Khuynh Tàn Địa Tẫn

Chương 7: Hí kịch

Thấy người đứng trước mình một thân cẩm y, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, trên khuôn mặt lộ ra nét cười thân thiện, viên quan sai cũng nhu mềm giọng nói đi một chút.

“ Cửu hoàng tử bị bắt cóc a… nên…”

Chưa đợi viên quan kia nói hết, đã có giọng nói lạnh lùng uy thế vang lên

“ Lục soát đi, đừng nhiều lời.”

Hiên Viên Ngạo Thiên đứng sau, lời nói phát ra uy quyền không thể phản kháng. Hắn muốn nhanh nhanh tìm được bảo bối. Chậm một giây cũng khiến lòng hắn như lửa đốt.

“ Dạ, bệ hạ.”

Lưu Diệp Tĩnh hơi run rẩy một chút rồi quỳ xuống hành lễ.

“ Thảo dân khấu kiến bệ hạ.”

Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ hừ một tiếng rồi nói

“ Không cần, mang tất cả người trong trang nhà ngươi đến đây.”

Lưu Diệp Tĩnh cung kính khúm núm quay đi vào nhà. Bất quá Hiên Viên Ngạo Thiên mà biết lúc này Lưu Diệp Tĩnh đang nhếch mép câu lên một nụ cười vô cùng nham hiểm cùng khoái ý, thì chắc hắn sẽ không nghĩ kẻ này là một kẻ nhát gan đâu a.

Nhưng mà hắn suy cho cùng thì cũng không biết.

Thấy tất cả mọi người trong gia trang đều đứng ở trong sân. Một phu nhân đoan chính, nhất cử nhất động quý phái không thôi. Một nữ hài vô cùng đáng yêu nhưng cũng nghiêm nghị đứng cạnh mẫu thân, đôi mắt lo sợ ngước nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên rồi lại cúi xuống đất nhìn chằm chằm. Một a hoàn đi theo phu nhân kia, khuôn mặt thanh tú đôi chút. Hai người hầu cận đứng bên lão gia, luôn cúi đầu nhưng thoạt nhìn quâ khuôn mặt cũng rất khá ( bất quá Thiên ca không biết Tuệ và Thần rất tuấn tú đi). Một đứa trẻ 10 tuổi, khuôn mặt phỏng chừng lớn lên sẽ tuấn tú, đôi mày khẽ nhăn lại, nét mặt kiên định, tay đẩy chiếc xe lăn cho một đứa nhỏ 6 tuổi, là nam hài nhưng khuôn mặt rất giống nữ hài mặc đồ đỏ đứng cạnh phu nhân kia. Đứa bé kia khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn là biết bệnh yếu lâu ngày.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày trong chốc lát. Lại không tìm được. Gia đình này không phải. Hắn không thần mùi dược hương kia

. Hắn biết đứa bé kia mang mùi dược hương có lẽ là bất di bất diệt. Nên hắn biết trong này không có đứa nhỏ kia

Nhưng ám vệ nói ngày trước đứa bé kia là đi hướng này mà đến. Vậy mà sáng hôm sau hắn lập tức cho người rà soát vẫn không được gì.

Tất nhiên ám vệ không biết, Lưu Diệp Minh và Lưu Diệp Phong ngày đó chỉ cần đổi diện cụ khác thì cho dù đứng ngay trước mặt chúng cũng nhận không ra.

“ Gia đình thảo dân có bốn người. Đây là phu nhân của thảo dân. Còn hai đứa trẻ này là song thai long phụng ( nghĩa là sinh đôi a).”

Hiên Viên Ngạo Thiên không nhíu mi nữa mà hỏi lại

“ Vậy, Viện trang rộng như thế. Sao ngươi có ít người quá a.”

“ Không dám dấu hoàng đế bệ hạ, thảo dân vốn là người trong giang hồ. Vì kết cừu oán mà làm cho con trai bị hạ độc, may mắn đã trị khỏi nhưng thể chất lại suy yếu vô cùng.

Ngẫm nghĩ nhiều ngày quyết định từ bỏ giang hồ, sống ẩn dật cả đời

. Không muốn người khác biết tung tích nên chỉ mang theo thuộc hạ thân tín.”

“ Ha hả. Vậy ngươi ở ẩn còn ở trong một trang viện rộng lớn như thế này làm chi a.”

Không biết sao Hiên Viện Ngạo Thiên muốn chọc phá người trước mặt. Chẳng hiểu sao, lòng y dâng lên vài mối thù nho nhỏ không tên.

