Sau ngày đó, La Y cùng Lưu Vân tuy rằng vẫn là không hợp, nhưng là ít nhất đã có thể tiến hành bước đầu quay chụp. La Y oán giận câu nói của Lưu Vân nên đến giờ vẫn bắt bẻ, bất quá Lưu Vân chính là cương
ra mặt, hoàn toàn không hề đáp lời.
Ấm áp phía sau lưng ngày hôm đó làm cho Tạ Ứng Long khó quên, nhất khi ngủ một mình ở tòa nhà cao cấp của mình, tấm lưng lạnh lẽo càng làm cho anh thấy cô đơn, bản thân sao có thể nhiều năm ngủ một mình trên chiếc giường lớn như vậy, hơn nữa ban đêm luôn có công việc, cô độc làm bạn, anh thật không biết chính mình vì sao có thể chịu nhiều năm như vậy?
Anh không nghĩ đến kết hôn, ngay cả Vũ Hồng cũng không đến đây, anh mua biệt thự khác cho Vũ Hồng ở lại, bởi vì thân thể Vũ Hồng luôn luôn không tốt, cần tĩnh dưỡng, cho nên không thể ở trong thành phố, cùng anh chia sẻ chỗ ở.
Nhưng là giờ phút này anh cô đơn, lại hết sức nhớ tới độ ấm của bàn tay Lưu Vân.
Ngày này anh đi kiểm tra trường quay, La Y giúp Lưu Vân chụp tấm áp phích lớn.
“Cười, phải cười, ngươi nghe không hiểu a, ngươi này ngu ngốc, cười giả tạo như vậy, vừa thấy đã nghĩ nôn.”La Y cùng Lưu Vân thủy hỏa bất dung, hắn trong công việc bắt đầu mắng Lưu Vân không lưu tình chút nào, hơn nữa gần đây có khuynh hướng tệ hại hơn.
Lưu Vân cố gắng mở miệng cười, nhưng vẫn bị La Y cấp mắng đến cẩu huyết lâm đầu, mắng đến mức ngay cả Tạ Ứng Long đều nghe không chịu được.
Lưu Vân thay quần áo, anh một tay kéo qua Lưu Vân.
“Uống ly cà phê đi.”
Lưu Vân buộc chặt khóe miệng, còn nhìn ra được vừa rồi chụp ảnh còn giữ lửa giận, cậu chưa nói được hay không được, Tạ Ứng Long dẫn cậu đi uống hết ly cà phê, trong lúc đó hai người không có nói chuyện với nhau, nhưng sau khi uống hết, Lưu Vân tâm tình hiển nhiên tốt hơn nhiều, điều này làm cho Tạ Ứng Long trong lòng có điểm cảm động.
Anh biết Lưu Vân có thể hướng anh oán giận La Y, thậm chí có thể bắt anh thay La Y, nhưng là cậu là tuân thủ lời hứa với anh
***
“Anh thật sự ở nơi này?”
Lưu Vân ngữ khí hoài nghi nói, Tạ Ứng Long ở sô pha ngồi
xuống dưới. “Ân, công sự bề bộn nhiều việc, cho nên cơ hồ trở về đây gục đầu ngủ, rất ít có khách nhân lại đây.”
“Ngay cả nữ nhân cũng không có?”
Lưu Vân mở ra
tủ quần áo, giống như tình nhân đang điều tra xem người yêu mình có nɠɵạı ŧìиɧ hay không. Tạ Ứng Long sớm hiểu anh không đem người khác cho rằng một cá tính hồi sự, cũng theo anh đi.
“Anh ở nơi này không có buồn chết cũng không kỳ quái.”
