Đêm đã khuya, ánh đèn vừa phải chiếu rọi xuống khuôn mặt của con
mèo say khướt Ninh Mẫn, lại càng khiến cô kiều diễm hơn. Cô đang lẩm bẩm quát mắng, câu cuối cùng lại đặc biệt không rõ, trực giác của Đông Đình Phong cho thấy câu này vô cùng quan trọng, hắn ghé sát tai vào nhưng
chỉ nghe rõ mấy chữ “kẻ lừa gạt”, không biết mấy chữ trước là cô đang
mắng ai.
Hắn đang buồn bực vì vẫn còn ai bị cô xếp vào “đám lừa gạt” ấy, hơn nữa, còn đặt ở vị trí quan trọng nhất.
Là bạn trai trước đây của cô sao?
Có thể.
“Này, mau tránh ra, đừng dựa vào tôi quá gần… anh bị điếc sao… Tôi đã trịnh trọng cảnh cáo anh rất nhiều lần rồi… Tránh ra…”
Cô đẩy mạnh hắn ra, vừa ngửi thấy mùi trên người hắn thì liền cho hắn cái bạt tai, may mà hắn ngửa về phía sau tránh được. Haizz, nha đầu này thật đúng là dã man.
Về phần con mèo say khướt đó, sau khi phát hiện mình tát trượt, liền
trườn xuống muốn tự đứng dậy nhưng đôi chân như mềm nhũn cả ra, đứng
không vững, rồi lại nhanh chóng ngã lại vào giường.
Hừ, rất thoải mái…
Hắn nhìn thấy không nhịn được cười, tất cả những phiền phức lúc trước ở bệnh viện liền tiêu tan.
Lúc này, cô vừa chống cằm, nhìn ngắm xung quanh, rất trẻ con tự gõ vào đầu mình một cái rồi lại xoa xoa, trong miệng lẩm bẩm:
“Ồ, mình tại sao lại quay về chỗ này?
Mình sao lại về chỗ này?
Mình nên đi… mình nên trốn…
Đúng, phải trốn thật xa… trốn xa tất cả những con người phiền phức…
Nhưng mình phải đi đâu?
Để mình nghĩ đã, chuyện này phải suy nghĩ kĩ càng… Đường đi phải rõ ràng, tiền cũng phải chuẩn bị tốt…
Ồ, tiền không thành vấn đề… Đông Đình Phong có tiền, mình sẽ lấy trộm mấy vạn tệ, con số nhỏ đó, anh ta sẽ không biết đâu…
Sau đó, mình sẽ chạy trốn…
Nhưng mình nên đi đâu? Suy nghĩ… suy nghĩ… aiya, vấn đề lớn là hộ chiếu…”
Cô cảm thấy đầu nặng trĩu, giống như đầu bị đổ trì vào trong vậy,
nặng như vậy căn bản không thể đỡ được. Cô để đầu xuống cái gối mềm mại
đó, nở nụ cười thoải mái, đẹp không tả nổi… và cũng thôi lẩm bẩm, yên
lặng nằm ở đó.
Giống như một bức tranh.
Đây là do tác hại của ngọn đèn sao?
Tại sao lại khiến cô đẹp hoàn hảo như vậy.
Đúng, đẹp, đến đến mức khiến tâm can Đông Đình Phong cứ nhảy lên, lông mày cũng nhíu chặt lại, bất giác hướng vào một điểm:
Nha đầu thối này, tại sao tự dưng lại muốn chạy?
Hắn bất giác phồng mồm thổi tóc, trừng mắt nhìn.
Càng trừng lên thì tim đập càng mạnh.
Bởi vì quá đẹp, bởi vì cô nam quả nữ, bởi vì bầu không khí này thật sự khiến con người ta có suy nghĩ bậy bạ…
Ga giường màu đỏ, bên trên có thêu loài hoa mẫu đơn trắng của người
Trung Quốc, cánh hoa nền nã, đóa hoa tinh xảo, trông rất sống động, nền
đỏ, hoa trắng, lá xanh, sự phối hợp màu sắc quá hoàn hảo.
Đúng, ga giường mới được thay hôm nay khiến căn phòng của hắn bỗng chốc có thêm vài phần tư tình mật ý.
