Cùng một thời gian, ở Quỳnh Thành, Ninh Mẫn bị quấy rầy buộc phải tỉnh lại trong trận hôn môi, có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, chỉ cảm thấy trên bụng truyền tới cảm giác tê dại.
Được ôm vào trong ngực thật ấm áp, rất an tâm, khiến cô lưu luyến.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy hắn dịu dàng cười, cúi đầu nói ở bên tai cô:
“Sớm, bà xã.”
Đã nhiều ngày không có chung giường chung gối, đột nhiên có chút không quen, nhất là hai cái tay kia đang ở trên người cô sờ tới sờ lui.
Cô bắt lại hai cái tay không an phận kia.
“Hi, sớm.”
Cô cũng dâng lên một nụ hôn rất sau, biểu đạt cô không muốn rời xa hắn.
“Đừng câu dẫn anh!”
Tại lúc cô hôn đến cả người căng cứng, bộ phận nào đó nhanh chóng trương lên. Đông Đình Phong đẩy cô ra, có chút bất đắt dĩ, bàn tay xoa nhẹ lên bụng cô.
Cô ngượng ngùng cười.
Cô thật sự có ý nghĩ đó a.
Mấy ngày nay, cô rất muốn hắn, nhớ ngực hắn, thân thể của hắn, nhớ tới tư vị bị chọc sâu vào người…
Ngay sau đó, cô tiếp tục ép hôn hắn, tiếp tục hung hăng khi dễ hắn.
Hơi thở rối loạn, nhiệt độ tăng cao, có cái gì đó đang từ từ nóng lên, mắt thấy không thể kiềm chế được nữa, cả hai không hẹn mà cùng dừng lại, gắt gao ôm chặt nhau, có thể nghe được tiếng tim đập điên cuồng của nhau.
Sau một lúc, hơi thở hai người mới ổn định lại.
“Ngủ có ngon không?” Hắn hỏi.
“Rât ngon! Là buổi tối ngủ ngon nhất trong mấy bữa nay. Có anh ở bên cạnh em, thì giống như giấc ngủ của em rất an tĩnh..”
“Sau này, ngày nào anh cũng ngủ với em! Hơn nữa, mặc cho em muốn làm gì thì làm. Dĩ nhiên, phải qua ba tháng đầu đã.”
Hắn hôn trên đỉnh đâu của cô, giọng nói có chút tiếc nuối: bây giờ có thể nhìn, có thể sờ, chính là không thể nă, thật khiến người ta bực mình.
“Oa, lời này, nghe sao có chút mùi vị nhỉ”
Cô nhích cơ thể, trêu chọc nói.
Hắn nheo mắt, thẳng tắp nhìn nơi nào đó, mới bình ổn được hơi thở, giống như thật sự bị câu ra ngoài.
Thắt lưng váy ngủ có chút rộng thùng thình, nơi đầy đặn cứ như muốn nhảy ra ngoài, một mảnh trắng tuyết, nụ hoa đỏ nữa lộ ra ngoài, không thể nói rõ càng gợi cảm như thế nào.
Ninh Mẫn nhìn theo ánh mắt của hắn, đột nhiên trên mặt nóng lên, vội vàng chui vào chăn, liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn—xoay người đè lên cô, cẩn thận bám lấy thân thể, xoa phần nhô cao kia, cảm giác nhẫn nhịu, mềm mại, khiến hắn lưu luyến không muốn buông tay.
“Này, đừng..đừng náo loạn nữa…”
Chịu không nổi!
Ba chữ này không thể nói ra, giờ khắc này, giọng nói của cô nhỏ bé nũng nịu.
Nhưng hắn vẫn hôn cô, nụ hôn dần đi xuống, cô cảm nhận được phản ứng sinh lý của hắn, bộ phận nào đó đang thẳng tắp chỉa lên đùi cô, chỉ ngăn cách một miếng vải mỏng nhưng vẫn khiến cô có cảm giác hắn có thể dễ dàng tiến công, mà cô đã sớm vô lực mà chống cự hắn.
“Anh cần đi tắm nước lạnh.”
Đột nhiên hắn nói thầm một tiếng, trên mặt là vẻ kí©ɧ ŧìиɧ khó kiềm chế.
Cô cắn môi, buồn cười nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của hắn:
“Hối hận rồi phải không?”
“Hối hận cái gì?”
