Ở trong trí nhớ Thần Huống, Tô Trinh là một người có trách nhiệm, nhã nhặn lịch sự nhưng lại lạc quan lão luyện, chính mình rất mạnh chống đỡ áp lực, mấy năm như một ngày ở Thần gia tận tâm tận lực làm tốt nhân vật một người vợ.
Cô lại tự sát, Thần Huống thật không nghĩ tới.
"Từ ô thượng phản bộ, cao dương do quỵ túc. Nhân bất hiếu kỳ thân, bất như thảo dữ mộc thanh đồng. Tô Trinh, cô đọc qua nhiều sách như vậy, nên biết đạo lý này, bây giờ cha mẹ cô vẫn còn, nhưng cô chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà cắt cổ tay, tôi muốn hỏi cô một câu, làm như vậy, cô không phụ công ơn nuôi dưỡng bọn họ sao?"
Thần Huống nhẹ nhàng chất vấn, giọng nói tận lực bảo trì ôn hòa.
Tô Trinh che miệng khóc không ra tiếng, nước mắt mơ hồ che ánh mắt của cô, trên mặt đều là tình cảnh bi thương.
Anh nói đạo lý, sao cô có thể không hiểu, thế nhưng...
"Tôi sống, đã không có ý nghĩa gì rồi!"
Rốt cuộc cô mở miệng, giọng nói khàn khàn vang lên.
Thấy tình cảnh này, Tô Bằng thở dài một hơi, từ ngày hôm qua hắn phát hiện cô cắt cổ tay cho tới hôm nay, đây là câu nói đầu tiên cô mở miệng nói.
Trong lời nói bi quan, khiến mũi anh chịu đau xót.
Người em gái hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, trước kia đối với cuộc sống tràn ngập ước mơ, hiện tại trong lòng hoài ước chỉ đầy tử khí(muốn chết).
Mười năm này, liên tục thay đổi cô.
Nhiều thay đổi đến đáng sợ!
Thần Huống lấy qua một cái ghế, ngồi xuống dựa vào, hai chân vắt chéo, nhìn người phụ nữ, môi mỏng khẽ động, nói:
"Ý nghĩa cuộc sống, đều do mình tạo ra."
"Nói rất êm tai. Thế nhưng, tôi còn có thể tạo ý nghĩa cái gì?"
Tô Trinh trừng mắt nhìn, liền có nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt lăn xuống, cô nhìn qua bình truyền dịch treo cao, lại nhìn vết cắt cổ tay, nói:
"Hôn nhân thất bại, yêu đương thất bại, cả đời này, căn bản tôi cũng không có ý nghĩa!"
Nản lòng thoái chí, đúng là tâm tình bây giờ của cô.
Biểu hiện của tinh thần suy sút chính là một người phá thế giới tinh thần thành mảnh nhỏ.
Thần Huống lẳng lặng nhìn, nói:
"Tô Trinh, cô tự nhận là cả đời này không có khả năng có ý nghĩa, có nghĩ tới hay không, thái độ của cô có phải quá mức tiêu cực hay không?
"Anh biết tiêu cực, cuối cùng nguyên nhân là cái gì? Anh có nghĩ tới không có?
"Là cô vẫn không chịu bước ra khỏi quá khứ.
"Tô Trinh, qua đã qua, cô muốn qua tốt, phải buông,để cho mình công việc lu bù lên, đi tìm chuyện thay đổi có ý nghĩa đến cho bản thân, mà không phải dậm châ tại chỗ xoay quanh vòng, vây bản thân ở rúc vào sừng trâu.
"Phụ nữ có thể trở về nhà, cũng có thể vén lên bầu trời một lần nữa.
"Tựa như dáng vẻ trước đó của cô, khi đó, cô làm vô cùng tốt.
"Còn có, vấn đề thân thể, cũng không phải bệnh nan y, về phần muốn tìm cái chết..."
Lời nói, bị cắt đứt:
"Anh muốn tôi tiếp tục như thế nào nữa? Một người phụ nữ mất đi năng lực sinh con, đời này sao có thể có thể có được hạnh phúc? Anh đừng nói với tôi, trên đời này rất nhiều vợ chồng cả đời không có sinh con vẫn có thể đến già đầu bạc. Tôi chỉ biết là, đứa nhỏ là nút thắt giữa vợ chồng. Không có nó thì không có gàng buộc, hôn nhân quá dễ dàng đi đến đường cùng.
