Hôm sau.
Đột nhiên có điểm điểm toái hồng bay xuống trên đầu vai, theo dấu vết của bọn nó ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện trên ngọn cây còn treo vài đóa tàn hoa.
Ngày thu vẫn đang trong mùa, nhưng mà hoa rơi đã như tác phong trước vũ (nổi gió trước cơn mưa). Khung cảnh này càng làm nổi bật lên quang cảnh tiêu điều thực tế giữa cô lâu.
Cách đó không xa ẩn ẩn có tiếng nhạc bay tới, một tấu khúc vô danh.
Mộc Thanh Lưu có trí nhớ rất tốt, theo trí nhớ hôm qua, hôm nay đi tới đây lại một đường không có quá nhiều chướng ngại. Trên đường cũng gặp vài người, trông thấy hắn thế nhưng lại đều là vẻ mặt cổ quái, trong mắt tràn đầy quỷ dị, vội vàng liếc nhìn hắn rồi cũng đều tất tả bề bộn tất tả đi.
Hiển nhiên cùng Thiên Không thoát không khỏi liên quan.
Vừa định đến chỗ người nọ, liền trông thấy gã. Trên người vẫn là bạch y tay áo thêu ám sắc vân, lười biếng tựa ở cột trụ trong đình viện, bán ngửa đầu nhìn lên lam thiên, dưới ngón tay lại khuấy động huyền cầm. Làm như vô tâm vô lo, ở giữa khúc sai vài âm luật cũng không buồn để ý tới.
Mộc Thanh Lưu đi đến gần mới nhìn thấy quần áo gã đã bị sương sớm thấm ướt đẫm, cứ như đã ở trong này đợi một ngày một đêm.
” Đại nhân……?” Mộc Thanh Lưu giảm thanh âm thấp xuống, ôn nhu gọi gã. Tựa hồ sợ thanh âm lớn sẽ quấy nhiễu đến ”Mỹ nam trầm tư đồ (bức tranh mỹ nam trầm tư = =)” này.
Thiên Không lại giống như lắp bắp thoáng kinh hãi, sau nửa ngày mới hoàn hồn, lộ ra tiếu dung.” Thanh Lưu? Hôm nay sớm như vậy?” Gã tiện tay đem cầm vững vàng để qua trên thạch trác (bàn đá) cách đó không xa. Bản thân muốn nhảy xuống, lại không thể đứng dậy.
” Muốn ta dìu ngươi không?”
” A…… Ngồi quá lâu…… Thanh Lưu, ngươi trước tiên đợi ở đằng kia.” Thanh niên phất phất tay, không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ có một tầng hơi nước từ thảo căn(đám cỏ) bay lên, dần dần tụ cùng một chỗ bao phủ trong tầm mắt. Trong thảo tùng (bụi cỏ) tất tất tốt tốt (tiếng roạt roạt), mơ hồ thấy mấy thứ động vật dài nhỏ, trường lân phiến (vảy dài) từ đó ung dung chạy.
Nơi đây giống như ngăn cách với thế giới, điểu đề trùng minh (chim hót côn trùng kêu vang), phiêu nhiên đi xa.
Mộc Thanh Lưu đạm nhiên cười.
” Nguyên lai ngươi cũng am hiểu cách nuôi mấy con bò sát này.” Trong lời nói lại mang theo nhàn nhạt kinh ngạc.
” Thanh Lưu, ngươi cũng không cần lại giả vờ với ta,” Thanh niên cũng nâng hai đầu gối, một tay di chuyển, một đôi mắt linh động lưu quang tràn ngập các loại màu sắc hàm chứa nồng đậm hứng thú, lại còn có phần sắc bén trước đây chưa từng gặp,” Kỳ thật ta luôn nghĩ…… ngày đó ta đi gặp ngươi, Thanh Lưu có phải là đã nhận ra ta?”
” Vì cái gì? Ta đã tập qua pháp thuật che giấu khí tức, ngay cả lâu chủ cũng không thể nhìn ra, Thanh Lưu lại nhận ra được?”
Mộc Thanh Lưu cười, nói:” Có lợi hại như vậy? Bằng ngữ khí nói chuyện cũng rất dễ dàng nhìn ra a? Phụ thân hẳn là không cùng ngươi tiếp xúc qua, bằng không cũng nhất định……”
Trong đôi mắt thuần hắc sắc của thanh niên, lại hiện lên một loại ôn nhu không hiểu.
” Phải không…… cũng chỉ có ngươi nói như vậy.”
Mộc Thanh Lưu khó hiểu, cũng không miệt mài theo đuổi.