Trước đây dì Lý có nhắc hắn, nói phòng hắn quá đơn giản, quá cứng nhắc, phu nhân đến sợ sẽ không thích.
Hắn suy nghĩ cũng thấy có lý, liền sai người đem đến mấy bộ trăn ga
gối đệm màu đỏ. Sau này, trong cuộc đời hắn sẽ có cô, căn phòng của bọn
họ đương nhiên phải theo sở thích của cô. Cô thích màu đỏ, trong phòng
sẽ lấy màu đỏ làm chủ đạo.
Lúc này, nhìn thấy cô nằm trên giường hắn, chiếc chăn màu đỏ che lấy
nét duyên dáng của cô, màu đen của tóc giống như phủ khắp giường, màu
trắng của da cũng lóe lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng. Mẫu đơn trắng
thanh cao, mèo con say khướt mê hoặc chết người… Nếu như trên giường là
sắc xanh đen, thì nhất định sẽ không khiến cô mê hoặc như vậy.
Đông Đình Phong đứng nhìn, mí mắt giật giật mấy cái, liếʍ môi, đột
nhiên phát hiện: Màu đỏ chính xác khiến con người ta trào dâng cảm xúc
mãnh liệt, nhìn thôi cũng khiến miệng khô lưỡi nóng…
Đúng, giây phút này hắn cảm thấy có một luồng khí nóng hừng hực từ
dưới ngực xông lên, gấp gáp vô cùng, tim hắn cũng đập nhanh hơn, “thình
thịch, thình thịch”…
Hắn nhịn không được, suy nghĩ có phải do nhiệt độ của lò sưởi quá cao không? Sao vô duyên vô cớ dì Lý lại để cao như vậy?
Hay là vừa nãy bế cô quá mệt, nên lúc này trán mới ướt đẫm mồ hôi!
Hắn xoay người đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh vã vào mặt, ngầng đầu,
nhìn thấy khóe môi mình đang cong lên, bởi vì hắn đang cười chính mình,
chỉ một người con gái sao lại khiến tâm trạng hắn thất thường như vậy…
Đây đâu phải tại hệ thống lò sưởi, càng không thể vì bế cô quá mệt,
người con gái đó nhẹ như vậy, chưa đến 50 kg, làm sao có thể khiến hắn
cảm thấy mệt!
Lúc vã nước vào mặt, trong lòng hắn hiểu: đó là du͙© vọиɠ bản thân…
Hóa ra hắn không phải không có nhu cầu, mà là chưa gặp được người đó…
Một khi gặp rồi, cái khát khao đó lại tự nhiên trỗi dậy…
Lúc quay lại, người trên giường không thấy đâu, cửa phòng cũng bị mở, giầy cô còn ở đây, nhưng người đâu?
Hắn chạy ra ngoài tìm, nghe thấy chỗ tủ rượu phát ra tiếng động.
Haizz, nha đầu này hôm nay thành con sâu rượu sao? Uống bên ngoài còn chưa đủ hay sao mà về nhà vẫn tiếp tục?
Vòng qua mấy cửa, cách đó khá xa, Đông Đình Phong liền nhìn thấy bình rượu vang quý hắn cất bao lâu nay đang nằm trong tay cô, lúc này, hai
ngón tay cô đặt dưới chiếc ly, tư thế thưởng rượu thanh cao ưu nhã, một
ngụm liền tu sạch cả ly, nhắm mắt lại thưởng thức, cánh môi xinh đẹp
cong lên, bức tranh ấy đẹp đến độ khiến con người ta hận không thể ấn
nút “pause” để lưu lại vĩnh viễn.
Hắn yên lặng nhìn qua rồi đi tới.
Cô nhìn thấy hắn liền cong môi cười, ngọn đèn khiến mắt cô sáng lên, long lanh, như say như không giơ chiếc ly lên:
“Rượu ngon… so với mấy lon bia kia mạnh hơn nhiều…”
Đông Đình Phong không nói gì, khóe miệng hơi giật giật, chai rượu này giá ít nhất cũng đến năm hàng chữ số, mấy lon bia đó sao có thể so sánh được!