"Còn có, anh nói cái gì? Trước kia tôi làm vô cùng tốt?"
Tô Trinh cảm thấy này thật sự là một chuyện châm chọc, không khỏi nở nụ cười, nụ cười kia làm cho người ta không đành lòng nhìn càng thê lương:
"Nếu như tôi làm tốt, sao anh chưa bao giờ đưa mắt nhìn tôi một cái."
Thần Huống lập tức trầm mặc, nhìn về phía Thần Đốc bên cạnh, cảm thấy có chút chuyện, không nên nói ở trước mặt đứa nhỏ.
Anh nói với Tô Bằng: "Anh dẫn Tiểu Đốc đi ra ngoài."
Thần Đốc lập tức lắc đầu, kiên quyết kêu lên:
"Con không đi. Ba, người đừng xem con như con nít. Con hiểu hết, con đều hiểu. Con sẽ không đi."
Ý chí của nó kiên định như vậy.
Đây là một đứa bé trưởng thành sớm, cha mẹ bất hòa, thúc đẩy kết thúc tuổi thơ của nó quá sớm. Trong mắt của nó có rất nhiều ẩn nhẫn không hợp với tuổi.
Thần Huống không có lại xua đuổi:
"Được, vậy con đứng xa chút!"
Anh đi về phía Tô Trinh.
Tô Trinh đang nhìn Thần Đốc, đứa nhỏ này thật xinh đẹp, bộ dáng kia càng ngày càng giống như Thần Huống, chẳng qua so với Thần Huống ôn nhu hơn nhiều, lúc rúc vào bên người cô, mềm mại gọi cô à mẹ, muốn cô vuivẻ ười.
Đứa nhỏ này đúng là người duy nhất cô tín niệm giữ vững ở Thần gia.
Khi đó, cô rất thích dính cùng một chỗ với côn trai, muốn xuyên thấu qua con trai tìm kiếm bóng dáng của chồng mình, tưởng tượng thấy chồng cô đang ôn nhu quan tâm cô.
Nhưng hôm nay nhớ tới, thật ngốc.
Con trai thích cô bảo vệ cô, biết rõ yêu thương cô, còn chồng cô...
Một giọt nước mắt thật lớn rơi xuống, cô mở miệng nói:
"Thần Huống, anh biết rõ tôi yêu anh, cho tới bây giờ anh cũng chẳng quan tâm tới tôi. Cũng không có trách nhiệm của một người cha dù chỉ một ngày."
Nghĩ đến những năm tháng kia, trong lòng ủy khuất, thoáng cái giống như nước lũ vỡ đê, càng không thể thu.
Cô che ngực đau nhức:
"Thần Huống, tâm của anh, quả nhiên làm bằng đá, tôi theo anh nhiều năm như vậy, đều muốn đem tâm của anh ấp nống, cũng từ đầu đến cuối, anh cũng không có. Ngay cả bên ngoài tôi muốn kết hôn..., anh cũng thờ ơ, sảng khoái đồng ý ly hôn như vậy. Trong mắt anh, đến cùng tôi tính là cái gì?"
Từng câu lên án, làm tâm tình của cô tan vỡ.
Trên mặt vệt nước mắt đan xen.
Thần Huống nghĩ, từng ấy năm tới nay, bọn họ chưa từng ngồi xuống nói chuyện thật tốt, đây là tính cách của anh cho phép, cũng là anh đang trốn tránh chuyện này.
Ngày nay, anh biết mình không thể lẩn tránh.
Suy nghĩ một chút, anh mới nói:
"Mỗi người đều có thời điểm không đúng không lý trí, tôi thừa nhận, hôn nhân của chúng ta thất bại, trách nhiệm của tôi rất lớn. Nếu như lịch sử có thể lặp lại một lần, lúc trước tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô. Nhưng cuộc sống không thể nào xóa sạch. Cô hỏi tôi, lúc trước vì cái gì tôi thờ ơ, lúc trước, cô không hỏi tôi, tôi cũng không cách nào nói, nhưng hôm nay, tôi có thể nói cho cô hiểu.
"Nguyên nhân chỉ có một!"
