĩnh chợt lóe ánh sáng lạnh, Sở Vân Khinh nhớ lại cuộc đối thoại đếm đó với Sở Mộ Phi.

Hắn nói: "Mười bảy năm trước hơn một trăm miệng ăn của Dương Châu Lý gia đều bởi vì mệnh lệnh của một người mà chết, thậm chí người kia còn hại chết mẹ đẻ của ngươi, làm hại mẹ con các người chia lìa, tất cả tiền nhân hậu quả đều ở trong hậu cung Đại Tần, tự mình tìm đi."

Nhưng không nói rõ ràng!

Năm đó Sở Thiên Tề vừa là Đô úy khiêu kỵ binh, vừa là thống lĩnh ám vệ của Hoàng đế, chính bởi vì hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ ám sát mà Hoàng đế giao phó mới có thể một bước lên mây!

Mười bảy năm trước, chỉ có Hoàng đế mới có thể ra lệnh cho hắn!

Nhưng tại sao Hoàng đế muốn Sở Thiên Tề gϊếŧ hơn một trăm người của Lý gia, mà mẹ đẻ của nàng——

Suy nghĩ lộn xộng khiến đầu nàng hơi đau, Tiêu Lăng ra khỏi nội thất liền thấy bộ dáng chau mày của Sở Vân Khinh: "Vân Khinh, sao vậy?"

Sở Vân Khinh xoay người lại lắc đầu: "Không có việc gì, nương nương ngủ rồi sao?"

Tiêu Lăng gật đầu, kéo tay nàng ra ngoài, "Ta đưa nàng về Cẩm Tú các."

Sở Vân Khinh cảm thấy trên tay phủ một tầng cảm xúc, không biết tại sao trong lòng có chút bài xích, khéo léo rút tay lại không chút dấu vết.

Tiêu Lăng ghé mắt nhìn nàng: "Ta biết ngươi ở bên cạnh phụ hoàng rất khổ cực, nếu có chuyện gì, hiện nay chỉ có ta ở trong cung, ngươi cứ Lạc Hà cung tìm ta là được."

Sở Vân Khinh gật nhẹ đầu: "Đa tạ Ngũ điện hạ, trước nay Hoàng thượng luôn có ngờ vực với Vân Khinh, nếu Vân Khinh quá mức thân mật với Điện hạ, chỉ sợ sẽ làm liên lụy tới người."

Tiêu Lăng cười: "Sau sự kiện Tử Ngọc cung trên dưới hoàng cung đều biết ta có ý với ngươi cho nàng, sau này ta có tìm nàng cũng là điều bình thường."

Sở Vân Khinh sững sờ: "Lúc đó là bất đắc dĩ, Điện hạ sắp phong Vương lập phủ, mọi sự cẩn thận vẫn hơn."

Vẻ mặt của nàng cực kỳ trịnh trọng, Tiêu Lăng không nói gì thêm, thấy còn cách Cẩm Tú cung không xa, trong lòng Sở Vân Khinh còn ghi nhớ những lời Phúc Hải nói lúc trước, liền gọi Tiêu Lăng lại: "Điện hạ dừng bước đi, Vân Khinh tự mình trở về cũng được."

Tiêu Lăng biết nàng băn khoăn, nói một câu ‘cẩn thận chút’ rồi tách ra.

Trong màn đêm tối om, thân hình Tiêu Lăng đứng tại chỗ hồi lâu, nhìn bóng người Sở Vân Khinh biến mất mới thở dài khe khẽ sau đó xoay người trở về. Bên kia, một bóng dáng áo đen cũng thu hết cảnh này vào mắt.