Hắn hỏi, tay vẫn để ở nơi nhô cao trắng truyết của cô.
“Hối hận khiến em mang thai sớm như vậy?”
Hắn cười: “Khoog hối hận. Nếu quay trở lại, anh cũng sẽ làm vậy..”
Hắn cắn môi cô một cái, tay dời xuống bụng cô, đứa nhỏ thuộc về hắn đang khỏe mạnh trưởng thành ở đây, là bảo bối của hắn. Vì thế chỉ hi sinh khoái lạc một chút, đó cũng là chuyện đời người phải trải qua. Rất tốt đẹp không phải sao.
“Nhưng hiện tại anh… anh như vậy, không khó chịu sao?”
Cô cố ý đùa hắn, đưa tay bắt lấy.
Bởi vì cô chạm vào, mà toàn thân hắn cứng đờ.
“Không bằng, em giúp anh đi!”
“Em muốn giúp anh như thế nào?”
Giọng nói của hắn khàn khàn hỏi, cảm giác được tay cô, khiến cho hắn càng hung phấn.
Sự thật chứng minh, cô xác thật muốn giúp hắn.
Sau hắn hung hăng cắn moi cô: “Mấy thứ này… em học được ở đâu hả?”
“4 năm đi càn quét tệ nạn xã hội, tổ Liệp Phong của tụi em có tham gia các hoạt động đặc biệt..”
“4 năm.”
Đông Đình Phong nghĩ tới, trừng mắt nhìn cô: “Khi đó em mới có mười tám tuổi…”
“Mười tám tuổi thì sao? Mười lăm tuổi sáu tháng em đã vào bộ đội đặc chủng. Vì vào tổ Liệp Phong nên em đã báo lớn hơn một tuổi, đi tập huấn ba tháng. Đợi khi em vào tổ Liệp Phong, em vừa đúng mười sáu tuổi. Đội trưởng muốn đuổi em ra cửa, chê em nhỏ con, nhưng chính em đã thay đổi cách nhìn của ông ấy. Lúc đó cái gì em cũng biết. Chỉ là không có thục hành thực tế thôi..”
Ninh Mẫn đắc ý cười.
“Qủy nhỏ.”
Đông Đình Phong trạc vào trán cô, suy nghĩ một chút, năm hắn mười sáu tuổi đang làm gì nhỉ, hình như là ở Mĩ, bận rộn, ra sức học hành, rảnh rỗi cũng sẽ thiết kế trò điện tử bán cho công ty, mốn tiền đầu tiên hắn kiếm được chính là nhờ nó.
Khi đó, hắn bận rất nhiều việc, trong đầu ngoài các số liệu, thì là nội dung các khoa mục học thuật, hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện nam nữ.
Ai có thể nghĩ tới, ban đầu một nam một bắc, hai người cách xa nhau vặm dặm, lại có thể gặp nhau trong đời, yêu nhau, trở thành vợ chồng, sinh con đẻ cái, biến thành hôm nay bọn họ cùng chung chăn chung gối.
Hắn hôn cái miệng nhỏ nhắn dỏ mọng đang giương lên, cho dù là số phận hay duyên phận họ tự tạo ra thì có thể làm chồng cô, đó là may mắn của hắn.
“Em ngủ một lát nữa đi, anh đi làm bữa sáng, hiếu kính mẹ của con gái anh một chút..”
Ha, người đàn ông này, muốn con gái tới điên rồi.
“À, vậy là em được dính chút ánh sáng từ con gái của anh sao?”
“Không, con gái dính ánh sáng của em.”
Ninh Mẫn che miệng cười, quấn trong chăn nhìn người đàn ông đi thay quần áo, lúc đi ra trên người mặc áo tím, quần tây điên, li quần thẳng tắp, một thân tôn quý, khí chất ưu nhã, từ trong xương bộc lộ ra ngoài một cách tự nhiên, khiến người ta tán thưởng.
Đông Đình Phong đi tới đầu giường, vừa hôn cô mấy cái, vô cùng dính người, cô ngửi được mùi bạc hà trong miệng hắn.
Sau đó hắn mới cầm điện thoại, rồi rời đi.
Chờ hắn xuống lầu, Đông Đình Phong mới mở điện thoại, thấy mấy cuộc gới nhở, đều là người trong nhà, có ông nội, có mẹ, có tiểu cô… một tên tiếp một tên, ách, đã xảy ra chuyện gì hả, sao mọi người tranh nhau gọi điện thoại cho hắn thế?