Bán ngồi xổm người xuống, hướng về trong bụi cỏ thò ra một tay. Một con rắn nhỏ xanh biếc theo tay của hắn bò lên, tê tê phun lưỡi. Mộc Thanh Lưu dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng xoa xoa thân thể lạnh buốt của nó, chuyển hướng thanh niên cười nói:” Ngươi nuôi xà cổ không có mệnh lệnh chủ nhân thì thật là đáng yêu, cũng là mấy con mà ngươi dùng để làm ta sợ?”
Thanh niên vẫn là đang dùng ánh mắt hắn xem không hiểu nhìn hắn. Ánh mắt liên tục như mặt nước nhu hòa, lại như đảo ảnh (ảnh ngược) trong gợn nước, mới nhìn thì còn nhưng nhìn lại thì đã mất.
” Ta lúc ấy cũng không phải là dọa ngươi, khi đó trên mặt thật là đã hạ cách sát lệnh (lệnh gϊếŧ chết).”
Mộc Thanh Lưu cười khẽ, nói:” Ngươi rốt cuộc buông tha ta nhiều lần, không phải sao? Ngươi cùng phụ thân ta đồng dạng xuất sắc, đều là người mà ta không sánh bằng.”
Thanh niên nhìn hắn.
Đột nhiên từ trong vạt áo rút ra mặt nạ màu ngân bạch, trên có hoa văn màu đỏ sậm, diện mục dữ tợn như ác quỷ. Cổ tay thanh niên khẽ đảo, đem phiến ngân bạch nhẹ bay ném về phía trên, cũng từ giữa không trung rơi lả tả thành bụi phấn. Từng mảnh nhỏ ngân bạch đều như vũ hạ (mưa rơi).
Mộc Thanh Lưu chạm lên những thứ này. Lại có thể cảm nhận được, gã vẫn đang nhìn hắn.
Hào khí đột nhiên trở nên có chút cương, trong không khí lưu chuyển sự lặng im, như lợi trảo dã thú nhẹ nhàng đặt trên cổ họng của hắn, không phải đau đớn, lại đủ để khiến cho khủng hoảng.
Đáy mắt của thanh niên đột nhiên nhiễm một tầng tiếu ý, tiện tay vỗ vỗ bãi cỏ bên cạnh mình, mời đến:” Thanh Lưu, tới ngồi.”
Mộc Thanh Lưu thở dài khẩu khí, cũng không muốn giả suy tư đi tới.
“Ta đã sớm muốn làm như vậy…… Đi gặp quỷ của Bà La môn giáo!” Bạch y thanh niên lành lạnh cười, nhìn qua Mộc Thanh Lưu, thần sắc trái lại trở nên ôn nhu,” Thanh Lưu, ngươi không tìm ta, ta cũng sớm muộn cấp cho Hoàng Di Nguyệt một ám kỳ (dấu vết). Tựa như hoàng đế muốn loại trừ Lý Viễn, cuối cùng cho dù ta có hoàn thành nhiệm vụ…… loại người như ta đây, a, trong giáo cũng không có khả năng để cho ta sống.”
Mộc Thanh Lưu cảm thấy kinh ngạc.
…… Nếu bàn về liên quan, hắn cùng với người này bất quá chỉ gặp mặt vài lần. Chẳng lẽ hắn bất giác thân thiết với người mới quen sao?
Chính mình tìm gã, cũng bất quá là một loại hành vi mạo hiểm, có khi chính mình nghĩ lại đều cảm thấy thật sự không đủ tỉnh táo. Chỉ dựa vào việc cùng người này nói chuyện với nhau, mình liền phỏng đoán tâm tư với đối phương, thật sự không phải là lý do hoàn mỹ để có thể nói rõ trong lòng gã đối với Bà La môn giáo còn có nhị tâm. Nếu bất hạnh chính mình đoán sai, trả một mạng cũng không thể tiếc, quả quyết không thể liên lụy Hoàng Di Nguyệt.
Chỉ có điều…… tình thế cấp thiết. Vô luận như thế nào, đều không nỡ lại nhìn người kia thương tâm như thế, mệt nhọc như thế.
Lúc hạ quyết tâm, chỉ có thể cảm thấy toàn thân như bị liệt hỏa vây quanh, nếu không làm gì, cũng chỉ có thể bị hỏa phần này đốt hầu như không còn. Cái gì cũng không thể lo lắng, có phải là không phụ lòng sư phụ, mình là không phải an toàn đi.
Thiên Không tự nhiên không biết hắn đang tâm tư bách chuyển.
” Bất quá…… Thanh Lưu, nếu như không có ngươi, ta có thể có ý định làm cho lâu chủ hoàn toàn đau khổ. Cũng làm cho y nếm thử chủ động cầu người là tư vị gì.”