“ Để bệ hạ chê cười. Vì phu nhân muốn thôi.” Nói xong Lưu Diệp Tĩnh hơi hơi đỏ mặt, ra điều xấu hổ vì chiều lão phu nhân nhà mình thái quá.

Nhưng trong thâm tâm Lưu Diệp Tĩnh muốn nói thế này “ Ta thừa tiền không biết để đâu, ngươi có ý kiến sao?” Bất quá không nói ra.

Thấy khuôn mặt ngại ngần của Lưu Diệp Tĩnh mọi người nghĩ thế này

Lưu Diệp Phong: Phụ thân chắc có thiên bẩm diễn hí kịch a. Mặt lạnh kia còn dày hơn cả bê tông mà cũng biết đỏ mặt.

Lưu Diệp Minh: ca ca hảo đáng yêu

Tuệ và Thần: Lão hồ ly

Ánh nhi: Không suy nghĩ gì cả

Lý Thành: Mình nên cẩn thận không sau này bị gài bẫy.

Sau khi cho quân kiếm khắp nhà không có gì, Hiên Viên Ngạo Thiên phất tay rời đi. Gia đình Lưu gia hành lễ nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên cũng chẳng để tâm.

Vậy nên hắn không thấy trên nét mặt những người hắn bỏ lại phía sau, người thì cười đến méo miệng, người thì xuân phong đắc ý, kẻ thì khuôn mặt giảo hoạt, kẻ thì lo sợ sờ gáy không khéo bao giờ đó bị lão gia chơi khăm.

Dù sao lần này, Hiên Viên Ngạo Thiên lại bắt hụt.

Qua vài ngày, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không bắt được bảo bối. Tâm trạng gần như phát hỏa, chỉ tội các quan viên cùng tần phi, công chúa hoàng tử, ngày ngày lo sợ đại hỏa ở bên cạnh mình.

Khi đang thị tẩm một thị quân mới vào, khuôn mặt có nét giống đứa bé kia khiến hắn si mê không thôi, Hiên Viên Ngạo Thiên bỗng cảm thấy hơi ngứa ngáy, khó chịu. Thì một con tiểu ưng mang cắp theo một phong thư lảo đảo bay cạnh cửa. Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày, mặc đại trường bào đi đến bên tiểu ưng gỡ phong thư khá lớn kia. Vừa gỡ ra, tiểu ưng kia đã đập cánh bay chối chết.

Mở ra phong thư, trong đó là một bức họa. Nói thế nào đây, đó là bức họa kì lạ nhất mà hắn thấy. Nhưng sau đó hắn hoàn toàn si mê điên đảo. Bởi bức họa phác họa khuôn mặt hắn ngày đêm mê tưởng. Phong nhi của hắn. giống đến mức y như người đó xuất hiện trước mắt. Lại thấy phong thư, hắn mở ra xem

Phong thư trang nhã, chữ viết non nớt nhưng vô cùng gọn gang, đẹp đẽ cùng rõ ràng. Một hài tử mà viết được như vậy quả thật không tưởng.

“ Phụ hoàng a, người vẽ cáo thị ta quá xấu. Ta không thể chịu được. Ta gửi ngươi bức họa này để mà truy bắt. Bất quá cũng không bắt được ta đâu.

Tái ghi: Ngày đó vội quá ta quên, thuốc “ hoàng nhi” vẩy lên phụ hoàng ngày đó, còn có tác dụng phụ là kéo dài 3 tháng lận. Người nhớ ngâm nước muối 3 lần mỗi tuần a.

À quên, bữa tối nay người ăn có ngon miệng. Phụ thân ta tặng người quà làm quen a. Phụ hoàng không được hoan ái trong vòng 3 tháng. Nếu không kết hợp với thuốc của ta sẽ làm người siêu khó chịu a

Kí tên: Lưu Diệp Phong.”

Trong tẩm cung hoàng đế – Hiên Cung, nửa đêm có một tiếng gầm đáng sợ, ngay cả thị quân thị tẩm đang trên lòng sàng cũng run rẩy quỳ xuống

Muốn biết tiếng đó ra sao a. Ngươi cứ chạy đến hoàng cung là biết. Ta chỉ cho nội dung mà thôi.

“ Hiên Viên Diệp Phong, ta sẽ bắt ngươi bồi tội.”

Vậy là Hiên quốc, các vị quan lẫn cung phi được hưởng ba tháng “ gần vua như gần … cháy rừng.”

Ai, gia đình Lưu gia là tác nhân gây ra kia lại sống vô cùng thỏa mái.

Ông trời thật có mắt như

đeo kính loạn thị mà