Ninh Mẫn gặp tình huống như vậy, tâm tình cực kỳ kém, cô lấy trái táo trên bàn ăn, rất muốn nuốt luôn tâm tình không thoải mái trong lòng xuống bụng.
Trái táo kia, còn chưa đưa tới miệng, đã xảy ra chuyện.
“Không ly hôn, không ly hôn, tôi sẽ không ly hôn!”
Hàn Tịnh có chút nóng nảy kêu loạn, đột nhiên cầm ly cà phê ném lên nguời Ninh Mẫn.
Ninh Mẫn lại càng hoảng sợ, vội vàng ném trái táo, tay mắt lanh lẹ vững vàng tiếp được nó, nhưng vẫn bị cà phê giội đầy người.
“Có nóng không?”
Sắc mặt Đông Đình Phong biến đổi, vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô, dừng sức rất nhẹ, sợ làm đau da thịt cô.
Ly cà phê này là mới pha đó.
“Không nóng.”
Kỳ thật có chút nóng, da thịt bị bỏng như vậy, có chút đỏ lên, nhưng vẫn có thể chịu được.
Ninh Mẫn nhìn Hàn Tịnh: Cô ta cắn môi, giống như thấy kẻ thù hung ác nhìn chằm chằm cô, bộ ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay chỉ thẳng, nóng nảy kêu lên:
“Cô là tiểu tam, cô là tiểu tam không biết xấu hổ,.. đúng, tiểu tam, cô là tiểu tam, cô là tiểu tam… Ninh Mẫn là tiểu tam, Ninh Mẫn là tiểu tam..”
Giọng nói có chút kích động phẫn nộ.
Nói đến cuối cùng, cô ôm đầu của mình, hung hang tóm lấy tóc cảu mình, cuộn thành một đoàn, ngồi xuống, miệng mở lớn thở hổn hển vài cái, lại nói:
“Tiểu tam, tiểu tam, cô là tiểu tam, tôi nhớ rồi, cô là tiểu tam, là hồ ly tinh.. tiểu tam đều chết không được tử tế…. tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi..”
Dấu hiệu không bình thường, càng ngày càng rõ ràng.
Ninh Mẫn nhìn ở trong mắt, trên lưng đổ mồ hôi lạnh, Đông Đình Phong không ngờ nhăn mày, Đông Lục Phúc rõ ràng trừng thẳng mắt, cả bả không hẹn mà cùng kêu lên:
“Cô/con làm sao vậy?”
“Đông tiên sinh, hôm nay khẳng định không thể ly hôn được rồi. Bệnh của Đông thái rất nặng…”
Mễ Cơ không nghĩ tới Hàn Tịnh lại đột nhiên phát bệnh, vội vàng vỗ lưng của cô, giọng nói ấm áp dịu dàng khuyên nhủ:
“Đừng kích động, đừng kích động, Tịnh Tịnh, hết thảy sẽ khá hơn, tôi nhất định giúp cô bảo vệ tốt cuộc hôn nhân của cô. Này, nhìn tôi, nhìn tôi, tôi là ai? Nhìn rõ không, tôi là Tiểu Mễ, lớp trưởng.. Nghe lời, tỉnh táo… Chỉ cần cô tỉnh táo lại, tôi có thể đến giúp cô..”
Lời nói cứ như dỗ một đứa con nít, khiến ba người ngồi bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, thật lâu không nói thành lời…
Kết quả như vậy, Đông Đình Phong rất bất ngờ, Ninh Mẫn cũng không có chuẩn bị tâm lý: Một người con gái như hoa như ngọc như vậy, cư nhiên, cư nhiên…
Mễ Cơ thấy cảm xúc của cô đã dịu xuống, vội vàng lấy ly nước ấm cho cô uống.
Cô uống vào, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Mễ Cơ mới thở dài một hơi, nhìn vẻ mặt khác nhau của ba người bên cạnh.
Tình huống như vậy, anh ta vốn không muốn cho họ thấy.
Theo ý của anh ta, thuyết phục bọn họ không ly hôn, dưới áp lực của dư luận và đạo đức, để Đông Đình Phong chia tay với vợ thứ hai của hắn là được.
Chỉ cần Đông gia đón người về, chăm sóc thật tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, Hàn Tịnh vẫn có thể hồi phục.
Với bác sĩ mà nói, bệnh của cô, không tính là nghiêm trọng.
Nhưng anh ta sợ nếu bọn họ biết, càng muốn vứt bỏ người phụ nữ đáng thương này.
Vì vậy, anh ta cũng không tính nói chuyện này ra.
Bây giờ, haizzz….
Trong lòng anh ta hít một hơi, bây giờ không có cách nào lừa gạt nữa, chỉ có thể ăn ngay nói thật:
“Nhìn thấy chưa… tinh thần của cô ấy có vấn đề rồi. Khi thì hồ đồ, khi thì thanh tỉnh. Sau đó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sẽ nói nhiều lần câu: Tôi sẽ không ly hôn, không ly hôn, Ninh Mẫn là tiểu tam, Ninh Mẫn là tiểu tam… Không ngoài dự đoán của tôi, Ninh tiểu thư thật sự là kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đông thái rồi..”
Vẻ mặt Đông Đình Phong ngưng trọng:
“Anh đưa cô ấy tới bệnh viện rồi?”