Cậu nói chuyện từ trước đến nay đều không biết không lớn nhỏ, Tạ Ứng Long cũng lười đáp lại, nhưng lần này cậu vô cùng thân thiết ngồi ở bên cạnh anh, kiểm tra qua, cậu không phát hiện gì khả nghi, thoáng chốc tâm hoa nộ phóng, ngay cả Tạ Ứng Long uống đến một nửa chén trà, cậu cũng chưa uống, cũng không uống chén trà Tạ Ứng Long cho cậu. Tạ Ứng Long chỉ ly trà của cậu, nhắc nhở: “Uống trà của cậu đi.”
“Không cần, chén trà của anh đẹp hơn.”
Tạ Ứng Long không biết có nên trợn trắng mắt hay không, anh thường thường sẽ bị cậu khí đến vô lực, cũng giống như lúc này đây. “Hoa văn của chúng đều giống nhau.”
“Có gì liên can, cho cậu uống trà của tôi cũng là gián tiếp hôn môi, huống chi chúng ta còn làm nhiều chuyện hơn việc hôn.” Anh làm một bộ dạng không sao cả nói.
Lưu Vân từ chén trà lộ ra nụ cười sáng lạn. “Tôi lớn gan giống anh, tôi nguyên bản chỉ chính là nói chuyện hôn môi mà thôi, quả nhiên không giống như người lớn.”
Giống như trước kia, anh lại bị nụ cười sáng lạn của cậu phá hủy lý trí, vốn hẳn là phải tức giận, cũng biến thành không có chuyện gì, hơn nữa Lưu Vân càng nói càng lớn mật, “Nhạ, chúng ta giường anh đi.”
“Cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Anh lần nữa thở dài. Anh hoàn toàn không hiểu trong đầu cậu nghĩ cái gì.
“Anh thật sự muốn biết tôi đang nghĩ gì sao?”
Gương mặt tuấn lệ của cậu hiện ra nụ cười ám muội, Tạ Ứng Long chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân tất cả đều mở ra. Có lẽ trong lòng anh đã sớm biết, mời Lưu Vân đến nhà mình, sẽ biến thành như thế này có lẽ chính là chuyện anh muốn.
Mặt Lưu Vân trở nên phi thường gần, anh ngừng lại rồi hô hấp. Lưu Vân hôn anh, chờ khi anh khôi phục lại tri giác, đã thấy anh cùng Lưu Vân song song nằm ở trên giường. Cậu luôn như thế dễ dàng
phá hủy
lí trí anh, khiến anh cảm thấy đáng sợ, cùng cậu cùng một chỗ, lý trí bản thân sụp đổ.
Lưu Vân hôn môi anh, mặt khác một tay bay nhanh cởi bỏ cúc áo sơ mi anh. Sau đó là tay cậu hướng ngực anh, nửa người dưới cùng nhau ma xát.
Cảm giác sảng khoái hướng thẳng đến đỉnh não, khát vọng cũng trở nên phi thường mãnh liệt. Anh cuốn áo Lưu Vân lên khiến cậu mang chút giật mình, lập tức lại bình tĩnh, cởϊ áσ. Lưu Vân phi thường gầy, cho nên mặc quần áo, cũng không cảm giác thể trạng phi thường kiện mỹ, nhưng là một cởϊ qυầи áo, liền trở nên thực rõ ràng, nhìn ra cơ thể ấy so với chính mình càng thêm thanh niên thanh xuân, nướt bọt nảy lên
miệng. Anh dùng phương thức hôn ngực nữ nhân hôn
Lưu Vân.
Lưu Vân dường như hưởng thụ hừ khẽ, ngón tay gầy lớn của cậu khẽ gảy tóc Tạ Ứng Long. Sau đó một đường đi xuống vuốt ve phía sau lưng anh, đi vào khe hở giữa hai mông. Hai tay cậu khẽ ấn, lại đến phía trước cầm bộ vị hiện đang chảy ra chất lỏng.
Tay anh cùng theo cậu, đi vào bộ vị hiện tại cao cao thẳng khởi của Lưu Vân, bọn họ âu yếm khí quan đang nóng lên của đối phương, cảm thụ được hơi thở hỗn loạn phun trên da thịt cực nóng.