Nói đến đây, Thần Huống dừng một chút:
"Cảm thấy thiếu xin lỗi."(tiếng trung bốn chữ)
Bốn chữ này làm cho nước mắt Tô Trinh lại lần nữa rơi xuống.
Thần Huống nói tiếp:
"Khi đó, tôi đã ý thức được sự lạnh lùng của tôi đã tổn thương nghiêm trọng đến cô. Tôi muốn đền bù, vì vậy, cô muốn ly hôn, thái độ lại kiên quyết như vậy, tôi chỉ có thể thành toàn.
"Bởi vì tôi biết rõ, trong những năm này cùng tôi, cô thật sự chịu không ít ủy khuất.
"Đối với cô mà nói, tôi không phải là một người chồng phù hợp. Vô cùng không hợp.
"Tôi cảm thấy không thể chậm trễ cô nữa.
"Dù sao, dựa vào trong lòng một chút thiếu xin lỗi, tôi khẳng định vẫn là không thể nào cho cô đồ vật cô muốn nhất.
"Cứ tiếp tục như vậy, tôi cảm thấy bỏ qua cô, có lẽ đối với cô mà nói, ngược lại là một loại giải thoát."
Tô Trinh rưng rưng nghe, biết anh vài chục năm, cũng chỉ có hôm nay, anh chịu giải thích kỹ càng như vậy.
Thì ra đây mới là ý nghĩ ngay lúc đó của anh.
Thế nhưng...
"Tôi còn muốn hỏi anh một chuyện!"
Cô nhẹ nhàng nói.
"Ừm!"
"Nhiều năm như vậy, anh không nghĩ tới vì Tiểu Đốc mà tiếp nhận tôi sao?"
Rốt cuộc cô cũng hỏi nghi vấn luôn luôn dấu sâu ở trong lòng.
Lúc trước mang thai, cô mừng rỡ, cô cho rằng đứa nhỏ có thể đưa bọn họ trói một chỗ, từ nay về sau không có khả năng chia lìa. Nhưng, cùng với đứa nhỏ ra đời, anh vẫn lạnh lùng như trước, thật sự làm cô rất thương tâm.
Thần Huống thấy Thần Đốc quay đầu, đang dùng đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn sang, nhìn chằm chằm mình thật sâu, giống như cũng đang chờ câu trae lời.
Này vấn đề, thật không tốt trả lời.
Bởi vì anh biết rõ cô vợ nhỏ của anh còn ở bên ngoài lắng nghe.
Thế nhưng, có một số việc, nên nói rõ không nên che giấu...
"Nghĩ tới!"
Anh phun ra ba chữ.
Trong phòng chú ý của mọi người bởi vì ba chữ kia, mà toàn bộ tụ tập trên người anh.
Thần Huống thấy ánh mắt Tô Trinh hơi tỏa sáng, tựa hồ có chút không tin.
"Này là... Chuyện khi nào..."
Cô hỏi.
Thần Huống nhớ lại một chút nói:
" Năm đó Tiểu Đốc năm tuổi đi! Lúc đó, tôi một lần nghĩ đến, muốn kinh doanh trong gia đình xuống dưới, toàn bộ tôi có khả năng, để cho cô là người phụ nữ của Thần gia chúng ta sống cuộc sống hạnh phúc, chuyện này không liên quan tới tình yêu, chẳng qua là trách nhiệm cho phép. Chỉ tiếc... Chính là thời điểm này, tôi phát hiện cô và Chu Văn kết giao có chút không bình thường."
Phát hiện này làm anh muốn hồi tâm chuyển ý, tâm liền lạnh!
Sau đó hai năm, anh rất ít nói chuyện nhiều với Tô Trinh, Tô Trinh cũng rất ít quan tâm anh, quan hệ vợ chồng đạt tới điểm 0.
Nghe vậy, Tô Trinh ngẩn ngơ.
Thì ra, cô từng có cơ hội, nếu như khi đó cô có thể chịu nhịn ở trong cô đơn lạnh lẽo, có lẽ sẽ không có bi kịch đằng sau.
Kết quả, cô làm chuyện khác người... Dẫn đến nhiều chuyện chặt đứt quan hệ của họ.