Hắn không khách khí giằng lấy chiếc ly trên tay cô:
“Ninh Sênh Ca, em bây giờ toàn thân đều là vết thương chưa khỏi, liều mạng uống rượu như vậy, em muốn tự tử sao?”
Ngữ khí rất không tốt, đó không phải vì cô đã uống rượu của hắn, mà
là cô không biết thương tiếc bản thân, tự dưng lại uống rượu làm gì?
Hơn nữa còn say bí tỉ như vậy, rồi còn bị người đàn ông khác cõng trên lưng thiếu chút nữa đưa về nhà.
Nghĩ đến việc này thôi mà hắn tức điên lên.
Nha đầu thối này sao lại khiến hắn bực như vậy.
“Ai cần anh lo!”
Ninh Mẫn muốn giằng lấy, thu lại nụ cười rồi trừng mắt lườm hắn, tại sao gặp phải một kẻ thích quản cô vậy:
“Trả cho tôi!”
“Em có tin không, nếu em dám chạm vào ly rượu một chút, ánh sẽ đập vỡ tất cả chỗ rượu này…”
Vẻ mặt Đông Đình Phong nghiêm túc, ánh mắt rất nguy hiểm, giống như
con sói dữ đang giương mắt nhìn trong đêm, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Ninh Mẫn xoay người liếc nhìn tủ rượu, ngẹo đầu, dùng đầu óc không tỉnh táo lắm suy nghĩ đơn giản một chút rồi nói:
“Chỗ này có thể toàn là các loại rượu không sản xuất nữa, đập hết…
Haizz, tại sao lại đập, cho tôi đi, tôi lấy… Đông Đình Phong, anh cũng
đừng quan trọng hóa vấn đề lên thế… Tôi mới chỉ uống một ly thôi… Này…
Anh làm gì vậy?”
“Đi tắm!”
Cô bị hắn ôm lấy, cơ thể lơ lửng như trên mây.
“Bỏ ra!”
“Đem gột sạch hết mùi rượu trên người em!”
Quan trọng là trên người cô còn dính mùi của Thôi Tán và Kiều Sâm,
hắn không thích người phụ nữ mình yêu quý trên người lại dính mùi của
người đàn ông khác rồi bò lên giường của hắn.
“Em tự tắm hay để anh giúp?”
Hắn đem người ném vào bồn tắm, nhìn dáng vẻ cô say khướt như vậy thật không biết cô có thể tự tắm được không.
Đúng, đối với việc giúp cô tắm, hắn có chút mong đợi.
Nhưng đáng tiếc, mặc dù cô say, như ý thức tự vệ vẫn rất cao:
“Ra ngoài. Đừng xem thường tôi… Tôi không say… muốn chiếm tiện nghi
của tôi, không có cửa đâu… Ra ngoài, ra ngoài… Tên tiểu tử kia, anh muốn thừa cơ đúng không, chưa bao giờ thấy người đẹp sao?”
Trong bồn tắm còn rắc cánh hoa Freesia, cô lấy tay vẩy nước tung toé vào mặt hắn khiến hắn bị ướt
Nha đầu này liếc mắt nhìn, sau khi nhìn thấy kiệt tác của mình, lặng lẽ cười lên, dáng vẻ vô cùng xấu xa. Thể hiện rõ là cố ý!
Đông Đình Phong thật muốn xốc nha đầu xấu xa đó từ trong bồn tắm lên
đánh cho một trận, hứ, trong một ngày mà hại người ta hết hồn hết vía
hai lần, em không thể để anh bớt lo lắng hơn sao?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn…
Không cam lòng!
Không cam lòng a!
Hừ, hiện tại hắn không so đo tính toán với con mèo say khướt đó…
Đợi đến lúc hắn xuống nhà nấu cho cô bát canh giải rượu xong lên đã
thấy cô không còn trong nhà tắm. Cô đang mắc một chiếc áo ngủ trắng, đầu tóc còn chưa sấy khô, cả người ngã nhào xuống giường, những vệt đỏ trên mặt giống như bốc hơi hết, giờ lại trắng như trứng gà bóc.
