Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 46

Hồng Ức biết rõ người đến là địch chứ không phải hữu, nhưng cũng không quay đầu lại, tiếp tục vội vàng. Dưới tay lưu loát đem thần tượng mở ra, đem hắc sắc thạch khối nhét vào ngực hắn. Cẩn thận chu đáo nâng thánh vật vô cùng kì diệu, lông mày lại càng vặn càng chặt…… Như thế nào, vẫn là không đủ sao?

Người kia vẫn là dừng ở cửa, cũng không vào quấy rầy. Hào khí duy trì quỷ bí yên tĩnh.

Hồng Ức bề bộn qua một thời gian ngắn, mới rỗi rãnh hô:” Ngươi làm chủ nhân đứng ở cửa không tốt, tiến đến ngồi một chút, Huân.”

Tư Không Huân một cước bước vào cửa, duy trì tư thế tiến không tiến vào không vào cứ như vậy giằng co tại cửa, mỹ mâu bình thường ôn nhu lưu luyến tựa như hồ thủy lúc này không một tia sáng, duy chỉ có tim đập mạnh thất thần.

Hồng Ức vì không thể nghe thấy mà thở dài, ma xui quỷ khiến giải thích:” Ngươi muốn ta lưỡng bất tương bang (không giúp cả hai bên), ta nhất thời mềm lòng đáp ứng, chính là……” Tóm lại vẫn là đưa sư môn nhà mình lên. Vật nhỏ được sủng ái này…… có bao nhiêu trọng yếu đây?

Lan man thất thần, thân thể lại giống như chính mình có ý thức chậm rãi vận lên lực lượng toàn thân truyền vào bàn tay nâng lấy thần tượng, giống như rơi thẳng trong vực sâu, dần dần có mê muội không trọng lực. Trong tai nổ vang liên miên không ngừng, không biết bao lâu, mới nghe được có người lo lắng khẽ gọi:” Ức?”

Ngẩn người, lấy lại tinh thần cúi đầu xem xét.

Quanh thân Vishnu làm bằng đá hiện ra nhàn nhạt sáng bóng, theo hào quang càng rõ ràng, một đám hồng tuyến lại từ mi tâm Mộc Thanh Lưu vươn ra, cách không (lăng không) tìm được thần tượng, huyết mạch chạy trên thân hắn.

Cổ trừ.

Đại sư huynh tự phụ thông tuệ hơn người, lại nhất định chưa từng nghĩ tới, âm mưu hắn tự tay bố trí dùng “Tâm” làm mồi nhử, bầy kế lại có thể có một loại kết cục khác. Hắn cho rằng muốn cứu Thanh Lưu phải dùng “Tâm” để áp chế, tất cả mọi người sẽ mặc hắn xếp đặt sao?

…… Chỉ cần có người trả giá, có người tình nguyện cho đi. Chỉ cần có người chịu bỏ vứt bỏ linh lực cực lớn đi chống đỡ vận tác của thần tượng, hữu tâm hay vô tâm thì có sao? Cổ vẫn là có thể trừ.

Chỉ có điều, nhị sư huynh tu vi cực cao tuyệt thế khó tìm, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới. Y chịu qua nội thương, một thân tu vi cũng không đủ cho con ác thú thần tượng sử dụng.

Lại một hồi mê muội, Hồng Ức cắn răng nhẫn nhịn, thân thể đơn giản chỉ thoáng cái lung lay đều sẽ ngã quỵ.

Thậm chí ngay cả hắn đều có cảm giác tiêu hao, cứ như nếu tiếp tục vươn ra ngón tay thì ngay cả tánh mạng đều hợp với linh lực bị hấp thu đi.

“…… Huân?”

” Như thế nào?”