Lưu Vân trước cắn răng gầm nhẹ một tiếng, anh theo sát cũng phóng xuất ra tất cả chất lỏng, lần đầu tiên phát tiết tựa như châm thuốc nổ hỏa tín, Lưu Vân cúi xuống, đưa bộ vị đã muốn nhuyễn xuống của anh để vào miệng. Giống như muốn đem toàn bộ chất lỏng trong cơ thể hút ra, Tạ Ứng Long nửa khép con ngươi, đem chân khẽ run mở ra.
Lưu Vân một đường hôn xuống ở phía trong đùi mãnh liệt, cảm giác mãnh liệt khiến Tạ Ứng Long không thể suy nghĩ, vì sao thoải mái như vậy? Anh không nghĩ miệt mài theo đuổi, thầm nghĩ muốn thâm nhập vực sâu kɧoáı ©ảʍ này, làm cho lửa nóng trong cơ thể hoàn toàn thiêu đốt hầu như không còn.
“Nơi này thật mềm, thật ướt, hút đến, thật chặt......”
Lưu Vân say mê nói, cùng với
hai cái ngón tay mát xa, vốn nơi ngay cả một cây ngón tay cũng không tiếp thụ được trở nên nhuyễn hoạt thấp nộn, ngay cả dịch trơn cũng chảy ra. Tay anh cầm lấy chăn, hô hấp dồn dập, mỗi lần ngón tay hướng vào phía trong lay động, phía trước liền muốn phun ra tinh hoa, thậm chí có chút chất lỏng trong suốt đã muốn bắt đầu mất mặt chảy ra.
“Có, có thể, vào đi.”
Anh không thể nhẫn nại càng muốn nhiều âu yếm, sắc mặt hồng hồng nói ra yêu cầu. Lưu Vân cao cao tại thượng nhìn anh, một cái chớp mắt khiến anh cảm thấy phát lạnh, như cậu nhìn anh từ từ sa đọa trong tìиɧ ɖu͙©, là loại người mà cậu cả đời này ghét nhất.
“Anh trước giúp tôi XXOO đi!”
Lưu Vân biến hóa tư thế, anh không có cách nào giúp nam nhân làm chuyện kia, anh dùng tay giúp Lưu Vân nơi kia đã là cực hạn lớn nhất của bản thân, lắc đầu nói: “Tôi làm không được.”
“Nam nhân khác đều làm được!”
Lưu Vân đơn giản nói ra nói ra làm cho Tạ Ứng Long trong nháy mắt tâm tình trượt xuống đáy cốc, với khuôn mặt kia của cậu, hẳn là phải nhiều nam nhân hoặc nữ nhân, còn có rất nhiều đi.
Bản thân rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, giống như mê muội, mời cậu về đến nhà, tùy ý
cậu đem chính mình lên trên giường, sau đó ở trên giường khát cầu
Lưu Vân âu yếm, đơn giản là Lưu Vân tràn ngập mị lực tươi cười làm cho anh không thể kháng cự, anh tựa như người ngu ngốc mặc cho cậu ta cần ta cứ lấy, bản thân làm sao như thế......
Anh nắm chặt chăn đơn, xoay người theo trên giường nhảy xuống tới, nếu không phải Lưu Vân nói, hôm nay anh có thể hồ đồ.
“Không sao, dù sao người muốn theo đuổi tôi còn rất nhiều.” Lưu Vân mặc xong quần áo, không có chút đáng tiếc.
Một câu này làm anh đau nhức khó chịu, là bởi vì anh rất cô độc
sao? Lúc trước khi anh thể lực không chịu được ngất xỉu ở quán cà phê, Lưu Vân quan tâm anh vài câu, động tác ôm anh ngủ làm cho anh hoàn toàn hiểu lầm, hơn nữa bởi vì nụ cười của Lưu Vân rất mê người làm cho bản thân sinh cảm giác đặc biệt đối với cậu.