A, cô rõ ràng chê hắn chưa từng thấy người đẹp, nhưng trên thực tế,
hắn đã thấy qua vô số mỹ nữ. Chỉ là mấy minh tinh xinh đẹp đó chẳng qua
chỉ là vẻ đẹp son phấn, nếu bỏ lớp trang điểm đó ra thì không có mấy ai
có nhan sắc thật sự. Còn cô, tuy không trang điểm nhưng lại khiến người
ta động lòng.
Hắn mỉm cười rồi lại lắc đầu, trong lòng nhớ rõ, sau này không thể để cô gái này động vào rượu, tửu lượng quá kém, còn khó hầu hạ hơn bà cô
trẻ nhiều…
Trời ơi, sao hắn có thể thích một con mèo say khướt như vậy chứ? Hắn
tự chế giễu chính bản thân mình.
“Ninh Ninh, ngồi dậy, tóc còn chưa khô sẽ bị cảm… Ngoan, ngồi dậy, anh sấy tóc cho…”
Ninh Mẫn vẫn nhắm mắt, nghe thấy thanh âm dịu dàng đó thật sự rất giống ba cô hay gọi cô lúc còn nhỏ:
“Ninh Ninh, Ninh Ninh, dậy đi muộn học rồi… Ninh Ninh, Ninh Ninh,
dậy, nhanh lên, ba mua cho con cái gì đó ngon nhé, đừng cho mẹ con nhìn
thấy… Ninh Ninh, Ninh Ninh, nhanh lên, ba dắt con đi bắn súng…”
Thanh âm quá giống, cuộc sống như vậy cũng khiến cô hoài niệm…
“Được!”
Cô lập tức lên tiếng, ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn. Haizz, sao không phải là vị tướng cao to uy mãnh nhà cô?
Cô có chút thất vọng, nhưng người đàn ông trước mặt, rất đẹp trai, so với ba con thì đẹp trai hơn nhiều, ngũ quan này cũng rất đẹp, anh tuấn, ưu nhã, đúng rồi, người đàn ông này cầm súng rất đẹp, đánh nhau cũng
rất “MAN”, rất ít khi nói chuyện, còn về phần hôn… Cô nhìn môi hắn, cánh môi rất đẹp, vừa đỏ vừa mỏng, cắn lên rất tuyệt…
Cô đang nhớ đến nụ hôn của Hoắc Khải Hàng, ừ, không nghĩ nữa, từ này về sau không được nhớ đến người đàn ông đó.
Nhưng vì sao, trong lòng cô lại cảm thấy lạc lõng như vậy…
Đây là cô đang đau lòng vì mất đi tình yêu sao?
Đông Đình Phong vẫn quan sát cô, mái tóc dài xõa vai, rất mềm, rất
bóng, con mắt chớp chớp, mang theo nụ cười lờ mờ, rất khác so với lúc
bình thường, vừa mị hoặc vừa đáng yêu, cô như vậy đáng yêu không chịu
được… khiến hắn không kiềm chế được mà bật cười, từ đó cả người cũng mềm mại hẳn ra.
Vì vậy, hắn đột nhiên đổi ý: Uống rượu say thật ra cũng có cái tốt, chí ít khiến hắn hiểu được cái vẻ đẹp không đồng nhất.
Nhưng tại sao đến cuối cùng, đáy mắt cô lại hiện lên vẻ đau thương, cô làm sao vậy?
Hung hăng uống rượu ắt hẳn phải có nguyên nhân.
Tiếng máy sấy ù ù vang lên, ngón tay hắn nhẹ nhàng đan qua như sợi
tóc của cô, nhưng trong lòng hắn lại nặng dần, hắn không hỏi, bởi hắn sợ sẽ phá hỏng bầu không khí ấm áp
này.
“Được rồi! Ngủ đi… À, đợi chút, uống canh giải rượu đã!”
Đến lúc sấy khô tóc xong, hắn bưng bát canh lại.
Ninh Mẫn dựa lưng vào đầu giường, cau mày nhìn, khuôn mặt thoáng đỏ,
mặc dù đã tắm nhưng mùi rượu vẫn còn rất nặng, cô không nhận lấy, hơn
nữa còn lộ ra vẻ tức giận:
“A, anh đừng đối xử tốt với tôi được không? Anh có biết là anh rất đáng ghét không?”