Cô im lặng, không khỏi ôm chặt con trai, mới đầu là khóc thảm, cuối cùng, lại gào khóc kêu lên:
"Kỳ thật, kỳ thật sau khi ký chữ đó, tôi đã hối hận, Thần Huống, tôi sớm đã hối hận...
"Tôi căn bản cũng không muốn ly hôn, từ đầu đến cuối tôi thích chỉ có anh à Tiểu Đốc.
"Thần Huống, mấy năm này, tôi luôn hối hận, sao tôi lại bỏ qua anh như vậy..
"Tôi nên bên cạnh anh không rời đi.
"Tôi không tôi anh là một người không có ý thức trách nhiệm.
"Anh đối với binh sĩ, đối với quốc dân, đều tận tâm làm hết phận sự như vậy, sao có thể vĩnh viễn lạnh lùng với tôi chứ?"
Kết quả, bởi vì ý chí của cô không kiên định, cuối cùng lúc trước năm năm si tâm đã thành một truyện cười.
Một năm kia, cô tham luyến ấm áp trên người khác, bị một người đàn ông ra vẻ đạo mạo mê hoặc tâm trí, liều lĩnh muốn đem mình từ vực sâu đau khổ cứu ra.
Ai ngờ, đây không phải là cứu giúp, mà đem gia đình mình luôn giữ vững phá hủy...
Thẳng đến bị Chu Văn vứt bỏ, cô mới phát hiện mình ngốc như thế nào—— mặc dù đi theo Chu Văn, trong lòng cô vẫn yêu Thần Huống, sao cô lại từng bước bỏ qua người đàn ông này, đem mình giày xéo như vậy..
Cô khóc.
Đáy mắt chảy ra nước mắt hối hận.
Tiếng khóc đứt từng khúc ruột, đủ làm người nghe không nhịn được bốc trong lòng chua xót.
Nghĩ sai thì hỏng hết(ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng), thường thường thì có trời đất khác biệt.
Chuyện cho tới bây giờ, dù hối hận thì cũng vô dụng thôi...
Người đàn ông này đã đã trở thành chồng của người khác...
Ngày hôm qua, đúng là ngày cưới của anh, hôn lễ xa hoa làm cho cô tuyệt vọng... Rốt cuộc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô... Cảm thấy không còn lưu luyến, muốn chết...
Thần Đốc thấy mẹ khóc, khiến cho nước mắt lã chã riuw xuống, trong lòng khó chịu.
Đột nhiên, cậu đẩy mẹ ra, đi tới trước mặt Thần Huống quỳ xuống, ôm đầu gối của anh, đôi măt nén nước mắt, dùng giọng nói vô cùng vang dội kêu lên:
"Ba, con không muốn mẹ kế, con không muốn mẹ kế, con có mẹ, con có mẹ, ba, xin ba để cho mẹ về nhà đi, con muốn mẹ về nhà đi... con không muốn người khác làm mẹ kế..."
Cậu tuyệt đối là cố ý, mẹ kế đang ở bên ngoài, cậu biết rõ.
Cũng là cậu muốn mẹ kế biết rõ, cậu không thích người mẹ kế này.
Lông mày Thần Huống nhướng lên, vốn đang đè nén không vui không tự chủ được từ trong đáy lòng xông ra.
Anh tuyệt đối có lý do buồn bực:
Ngày hôm qua là ngày kết hôn của anh, vợ trước lại lựa chọn ở ngày hôm nay tự sát. Bây giờ cô tự sát chưa được toại nguyện, nếu thành công?
Truyền thông sẽ nói anh như thế nào?
Dân chúng sẽ bình luận chuyện này ra sao?
Còn có Thần Đốc, đứa nhỏ này cố chấp như vậy, nhất định bức anh tái hôn với mẹ cậu, một ý tưởng một khi cắm rễ trong lòng như vậy, sau này nó sao có thế nào cùng Lôi Lôi sống chung thật tốt?
Nhìn, cô đã khơi dậy phản cảm của Thần Đốc với Lôi Lôi.
Bên ngoài, Đông Lôi nghe được rõ ràng, chưa phát giác ra cười khổ với tâm.
Tân hôn ngày hôm sau, vợ trước chồng của cô hối hận vì ly hôn, con riêng còn muốn cầu xin chồng để cho vợ trước về nhà!
Đây là ý gì?
Muốn để cho bọn họ ly hôn, thành toàn cho họ sao?