” Huân…… Ta biết rõ, hắn là nhi tử của Nguyệt sư huynh, chắc hẳn Đái Cửu Khuyết lệnh ngươi nhất định phải bắt lấy hắn. Nhưng là……” Hồng Ức vuốt vuốt trán, nhàn nhạt nói:” Ngươi để hắn đi thôi, tất cả, do ta thay hắn gánh chịu là được. Ngươi muốn làm bị thương hắn, cần phải gϊếŧ ta trước.”

Tư Không Huân âm thầm nhíu mày, khống chế không nổi khẩu khí mà không khách khí chất vấn:” Coi như là đệ tử, ngươi không cảm thấy đã quản quá rộng hay sao?”

Chợt thấy mỹ nhân một thân hồng y quay đầu mỉm cười, mái tóc dài theo động tác mà từ trên vai trợt xuống phô tựa quang ảnh dưới trăng, mỹ mạo ngược lại mông lung kinh thế cùng kiêu ngạo.

” Hắn từ nhỏ đã bị sư huynh cột cho ta, sau khi lớn lên lại bị sư huynh kéo chạy, điều này làm cho ta cảm thấy được…… kỳ thật ta mới là cha hắn.”

………………

Trên gối đầu có hương vị quen thuộc, nhất thời hồi tưởng không nổi là lúc nào, nơi nào hoặc là người nào, nhưng chắc chắn là đã tồn tại qua. Vô ý thức gọi:” Sư phụ?”

Nghe được thanh âm của mình, bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là giống như hương vị khi đó Hồng Ức ở trong quan tài ngửi thấy được.

Lúc đó quen biết lâu mới phát hiện, y ngủ ở trong quan tài cũng không phải thật giống như Hoàng Di Nguyệt hình dung ” thật sự không muốn nhớ lại quá khứ “. Chỉ có điều…… mùa đông ở Phù Liễu thành thật sự quá lạnh quá lạnh…… Chờ đến khi chính hắn nằm ở trên giường đá lạnh buốt ý thức được điểm này, không khỏi lập tức gia nhập quân đoàn người chết.

Sư phụ nhà hắn, mở cái *** quan tài nhưng không nói chuyện mà lại luôn trưng ra cái mặt quan tài, khách hàng rải rác, cuộc sống hai người có thể nói là ” Chỉ xuất mà không tiến”. May mà ngốc tử Tư Không Huân tự cho là bí ẩn” Âm thầm” sai sử qua rất nhiều gia phó giúp đỡ, khiến cho Tư Không gia giống như ngày ngày đều có người chết. (ai bảo vợ a kinh doanh quan tài làm j =]]])

Hồng Ức thường xuyên vẻ mặt khó chịu mà đem những người kia đuổi đi.

Hồng Ức rõ ràng cố chấp, hoài niệm không chịu rời đi Phù Liễu thành, cũng không chịu thừa nhận tình cảm với Tư Không Huân. Hồng Ức không thích để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng không quả quyết, lại bởi vì một ít chuyện cũ năm xưa mà không chịu vào Tư Không phủ.

Sư phụ……

Kỳ thật ít nhiều có thể đoán được, không bị một mảnh giấy của mình lừa gạt y sẽ không đi, ít nhiều là được người nào đó ở chỗ này tiếp ứng a.

Trước mắt không có thân ảnh hồng sắc. Cũng không có thân ảnh bạch sắc vốn làm cho người hận đến nghiến răng.

…… Lại bị người lừa. Cũng không quá ngoài ý muốn, nghĩ tới Hoàng Di Nguyệt nếu thật tâm đồng ý phóng hắn đi tự thân phạm hiểm, quả thực là khó như lên trời, thế cho nên kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa, vốn hắn hẳn là hỗ trợ gánh một phần sự vật, rốt cục không biết làm sao mà đã bị người nọ một tay ôm đồm toàn bộ.

Mộc Thanh Lưu toàn tâm điều mệt mõi đi ra thuỷ tạ đêm qua vừa vào xem. Một trì bích ba (sóng xanh), yên tĩnh tự phiếm rung động. Liễu diệp tung bay trong gió, phi điểu theo gió nhập thiên. Thậm chí trong sân cũng không có một người, thanh âm kim thiết vang lên hỗn loạn trong mơ hồ nghe được lúc đến cũng lặng yên vô tung.