Mộc Thanh Lưu âm thầm lau một bả mồ hôi lạnh.
Thanh niên đột nhiên cười hỏi:” Thanh Lưu ngươi mấy tuổi?”
” Mười lăm……” Vô ý thức trả lời, cũng không rõ ý đồ của gã.
Chỉ nghe ngữ khí thanh niên có chút âm hiểm nói nhỏ:” Ngươi mười lăm tuổi, y cũng hại ta mười lăm năm, ta như thế nào còn khả năng làm y sống khá giả?”
Mộc Thanh Lưu cả kinh, mở to hai mắt mê hoặc nhìn người nọ.
Thiên Không cười đến thoải mái, cũng không biết là thoải mái như thế nào.” Năm đó Đái Cửu Ca yêu Hoàng Di Nguyệt, có ngươi. Ta chính là người mà Đái Cửu Khuyết vì vậy mà chuyên môn đào tạo ra, trả thù y.”
” Thiên Không ngươi……” Mặt Mộc Thanh Lưu bỗng nhiên trắng xanh, tay không tự giác bắt lấy cánh tay của người bên cạnh,” Đái Cửu Khuyết rốt cuộc là người nào? Không chỉ là sư huynh của phụ thân sao?”
Thanh niên nhẹ nhàng chụp lên tay của hắn, sắc mặt hòa hoãn xuống. Thanh âm nhu hòa, cũng mang theo sung sướиɠ.” Vì Thanh Lưu, đừng nói đơn giản buông tha Hoàng Di Nguyệt như vậy, cho dù để cho ta gọi y một tiếng nhạc phụ, ta cũng là cam nguyện.” (Nguyệt ơi có ngừ đang dụ dỗ con ngươi = =)
Mộc Thanh Lưu lờ mờ, cuối cùng không muốn biết gã rốt cuộc đang biểu đạt cái gì.
Một con bồ câu đưa tin đột nhiên uỵch lăng bay đến trên đầu vai Thiên Không, trên cổ chân buộc một mảnh giấy.
Thiên Không một tay run mở, nhìn lướt qua, vỗ vỗ vai Mộc Thanh Lưu, cười nói:” Mau trở về đi thôi, cha ngươi đã đến cửa lâu. Bị người mà hắn hạ độc tình kết thâm trọng (sâu nặng) phát hiện, ta cũng không còn mạng giúp các ngươi.”
” A?” Mộc Thanh Lưu sợ hãi, cái gì là tỉnh táo tức thì vứt đến sau đầu, chỉ còn lại hoang mang lo sợ,” Làm sao bây giờ, ta dù chạy về cũng không kịp trở về trước y!”
Có lẽ bởi vì hai phe quan hệ chưa bao giờ hảo…… Hai lâu ôm vào hai vị trí trong Ảnh Trọng lâu, là thiên nam địa bắc mới đủ hình dung.
Thanh niên xoay mặt, che miệng lại, hai vai không ngừng run run. Thật vất vả mới nói ra một câu, cũng lại tiếp tục run lên.” Làm chuyện xấu sẽ sợ bị cha mắng sao……”
Lại một đường ôm lấy Mộc Thanh Lưu, trực tiếp từ tư thế ngồi bay lên không, cũng không ngừng lại, trực tiếp phi thân ra đình viện, cấp tốc ở trong rừng xuyên qua.
Suy nghĩ bay lên, Mộc Thanh Lưu lại nhớ tới trước kia, người kia đã từng vài lần dùng khinh công ôm hắn bôn tẩu.
Mới giật mình nhận ra, tưởng niệm tích lũy đã sâu lại khó mà tiêu trừ.
Lời của Thiên Không ở bên tai mang theo ý cười, nhưng lại đang nói:” Thanh Lưu, ta ít ngày nữa tìm y đàm chuyện này, ngươi không cần quan tâm. Ngươi có thể nhớ kỹ, tất cả đều là công lao của ngươi.”
Trong chớp mắt, tòa lâu của Hoàng Di Nguyệt đã lộ rõ trong tầm mắt.
Mộc Thanh Lưu cảm khái:” Thiên Không, ngươi ngược lại không hổ là vương bài của Bà La môn giáo.”
Thanh niên mỉm cười, trước khi xoay người rời đi lại cuối cùng nghiêm mặt nhắc nhở:” Thanh Lưu, tóm lại đừng tưởng rằng mục đích của Bà La môn thực sự là tượng đá kia. Thân phận địa vị của Đái Cửu Khuyết ở trong giáo ngay cả ta cũng không xác định, các ngươi nên cẩn thận. Người kia…… khó đối phó. Mặc dù cha ngươi ở trước mắt đều quá xem nhẹ hắn!”