Là anh rất cô độc, hơn nữa là Lưu Vân làm cho anh phát hiện
chuyện này thật, cho nên anh mới chấp nhất như vậy với Lưu Vân, một mớ cố gắng giải thích lý do nảy lên
trong óc, trong lúc đó Lưu Vân chính là bĩu môi mặc quần áo, nhảy xuống giường.
“Quên đi.”
Giống như trong lúc đó bọn họ hoàn toàn không có cảm tình, nếu có cũng chỉ là tình cảm trên giường, nhiệt tình qua đi, lưu lại chính là tịch liêu cùng hư không.
Lưu Vân tiêu sái rời đi, Tạ Ứng Long lại một đêm khó có thể đi vào giấc ngủ.Anh đã gần ba mươi, đã sớm nên thành gia lập nghiệp, chính là anh chưa từng có ý niệm này trong đầu, cũng chưa từng có xảy ra tình huống này, chỉ có một lần đối với Vũ Hồng, còn có mỗi lần Lưu Vân lộ ra sáng lạn miệng cười đối anh cầu hoan.
Cảm giác khi chạng vạng Lưu Vân đυ.ng chạm trên cơ thể còn tại, anh đưa tay dời xuống, luồn vào quần ngủ, chỉ là vuốt ve phía trước, phía sau lại truyền đến từng trận rung động, miệng anh khô khốc đưa tay chuyển qua phía sau nhập khẩu, nơi đó vẫn đang thấp nhiệt, đang chờ đợi Lưu Vân lọt vào.
Anh giật mình rụt tay về, sau đó nằm lại trong chăn, anh như thế nào có thể khát cầu nam nhân trẻ tuổi đυ.ng chạm như vậy, không có khả năng, không có khả năng! Nhất định là bởi vì anh rất cô độc, hơn nữa cô độc lâu lắm. Đêm nay anh quyết định, anh hẳn là nên thành gia lập nghiệp, nếu như có người bầu bạn, loại cảm giác quái dị này sẽ biến mất.
Anh đang công thành danh toại, vừa nghe anh có tâm kết hôn, tất cả mọi người đều vì anh giới thiệu đối tượng thích hợp, anh cùng vài người nếm qua bữa cơm thân cận đơn giản.
Phần lớn giới thiệu điều kiện rất tốt, anh chọn một hai nữ nhân thâm giao, tuy rằng không có cười giống Lưu Vân có thể gây cho đầu anh hôn mê, nhưng ít nhất anh sẽ không mất đi mình, thậm chí không quên bản thân là ai, đừng biến mình thành trò hề.
Đêm nay nữ nhân bồi anh ăn cơm, giúp anh tiêu đi không ít thời gian ban đêm. Anh không biết chính mình có thể trở thành một cái phụ thân cùng trượng phu có trách nhiệm, cũng không xác định chính mình có trở thành một tình nhân tốt hya không.
Một nụ hôn đơn giản nhạt như nước, tứ chi đơn giản đυ.ng chạm, làm cho anh thân thể lạnh như băng, anh biết chính mình hoàn toàn không có nhiệt tình, nhưng anh quyết tâm muốn lập gia đình, quyết tâm quên đi Lưu Vân.
Anh cẩn thận tự hỏi qua, anh là một nam nhân trưởng thành, cuộc đời đã trải qua một nửa, không có thời gian làm cho anh hoài nghi mục tiêu của bản than, hoặc là lựa chọn người không thích hợp.
Nhưng là Lưu Vân còn trẻ, cậu ngay cả đại học đều còn chưa tới, hơn nữa thoạt nhìn cũng chỉ là đùa giỡn. Nhiều năm làm việc tiền có thể đủ cho anh tiêu xài, nhưng lại khiến cho anh có nhiều lựa chọn.