“Anh đáng ghét thế nào?”
Đông Đình Phong vẫn bình tĩnh thổi nguội bát canh trên tay.
“Tóm lại chính là anh rất đáng ghét… Đi đi, đừng ở trước mặt tôi thổi thổi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh…”
“Đây hình như là nhà anh!”
Ninh Mẫn chớp mắt nhìn lại, suy nghĩ một chút rồi tỏ ra ủ rũ:
“Cũng đúng, vậy tôi sẽ đi… Tôi phải rời xa anh, từ nay về sau không
bao giờ gặp lại. Đúng, con người anh quá nguy hiểm, tôi tuyệt đối không
thể dính dáng đến anh… Nhất định phải giữ khoảng cách với anh…”
Cô lại lần nữa bò dậy, chếnh choáng muốn đi ra ngoài.
Đông Đình Phong nhịn cười, từ đầu giường chộp lấy chiếc điện thoại di động, chỉnh về chế độ ghi hình, rất tà ý muốn quay lại dáng vẻ say rượu của cô, để sau này còn từ từ trêu cô…
Đợi đến lúc chỉnh song góc độ, hắn vội vàng tóm lấy tay nữ nhân đang muốn ra ngoài.
Haizz, cô mặc như vậy mà muốn ra ngoài sao?
Thật là hồ đồ quá mà!
“Tại sao nói anh nguy hiểm?”
Hắn kéo cô trở lại, cơ thể mềm mại của cô lao về phía hắn, cánh môi
mỏng khẽ lướt qua môi hắn, mùi rượu nồng nồng xen lẫn với mùi hoa
Freesia xông vào mũi hắn, rất nhanh khiến tim hắn đập loạn
lên.
Ninh Mẫn bất lực, suy nghĩ một lúc mới chỉ tay vào ngực hắn:
“Bởi vì anh đang mưu đồ bất chính…”
Hắn nhìn, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
“Anh mưu đồ bất chính cái gì?”
“Trong lòng anh tự rõ, còn cần phải để tôi nói ra sao? Cho nên, tôi phải trốn anh, đề phòng anh!”
Cô trừng mắt.
Nhưng hắn lại cười và nói:
“Không cần trốn tránh anh, đề phòng anh, anh đâu phải hổ dữ, không ăn thịt em đâu…”
“Không, anh còn đáng sợ hơn cả hổ dữ! Nhìn thấy hổ có thể phòng ngự được, nhưng còn anh lại là loại hổ dữ đội lốt cừu non…”
Cô nghiêm túc tố cáo.
“Đâu có!”
“Có, chắc chắn có! Anh đừng có mê hoặc tôi. Đúng rồi, cấm cười, cười
đẹp như vậy anh tính làm gì? Tiểu tử thối, đừng có dùng mĩ nam kế để
quyến rũ tôi, tôi không phải kẻ háo sắc, sẽ không bị mỹ nam khống chế
đâu…”
Cô dùng tay hung hăng chỉ vào ngực hắn, đầu rất nặng cô cảm thấy rất
mệt, cả người cứ thế ngã vào ngực hắn, hắn ôm trọn lấy cô, cơ thể cô
toàn một mùi rượu nhưng thoang thoảng đâu có mùi hoa rất mềm mại.
Lúc này, vạt áo bị lật ra, hắn nhìn thấy một mảnh xuân sắc mê hoặc
lòng người, tim lần nữa lại nhảy lên liên hồi, cách lớp áo choàng, cô
cũng không mặc thêm cái gì, một mảnh trắng muốt xóa sạch tâm trí hắn
khiến hắn không tự chủ được mà xiết chặt cánh tay đang ôm cô.
“Anh đâu có mê hoặc em… Chỉ là anh si mê em thôi…”
“Si mê tôi? Đừng đem ba cái lời đường mật đó để lừa tôi!”
“Anh không có!”
“Anh có!”