Xem tình huống này, hơn phân nửa là Ảnh Trọng lâu cùng Thanh Thành đang thu phục Tư Không phủ, bằng không nhất định sẽ không bỏ mặc hắn ngủ ở chỗ này đến chết đi sống lại.

Trông lại chỗ này, thâm viện nặng nề, không biết phương nào, muốn đi dạo lại cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ. Từ miêu tả trong miệng người nào đó cũng không rõ ràng, ắ hẳn có chủ tâm là làm cho người ta tìm không thấy.

Đang có chút ít mờ mịt thất thố, lại phát hiện trên đầu tường trước mặt ngồi chồm hổm một hắc y nhân.

Mộc Thanh Lưu nheo mắt lại nhìn rõ ràng người tới, cuối cùng có loại cảm động như gặp được thần tiên. Ngửa đầu nhìn qua thanh niên kia, hỏi:” Ngươi có nhìn thấy sư phụ ta?” Cũng không quá kỳ quái người này vì cái gì ở trong này, trước kia dù sao cũng thường xuyên ở trường hợp kỳ kỳ quái quái gặp gã.

Thanh niên tay chống má, nhìn trời làm bộ dáng nhớ lại.” Không cần lo lắng, hình như là theo Tư Không cùng một chỗ chạy.”

Cùng một chỗ chạy…… Mộc Thanh Lưu vìngôn từ này mà toàn thân vô lực, trong nội tâm vẫn ẩn hiện sầu lo không thể bị xua tan. Sư phụ, cùng Tư Không Huân – kẻ thay lòng đổi dạ, không bằng cầm thú, bội tình bạc nghĩa trong suy nghĩ của mình.

Chỉ là, so với chuyện Hồng Ức, bên này hiển nhiên càng trong tình trạng lửa sém lông mày.

” Y phục này của ngươi không phải là mặc lúc truy sát ta cùng phụ thân lần kia đi?”

Thiên Không nhẹ nhàng cười:” Thống nhất trang phục, có biện pháp nào đâu. Hơn nữa, ngươi như thế nào còn ở nơi này loạn hoảng?”

Mộc Thanh Lưu bị nói đến một trận xấu hổ, do dự có nên mất mặt thỉnh gã dẫn đường hay không.

Thiên Không cười cười không khỏi mang lên chút ranh mãnh, tay chống đỡ thân thể từ dáng ngồi chồm hổm đầu tường nhảy xuống, vỗ vỗ bụi đất trên áo, cả người thong dong, cứ như nhìn không tới người trước mắt đang ẩn ẩn lo lắng. Đợi Mộc Thanh Lưu cơ hồ quyết định từ bỏ thể diện, mới chậm rãi mà bí hiểm nói:” Tìm không thấy chánh điện?”

“Chánh điện là kiến trúc cao nhất của Tư Không phủ, chỉ cần là trong phủ không chỗ nào không thể nhận ra hình dáng nó. Ngươi biết ngươi vì cái gì tìm không thấy không?”

Trong nội tâm Mộc Thanh Lưu bỗng chốc lộp bộp, lẳng lặng nhìn Thiên Không.

” Cơ quan Bà La môn giáo đại thể đều giống nhau…… Ngươi còn nhớ rõ Thanh Thành?”

” Cho nên…… Ta cảm thấy cho ngươi đi cũng không có biện pháp gì.”

Thanh Thành. Thương thành phồn hoa trong khoảnh khắc sụp đổ, mặt đất rạn nứt đổ sập, cung điện dưới lòng đất bị phá thành mảnh nhỏ. Chỉ cần hồi tưởng lại sẽ không ngăn được vì tai nạn thiên khuynh tây bắc ngày đó mà run rẩy.

Như vậy…… xem như là hủy diệt……