Anh có nhắc tới nuôi con Vũ Hồng với đối tượng kết giao, nếu sau khi bọn họ kết hôn, anh hy vọng có thể chuyển đến vùng ngoại thành, để cho Vũ Hồng thuở nhỏ thân thể gầy yếu trở về sống bên anh, anh không ngại thời gian đi lại lâu, anh hy vọng có thể bù đắp cho Vũ Hồng.
Lưu Vân làm cho anh hiểu cuộc sống cô độc, không phải là anh vẫn làm cho Vũ Hồng có cuộc sống cô độc sao?
Sau khi đi đến kết luận cuối cùng này, cảm giác tội ác nảy lên trong lòng. Anh chỉ biết là Vũ Hồng đã lên trung học, nhưng thân thể cậu yếu
như vậy, vài năm này có khỏe không? Còn thường phát sốt nữa không?
Anh thậm chí không có dũng khí đến biệt thự đi gặp Vũ Hồng một lần, khi còn nhỏ Vũ Hồng tin tưởng anh như thế nào, vậy mà anh lại phản bội sự tin tưởng của cậu, thiếu chút nữa đối với cậu vươn tay ma, Vũ Hồng có thể tha thứ cho anh không?
Tâm sự chất nhiều trong nội tâm anh, mà anh cũng không phải là người hay thổ lộ tâm sự.
Một tháng sau, La Y đặt giấy tờ lên bàn của anh, để cho anh kiểm duyệt qua, sau đó có thể tiến hành giai đoạn phát đi quảng cáo.
Anh đem giấy tờ đặt phía dưới, mãi cho đến cuối cùng chỉ còn một ngày quyết định, mới một mình ở tại văn phòng xem quảng cáo của Lưu Vân.
Tâm anh nhảy lên, Lưu Vân thoạt nhìn chói mắt đến cực điểm, ở bờ biển chơi đùa, Lưu Vân ở trong đám người độc hành, Lưu Vân ở vạn sơn ngàn phong gian đứng đó, cậu mỉm cười, nhíu mi đều làm cho tâm tình của anh phập phồng không chừng.
Cậu ở trong quảng cáo đang tìm vật gì đó, thẳng đến khi trong lúc vô tình cầm lấy cameras, chụp được
cô gái ở công viên đang quay đầu lại thản nhiên cười, sự rung động trong nháy mắt được thể hiện rõ trên khuôn mặt của cậu, nhưng cũng làm cho trong lòng Tạ Ứng Long chấn động không thôi.
Đây là chính là lý do anh không muốn xem quảng cáo này, sẽ có một ngày, Lưu Vân tìm được thích hợp người cho bản thân. Mà anh lại không phải là người cậu muốn tìm, dù sao tuổi của bọn họ cũng cách xa nhau, hơn nữa Lưu Vân cũng không thật lòng với anh.
Anh tắt đi quảng cao, phê
chuẩn, để cho quảng cáo này bắt đầu chiếu trên TV. Tấm áp phích thật lớn của Lưu Vân xuất hiện ở mọi con đường thường vào lúc nửa đêm, đã bị người khác trộm mất ngày hôm sau phải dán lại.
Cameras cũng được bán ở rất nhiều nơi, nhà xưởng phải tăng ca sản xuất, cũng vô pháp cung ứng một lượng lớn tiêu thụ như vậy. Anh quả thực là ngồi ở trên đống vàng kiếm tiền, nhưng anh lại ngày càng… cô đơn.
Thứ anh muốn không phải là những thứ này, mà là...... Anh không thể nói ra lời.
Bữa tiệc chúc mừng, La Y ăn mặc phi thường xinh đẹp, quảng cáo lần này hắn làm phi thường thành công, không chỉ có được tuyệt vô cận hữu cảnh sắc, còn đem tất cả ưu điểm của Lưu Vân thể hiện ra. Hắn cơ hồ là công thần lớn nhất lần này, Lưu Vân cho dù không thích hắn, cũng vô pháp nói quảng cáo lần này không đẹp.