“Ừm,”
Mễ Cơ gật đầu: “Vốn là tôi nghĩ rằng là các ngươi ở sau lưng động tay động chân với cô ấy, bây giờ xem ra ngươi kia trong miệng của mấy người, bức cô ấy thành như vậy…”
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo chút thở dài.
Ninh Mẫn và Đông Đình Phong liếc nhau một cái, Mickey vẫn là tự hiểu rõ.
“Anh tin tưởng lời chúng tôi nói?”
Ninh Mẫn nhẹ giọng hỏi.
Mễ Cơ cười khổ: “Tôi thật sự không muốn tin đâu. Nhưng phản ứng của Hàn Tịnh, khiến tôi không thể không tin.”
Ninh Mẫn nhìn Hàn Tịnh, uống hết sạch nước trong ly đang cầm, liền lấy một ly khác đưa cô ta.
Vẻ mặt cô ta nhìn chằm chằm. Không có nhận.
Mickey vội nhận giúp, lấy bọc thuốc nhỏ từ trong cặp công văn ra, mmosc ra mấy viên cho cô ta.
Cô nhận lấy, ngậm vào trong miệng, nuốt.
Chỉ chốc lát sau. Người liền an tĩnh lại, ánh mắt cũng dần bình tĩnh.
Một lần nữa nhìn về phía Ninh Mẫn, và nước cà phê đọng lại trên người cô, Hàn Tịnh ngây ngốc một chút, giống như nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt áy náy.
“Thật xin lỗi, tôi có chút không thoải mái. Đi về trước..”
Cô đứng lên, hai tay quay quay xoa trán, nói một câu xin lỗi, lại nhấn mạnh một câu:
“Dù sao, tôi chỉ có một câu, tôi sẽ không ly hôn. Cũng không có khả năng ly hôn.”
Nói xong cô vội vàng đi ra ngoài.
“Tiểu Tịnh!”
Đông Đình Phong kêu.
Hàn Tịnh hoàn toàn không để ý tới, rất nhanh đi tới cửa ra vào.
Trần Tụy luôn đứng ở đây, không có ngăn cản, ông chủ không có ra lệnh nha.
Cô mở cửa, nhưng không có đi ra ngoài, toàn bộ người mãnh liệt cứng lại đứng ở đó.
Trần Tụy thấy có một người ở ngoài cửa.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Đông Đình Phong vang lên, đang định tiếp, mới lấy ra liền nhìn, ánh mắt vừa vặn nhìn người ở ngoài cửa, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:
“Sao cậu ấy lại tới đây?”
Người đến không phải ai khác, đúng là người gần đây không đó liên lạc với bọn họ, Đông Tán.
“Đông Tán!”
Ninh Mẫn đi tới, cũng là ngẩn ngơ, có thể không phải là Đông Tán.
So với năm trước thấy người đàn ông này, bây giơ anh ta càng lộ vẻ nặng nề, càng man.
Lúc trước, người rất nóng nảy, không đứng đắn. Ngày nay, anh ta giống như đã trưởng thành.
Đúng, trưởng thành, vì vậy thoáng cái khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Đông.. Đông Tán!”
Đông Lục Phúc cũng ngẩn người, chuyện đã cách mấy tháng, gặp lại người cháu này, tâm tình của ông hỗn loạn quá.
Đông Tán không rảnh để ý tới bọn họ, ánh mắt bình tĩnh, trước tiên nhìn người phụ nữ ngây ra như phỗng ngay trước mặt, chẫm rãi để điện thoại xuống, từng bước một tới gần, trên mặt mơ hồ có chút kích động, thẳng đến gần có thể chạm vào cô, mới hỏi:
“A Tịnh, là em sao?”
Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.
Ninh Mẫn không nhìn thấy biểu tình trên mặt Hàn Tịnh. Chỉ thấy thân hình gầy gò đến làm cho người ta cảm thấy đau lòng, vịn tay nắm cánh cửa, chậm rãi đi xuống.
“A Tịnh!”
Người đàn ông ngoài cửa bước nhanh tới, ôm cô.
Ninh Mẫn nhanh chóng đuổi theo, nhưng thấy Hàn Tịnh ngã vào lòng Đông Tán, hô hấp chỉ đau đớn, cô che ngực, cắn môi, nước mắt lã chả rơi xuống. Ánh mắt không phân rõ vui buồn kia, cất giấu quá nhiều tâm tình khó có thể nói ra, bởi vì gặp người đàn ông này, giống như vỡ đê, cô chỉ có thể cắn rang, nhịn xuống, nuốt xuống, Trong miệng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tùy ý người đàn ông này ôm.
“Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rôi.. A Tịnh.. em để anh tìm được..”
Người đàn ông hung hang ôm chặt Hàn Tịnh, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
Giọng nói khàn khàn, có chút yêu thương, cái loại vuốt ve an ủi này khiến người ta không cầm nổii nước mắt.
Ninh Mẫn nhìn, cảm giác cảm động trong lòng điên cuồng nhảy lên, vì vậy người đàn ông từng bị cô ghét bỏ có hành động như vậy, mà cảm động.
Người đàn ông này, không xấu, hơn nữa còn rất đa tình.
Lúc trước cảm giác lưu luyến và ngọt ngào trở thành trí nhớ, nhiều khi, loại cảm tình này sẽ trôi theo thời gian, thời gian dần trôi qua nhạt xuống, khi nhớ lại, nó cũng vĩnh viễn là một nổi khổ riêng trong lòng mà thôi.
Có thể tình yêu của anh ta vẫn như trước.
Cái này rất đáng quý.