“Anh không có! Ngoan, lên ~ giường ngủ một giấc…”
“Tôi không ngủ, tôi cũng không say, tôi rất tỉnh táo…”
Ngữ khí này tại sao nghe vào lại khiến người ta cảm giác giở thói vô
lại như vậy, nhưng lại mang theo chút dịu dàng, lộ rõ có… có mùi vị nữ
nhân, khiến hắn không tự chủ được mà tâm tình run lên, lập tức hưởng ứng theo:
“Đúng, em không say, em rất tỉnh, nào, nhìn xem, đây là mấy?”
Hắn giơ ngón tay lên.
Ninh Mẫn nghiêng đầu, tròn mắt nhìn một lúc lâu, dáng vẻ rất ngây thơ:
“Hứ, anh coi tôi như người say sao, tôi không say!”
“Nói xem là mấy?”
“Tôi không say!”
“Nói, rốt cuộc là mấy?”
“Hai, không phải là hai, không đúng, đó chính là hai…”
Đông Đình Phong bất giác phì cười, bộ dạng ngốc nghếch này của cô
bình thường đâu có cơ hội nhìn thấy, có lẽ sau này, thỉnh thoảnh hắn
cũng nên lấy rượu ngon để chuốc say cô, như vậy có thể thưởng thức vẻ
đẹp ngốc nghếch này của cô.
Tâm tình hắn vui vẻ ôm lấy tiểu yêu tinh mê người này, ghé sát mạng vào tai cô thấp giọng nói:
“Ninh Ninh, tại sao lại uống nhiều như vậy, có thể nói cho anh biết
nguyên nhân không? Nói nhỏ… anh nhất định không cười em đâu…”
Say rượu rất dễ nói lời thật lòng, vừa nãy cô đã tự mình khai ra thân phận với Kiều Sâm, hắn cảm thấy hắn nên nhân cơ hội này để hiểu rõ cô.
Nhưng cô bất động, cứ treo trên người hắn như vậy, từng đợt từng đợt
hương thơm phả vào người, hại hắn vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
“Ninh Ninh…”
“Đông Đình Phong, đừng động…”
“Ừ!”
“Để tôi ôm một chút!”
Hắn mỉm cười, đây chính là việc cô làm khiến hắn vui nhất.
“Được!”
Cô thật sự ôm lấy hắn.
Hắn cười mãn nguyện.
Cơ thể nhỏ nhắn rất ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, yên lặng bất động.
Hắn đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, cúi xuống nhìn thì thấy khóe mắt cô đẫm lệ, không biết tại sao lại tỏ ra yếu đuối như vậy:
“Sao vậy?”
“Anh nói thích tôi đúng không?”
Cô say rượu nhưng tư duy vẫn rất nhanh, lập tức chuyển chủ đề khác.
“Ừ!”
Hắn gật đầu.
“Tại sao thích?”
“Em rất thông minh, rất dũng cảm, rất kiên cường, rất lạnh lùng… và em cười lên rất đẹp…”
“Cười lên rất đẹp?”
Cô lẩm bẩm lại, giống như than thở, trong ngữ khí mang theo một chút gì đó chua xót:
“Như mặt trời đúng không? À, trước đây có người cũng nói với tôi như
vậy. Anh ta nói, tôi là mặt trời của anh ta, nhưng sau đó, anh ta vì một thứ khác quan trọng hơn, bỏ rơi tôi, bỏ rơi mặt trời của anh ta…
Đông Đình Phong, 6 năm trước, tôi cho rằng mình đã tìm được tình yêu
đích thực của đời mình, nhưng sau này tôi mới phát hiện, trên thực tế,
tình yêu là một thứ hư ảo, cuối cùng vẫn bị những thứ mang tính vật chất thay thế.
Ví dụ như quyền lợi, ví dụ như tiền bạc, ví dụ như tiền đồ trước mắt…
Cho nên, có lẽ trên đời này căn bản không có tình yêu gì hết. Có lẽ
tình yêu chỉ là ham muốn hoa mỹ trong giới văn nhân mặc khách ngày xưa
mà thôi.
Giống như trên thế gian này chưa từng có thần có quỷ, cổ nhân dùng
trí tuệ của mình để tạo ra hàng loạt các nhân vật thân tiên, ác quỷ, sau đó, hết đời này sang đời khác truyền nhau, vì vậy, một thứ vô thực lại
trở thành hữu thực… có hình dạng… có sự tích… Đó chính là sức mạnh của
ngòi bút…
Tình yêu có thể cũng là một loại được hư cấu như vậy.”