Mà La Y cho dù không thích, Lưu Vân cũng là cho hắn một cái cơ hội Đông Sơn tái khởi, sắc mặt của hắn với Lưu Vân cũng hòa nhã không ít. Tiệc mừng công lần này không lớn, chỉ trong nội bộ công ty.
Tạ Ứng Long là chủ quảng cáo lần này nên khi anh xuất hiện khiến cho một trận vỗ tay nồng nhiệt tiếp đón, hơn nữa khi anh lên đài nói nói mấy câu, âm thanh vỗ tay cơ hồ oanh phá trần nhà.
La Y bởi vì tâm tình rất tốt, cho nên khó có được hướng đến Lưu Vân bên người nói nói mấy câu, hắn đối với Tạ Ứng Long thập phần tán thưởng.
“Tạ tiên sinh tuổi trẻ lại có bổn sự, hắn thật sự rất có tài cán, liếc mắt một cái liền nhìn ra ngươi có thể chụp thành công quảng cáo lần này, bằng không ai dám dùng người mẫu của công ty đối địch.”
Lưu Vân tức giận nói: “Là Tạ Ứng Long cầu ta, không phải ta muốn chụp.”
Giọng nói kiêu ngạo làm cho La Y rất không thuận mắt, hắn đè thấp
thanh âm, “Đúng, ngươi là có khuôn mặt, nhưng người mẫu không phải chỉ có khuôn mặt không, Tạ tiên sinh nhất định thực nhẫn nại ngươi.”
Cậu không thèm chú ý đến lời nói của La y, ngưỡng nghiêm mặt, vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt lại định ở trên người Tạ Ứng Long, hấp thu hào quang trên người anh. Cậu không muốn lãng phí xem La Y nói gì, La Y xấu muốn chết, nhìn hắn là tra tấn hai mắt của mình. Ánh mắt cậu hướng trên người Tạ Ứng Long, tuy vậy cậu trả lời vẫn cao ngạo, tựa như không đặt Tạ Ứng Long xem ở trong mắt.
“Ta đã nói rồi là Tạ Ứng Long cầu ta.”
“Hừ, đừng nhìn, Tạ tiên sinh đối với loại mặt trắng như ngươi không có hứng thú đâu, người ta lại có tiền cũng thực đứng đắn, mọi người đồn đãi không bao lâu sau Tạ tiên sinh sẽ kết hôn, ngươi cho là hắn sẽ coi trọng tiểu quỷ cao ngạo như ngươi sao?”
Lưu Vân cứng đờ, trên mặt xuất hiện một cỗ sương lạnh.”Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngươi cho là Tạ tiên sinh sẽ coi trọng tiểu quỷ thối như ngươi sao?”
Trong giọng nói của La Y vừa rồi có bao nhiêu vui sướиɠ khi người gặp họa. Hắn tuy là ăn nói cao ngạo, nhưng là nhìn ánh mắt của cậu thì biết cậu thật sự chú ý tới Tạ tiên sinh, nhưng là cuộc đời cũng không tốt như vậy.
“Không phải, trở lên một câu?”
“Cái gì?” La Y biết được cậu muốn hỏi cái gì, hắn thực vui vẻ lặp lại một lần, hắn đã sớm xem Lưu Vân không vừa mắt thật lâu. “Ta nói Tạ tiên sinh sắp kết hôn, là thật, hẳn là là ở sang năm, cũng chỉ còn mấy tháng nữa......”
Lưu Vân quay đầu bước đi, La Y tức giận đến thiếu chút nữa cầm lấy bên cạnh gì đó ném vào đầu cậu, chưa từng thấy qua tiểu quỷ không lễ phép như vậy, không có gì lại tự cho mình là đúng.
Hắn nghĩ hắn được chú ý vì tự mình sao? Hừ, còn không phải Tạ Ứng Long lấy tiền giúp hắn tạo quan hệ xã hội, tuy rằng Lưu Vân có tiền vốn, nhưng tuyệt đối không thể nổi danh nhanh như vậy, cùng Tạ Ứng Long tuyệt đối có quan hệ, nhưng hắn đối với Tạ Ứng Long không lễ phép, thật sự là một tiểu quỷ thối gặp người người ghét.