Hắn suy nghĩ một chút, liền gọi lại cho ông nội.
“Ông nội, sớm.”
Hắn vui vẻ kêu, tâm tình vui sướиɠ trước nay chưa từng có.
“Hừ, tiểu tử thúi, vừa thấy con bé Ninh thì giống như bị mất hồn vậy, thật mất mặt..”
Đông Lục Phúc “Hừ Hừ” nói một câu.
“Ông nội, trong lúc tân hôn như keo như sơn. Cũng không biết người nào đã viết vào quyển tự truyện, thời điểm có người tân hôn, bảy này bảy đem cũng khồn bước ra khỏi nhà kìa..”
Đông Đình Phong rất nhẹ nhàng nói lại.
“Tiểu tử chết tiệt, dám nhìn lén tự truyện của ta..”
“Ông nội, ông viết này kia không phải là để người khác đọc sao? Mà ông nội nè, ông nội với bà nội ..thật đúng là ân ái nha…”
“Nói nhảm, không ân ái, sao có thể sinh ra nhiều con được!”
Đông Đình Phong cười, mỗi lần ông nói về bà nội luôn có tình cảm mãnh liệt. Hắn được biết, nếu không có bà nội, ông nội chỉ có thể sống dựa vào kỷ niệm trong cuộc sống của hai người. Ông viết tất cả ra cuốn tự truyện, một lão già đáng yêu. Ha!
“Ông nội, ông gọi cho con có chuyện gì sao?”
“Hừ, không có chuyện gì, lão già như ta mới sáng sớm gọi cho chá làm gì hả?”
“Vậy ông đừng quanh co nữa. Nói trọng điểm đi..”
“Tin xấu: Hàn Tịnh trở về!”
Năm chữ này giống như một quả bom nguyên tử, ném cái nỏ thẳng lên mấy tầng mây.
Đông Lục Phúc cũng nghĩ tới năm chữ này, khi đứa nhỏ kia nghe được cũng là hoàn toàn u mê.
Đông Lục Phúc nghĩ, Cẩn Chi nhất định cũng rất kinh ngạc bởi vì trong điện thoại không có âm thanh gì.
“Cô ấy không có chết?”
Ánh mắt Đông Đình Phong sâu một chút, bộ dáng kinh ngạc đến ngây người, im lặng, chẳng qua là đang nghĩ tới vấn đề khác, nghe ông nội trả lời chắc chắn, nhàn nhạt nói:
“Đúng!”
“Đây là tin tức tốt!”
“Cháu còn nói là chuyện tốt sao? Đừng quên luật pháp ở Đông Ngải Quốc, người bị phán đã chết mà lại trở về, các quan hệ pháp luật sẽ được khôi phục. Nếu đối phương đã tái hôn, không muốn xác thực quan hệ vợ chồng, vậy thì chỉ cần bổ sung thủ tục ly hôn. Tài sản lúc trước của đối phương, là thuộc về tài sản chung của vợ chồng, thì họ có quyền lấy phí phụng dưỡng thích hợp..”
Đông Đình Phong nghe, nghĩ thầm, không phải ông nội cố ý tìm đọc đó chứ.
“Bây giờ cô ấy ở đâu? Có gặp mặt người nhà không?”
“Tiểu Vệ gọi điện thoại nói đã vào, vô cùng sớm, ta vừa nghe liền thấy có gì đó không đúng, nên lập tức kêu người đưa nó đến thư phòng của ông. Sau đó, gọi mẹ và tiểu cô của cháu tới. Hiện tại, ông đã sắp xếp cho nó ở biệt thự khác. Còn giải quyết như thế nào, sẽ chờ cháu về xử lý.”
“Cô ấy có nói gì không?”
“Nó nói nó không muốn ly hôn.”
Giọng nói Đông Lục Phúc phức tạp.
“Dạ, trước tiên ông để ý cô ấy chút. Cháu sẽ sắp xếp về Ba Thành sớm nhất…”
“Biết rồi, à đúng rồi, về chuyện này, cháu có cần nói cho Ninh Mẫn biết một chút không?”
“Cháu biết xử lý như thế nào? Còn có, nói với mẹ cháu, đừng làm khó dễ Hàn Tịnh..”