Đông Đình Phong yên lặng nghe, đột nhiên hắn cảm thấy nhói đau trong
lòng, hóa ra cái người cô nói là chỉ gả cho đó lại đã từng bỏ rơi cô…
Chả trách, đêm đó, lúc Lý Hưởng đưa ra yêu cầu đổi người, ánh mắt cô
nhìn hắn lại như vậy. Nhớ lại, quyết định giao cô ra của hắn, với cô mà
nói, giống như lại lần nữa trải qua số mệnh bị vứt bỏ.
Còn nữa, tối qua lúc ăn cơm, khi Lôi Lôi đến, ánh mắt đó lại lần nữa
xuất hiện một tia kì lạ, và khi hắn nói hắn phải đến bệnh viện, cô liền
thay đổi, nhìn ngoài có vẻ rất độ lượng, rất hào phóng, nhưng trên thực
tế, cô rất để ý, bởi vì nó thể hiện rõ, cô lại lần nữa bị bỏ rơi…
Cho nên, hôm nay, theo bản năng cô lại xây cho mình một bức tường ngăn cách giữa cô và hắn…
Trong lòng hắn cảm thấy day dứt, nhẹ nhàng nói:
“Tình yêu có hình dạng thế nào, anh cũng không biết, trên đời có ngàn ngàn vạn ngạn người, ngàn ngàn vạn vạn người đó lại có những cách yêu
khác nhau.
Có lẽ con người từ xưa đến nay luôn dùng văn học để tô vẽ làm duy mỹ
sự vật, sự việc lên, nhưng có một điểm có thể khẳng định, một người đàn
ông và một người con gái, chỉ cần em thích anh, anh thích em, em quan
tâm anh, anh quan tâm em, em bao dung cho anh, anh bao dung cho em, em
tin tưởng anh, anh tin tưởng em, không cần bất cứ điều gì oanh oanh liệt liệt, hay những việc kinh thiên động địa, nhưng chỉ cần khi gặp khó
khăn, gian khổ, bất kể lớn hay nhỏ, có thể cùng nhau bước tới, tình cảm
đó dù cho không mang danh nghĩa tình yêu, nhưng nó tuyệt đối là một loại tình cảm chân thật nhất trên đời
này…
Ninh Ninh, anh không phải anh ta. Cho nên, em không cần phải sợ!”
Những lời tràn đầy tình ý quanh quẩn khắp căn phòng.
Cô yên lặng nghe hết, chăm chú nhìn, con ngươi có chút chần chừ, mê man, liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Vậy sao? Vậy sao? Anh thật sự đáng tin sao? Anh cơ bản không biết,
mấy ngày này, tôi sống rất mệt mỏi… Tôi… tôi mệt đến mức không chống cự
được nữa rồi…”
Đáy mắt hiện rõ nét mệt mỏi, nước mắt lăn xuống, dáng vẻ đau khổ đáng thương như vậy khiến tim hắn nhói đau.
“Anh biết em rất mệt, vậy hãy dừng lại, dựa vào anh nghỉ một chút…
Tin anh một lần, từ từ hòa nhập vào cuộc sống của anh, em sẽ có những
thu hoạch mới. Một ông xã đẹp trai, một cậu con trai đẹp trai, sau này,
nhất định sẽ có một tiểu công chúa xinh đẹp… Chúng ta sẽ cùng nhau xây
dựng một tổ ấm hạnh phúc.”
Ánh đèn trong phòng rất dịu dàng, khuôn mặt người đàn ông cũng rất
dịu dàng, giọng nói của hắn lại càng mang theo mị lực hấp dẫn khiến cô
không rõ đó là mơ hay là thật.
Nhưng viễn cảnh của hắn vẽ ra quả thật quá đẹp.
Giây phút này, trong lòng cô cực kỳ rõ, cô và Hoắc Khải Hàng tuyệt
đối không thể quay lại với nhau, tương lai, hắn sẽ có vợ và gia đình của hắn, còn cô có phải chính là tảng đá cản đường đi của hắn không?