Muốn theo đuổi Tạ Ứng Long, cũng phải xem Tạ Ứng Long đối với hắn có hứng thú hay không.
Không để ý đến La Y ở phía sau, Lưu Vân đi ra cửa, cậu ở trong phòng tối nôn nóng hút thuốc. Cậu rất ít khi hút thuốc, chỉ có ở thời điểm phi thường lo lắng mới hút một điếu.
Cậu dự tính Tạ Ứng Long vì tránh đi phóng viên, có thể đi bằng cửa sau.
Quả nhiên, Tạ Ứng Long từ cửa sau đi ra, cậu lập tức đứng trước mặt anh, dùng sức giữ lấy anh giống như muốn giữ chặt xương cốt của Tạ Ứng Long.
Tạ Ứng Long chán ghét tâm tình phập phồng của bản thân với Lưu Vân, anh trấn định nói: “Lưu Vân, có chuyện gì thỉnh liên lạc với thư kí của tôi.”
“Tôi muốn lên giường với anh, làm sao nhờ đến thư kí được.”
Lưu Vân ngữ khí phi thường nặng, tựa như cái tiểu hài tử tính tình cố chấp. Một cỗ mệt mỏi nảy lên trong lòng, Tạ Ứng Long lộ ra nụ cười mệt mỏi, nói cho bản thân, đối phương chỉ là tiểu hài tử, hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì, đối với cậu ngữ khí không còn nặng nữa.
“Lưu Vân, đừng chơi đùa nữa. Tôi lấy kinh nghiệm người từng trải nói cho cậu, còn thật sự tìm một đối tượng tốt, thiệt tình đối đãi với cô ấy......”
“Ít giả dối đi, tôi muốn với anh trên giường! Ở khách sạn, hay là ở trong này muốn làm, tôi căn bản là không cần biết có bị phóng viên chụp hay không thì ta cũng không quan tâm.” Khẩu khí của cậu trào dâng, thật sự có cái loại khuynh hướng liều lĩnh này.
“Được, chúng ta đến khách sạn hảo hảo ngồi xuống tán gẫu.” Tạ Ứng Long nhận thua.
Không có nói nhiều, Tạ Ứng Long chính mình lái xe vào khách sạn, dọc theo đường đi Lưu Vân không ngừng ở trên xe hút thuốc, hết cậu sẽ lấy thêm điếu mới. Tạ Ứng Long khuyên nhủ nói: “Cậu cứ như vậy sẽ chết sớm đó.”
“Anh căn bản là muốn tôi chết sớm, ít ở đây giả mù sa mưa.”
Lưu Vân rống giận, cậu đứng lên, kéo qua Tạ Ứng Long, trực tiếp đem anh đặt ở trên giường, mãnh liệt đoạt lấy
Tạ Ứng Long. Tạ Ứng Long không có phản ứng mặc cậu hôn môi.
“Đáng giận! Anh đáng giận! Tôi đối với anh căn bản là không có hứng thú, tôi chỉ là ngoạn ngoạn mà thôi.” Cậu càng nói càng quá đáng, Tạ Ứng Long đối với chuyện này thật lười phản bác.
“Tôi biết.”
“Anh căn bản chỉ là một trong những người lên giường với tôi mà thôi, ngay cả giúp cũng không chịu giúp một chút!”
“Tôi biết.”
Lưu Vân lên tiếng rống to: “Anh dám cưới nữ nhân khác, tôi tuyệt đối...... tuyệt đối......” Nước mắt tràn ra, Lưu Vân đột nhiên rơi lệ đầy mặt, giống như Tạ Ứng Long làm chuyện có lỗi với cậu, càng giống như cậu đau lòng đến tứ phân ngũ liệt, cậu khóc hận nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!”