Cô chớp mắt, không nghĩ nhiều nữa, hung hăng hôn xuống, cắn lấy cánh
môi đẹp đẽ đó, cảm giác mềm mại khiến cô run lên, sau đó, không hề do dự thăm dò khoang miệng hắn.
Đông Đình Phong lúc này đang ngây người.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đại não hắn như tê liệt, chỉ biết có một cơ thể mềm mại xụi lơ trên
ngực hắn, giống như xuân thủy, chỉ biết trong khoang mũi toàn một mùi
rượu, còn có mùi hoa Freesia ngây ngất đang trêu đùa hắn.
Không hề né tránh, hắn hít một hơi thật sâu, vừa cảm giác được nữ
nhân đang chiếm lấy tiện nghi của mình, vừa từng chút từng chút ôm chặt
lấy cô.
Sau khi gặp cô, hắn mới phát hiện, nữ nhân mềm mại có thể ăn mòn ý chí của hắn.
Hắn chưa bao giờ chú ý đến mấy thứ du͙© vọиɠ sinh lý của con người,
nhiều năm như vậy, với thực lực của hắn, chỉ cần hắn đồng ý, người phụ
nữ nào mà hắn không chiếm được?
Nhưng hắn chưa bao giờ buông thả bản thân.
Lời hứa của hắn và Kiều Sâm năm đó, hắn vẫn luôn thực hiện.
Hắn luôn cảm thấy cuộc đời dài như vậy, chắc chắn sẽ gặp được người
mình yêu. Nếu như trong đoạn đường này cứ phóng đãng làm càn, tương lai, làm sao có thể đối mặt được với người phụ nữ mình yêu?
Cho nên anh vẫn luôn giữ ranh giới cuối cùng của mình đợi đến khi gặp được người đó.
Bây giờ hắn đã gặp được, du͙© vọиɠ bây lâu nay bị giam cầm giống như đã phá được phong ấn, dễ dàng bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Ninh Ninh…”
Vừa hôn xong, hắn đẩy nhẹ cô ra, khàn giọng gọi một tiếng, cảm giác
cả người đều bị thiêu cháy, lại thêm những tiếng kêu đó, chỉ sợ hắn
không thể kìm được.
Còn mặt cô đỏ ủng lên, mái tóc xõa xuống, cánh môi đỏ hồng, cặp mắt quyến rũ.
Haizz, đây là muốn mê hoặc hắn sao?
Hắn muốn từ bỏ, để hai người cùng yên tĩnh một chút, hiện giờ cô đang say rượu, hắn không muốn sau này bị cô nói là lợi dụng lúc người khác
không tỉnh táo mà làm bừa. Nhưng hai tay vừa thả lòng, cô liền ngã
xuống, hắn không thể làm gì khác liền vội vàng nâng cô lên, kết quả bị
cô đè xuống giường… Áo bị giật ra, bàn tay cô dính lấy da thịt hắn, làm
loạn lung tung, khiến hắn run ~ rẩy…
Lúc sau, tay cô lại ôm lấy cổ hắn, hôn một cái, rồi lại in dấu, một luồng khí xông lên công thành chiếm đất, khí thế mạnh mẽ…
Đây là lần đầu tiên hắn bị con gái cưỡng hôn, hôn đến mức không chịu nổi.
Hắn nên làm thế nào?
Đẩy ra?
Hay tiếp tục?
Vừa hôn đã khiến tâm chí hắn loạn hết cả lên.
Lúc chiếc áo rơi xuống, hắn đổi thế bị động thành chủ động, ôm lấy cơ thể vẫn còn hằn lại những vết thương, chậm rãi rút ngắn cự ly, lúc cả
hai hòa vào một, hắn ghé sát tai cô nhắc nhở:
“Ngày mai, không được phép hối hận… Đời này, em chỉ có thể làm Đông phu nhân, nghe rõ chưa?”
Đáy mắt cô lộ vẻ mê mị, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn, tầng tầng
lớp lớp mồ hôi lộ trên trán cô, dưới ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn, hắn chăm chú nhìn, đem toàn bộ cơ thể mĩ miều đó ôm trọn vào lòng, nhất
định giữ lấy, không chút khách khí…