Đỉnh Hoa Sơn – Trên vách núi cao vạn trượng, một bóng dáng màu xanh đang cô độc đứng ở đấy, bóng dáng lặng lẽ ấy làm cho người ta không phải có cảm giác cô đơn... mà là tuyệt vọng...
"Ta dựa vào cái gì mà có thể để thế nhân cúng bái? Ta, cái gì cũng không làm được vậy thì có pháp lực để làm gì?" Vang vọng trên vách núi ấy là một thanh âm cực kì bi ai.
Hắn dốc hết tâm huyết để sáng tạo ra sinh mệnh... hắn toàn tâm toàn ý che chở cho một nữ nhân, nhưng nhìn nàng biến mất ở tam giới... đều duy nhất hắn có thể làm là trốn tránh.
Không phải là không nghĩ sẽ cứu nàng, không phải là không thể cứu nàng, nhưng "lựa chọn" là quyền lợi của vạn vật...
Đám mây mơ hồ, tỏa ra hào quang, phản chiếu với ánh nắng mặt trời càng thêm lóng lánh...
"Ngươi đang làm cái gì?" Hắn lướt đi trên mây, nhìn thấy thỏ ngọc đang quỳ giữa đám mây, trên tay đang nâng hai giọt gì rất lóe sáng.
"Tinh Quân?" Thỏ Ngọc vừa nhìn thấy Thanh Ngưng liền khẩn trương đứng dậy, lặng lẽ đem tay giấu ra phía sau, giọng run run nói, "Ta chỉ là muốn hạ phàm, thỉnh Tinh Quân tha tội."
"Ngươi lấy cái kia cho ta xem."
Thỏ Ngọc đành ngoan ngoãn đem hai tay mở ra trước mắt Thanh Ngưng.
Trong lòng bàn tay nàng là một giọt lệ, cùng với một giọt huyết... dưới ánh mắt trời khiến chúng tỏa ra hào quang chói sáng...
"Nguyên lai là huyết cùng lệ."
Thật lâu trước kia, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Y Vân cùng Kim Thiện Tử ở bên nhau, hắn từng đứng ở đây suốt bảy ngày bảy đêm, tâm đau như cắt, mắt giống như có lửa đốt. Lúc đó trong tâm hắn chảy một giọt huyết, trong mắt rơi ra một giọt lệ.
Không thể tưởng tượng được, đã lâu như vậy nó cũng không hề khô cạn.
Thỏ Ngọc vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn hắn, thấp giọng nói, "Là... là huyết cùng lệ của Y Vân."
"Cái gì?!" Thanh Ngưng kinh ngạc tiếp nhận huyết lệ ấy. Thật là hai giọt lệ cùng hai giọt huyết dung hợp với nhau, hơn nữa tựa hồ như có linh khí khiến cho hai giọt huyết cùng hai giọt lệ này vẫn trường tồn, không tan biến...
"Ta nói đây là huyết cùng lệ của Y Vân, lần trước là nàng ấy để lại..."
"Y Vân? Nàng ấy tới làm cái gì?" Thanh Ngưng vội vàng hỏi.
"Ta cũng không biết, ngày đó chỉ nghe nàng trong miệng lẩm bẩm cùng làu bàu."
"Nàng ấy nói cái gì?"
"Nàng nói: Ta không biết cái gì là tình yêu nhân gian, ta chỉ biết nếu có thể đổi lấy cuộc sống bình yên cùng khoái hoạt cho chàng, cho dùng muốn ta hồn phi phách tán ta cũng sẽ không chút do dự." Thỏ Ngọc nhìn sắc mặc trắng bệch của Thanh Ngưng, sợ hãi nói tiếp, "Đáng tiếc là thần tiên không có mộng, ta cũng không thể cùng chàng gặp nhau trong mộng được."
"Tinh Quân?" Thanh Ngưng đột nhiên biến mất, nàng trong lòng thầm nghĩ: Nếu như vậy mà hồn phi phách tán, có quá nặng hay không?
---
Y Vân nhìn bộ mặt dữ tợn của chúng thần trong Kim Loan Bảo Điện nhịn không được rùng mình, chậm chạp đi về Thái Thượng Lão Quân.
Cảm giác hồn phi phách tán sẽ ra sao? Có giống như ngàn năm trước... giật mình tỉnh giấc chỉ như mộng không?
Nàng không sợ hãi sẽ biến mất, chỉ muốn được gặp lại Thanh Ngưng một lần nữa, không cần nói gì cả... chỉ cần được liếc nhìn chàng một cái...
Nàng căn bản có thể không cần thừa nhận cái tội danh buồn cười này, nhưng lúc Kim Thiện Tử rời đi chính là đã cho nàng một tuyệt lộ hoàn hảo.
"Ngươi có biết ngày đó ta ở ven Hồ Tây là để chờ đợi ai không?" Kim Thiện Tử trước khi rời đi đã cùng nàng tâm sự.
"Tôn giả không phải đợi Y Vân sao?"
"Là Thanh Ngưng!" Kim Thiện Tử xoay lưng về phía nàng, thanh âm rất nhỏ, "Ngày ấy khi ta nhìn thấy ánh mắt chua xót của Thanh Ngưng, ta dường như đã nhìn thấy số kiếp của hắn... Hắn là thần, có pháp lực vô biên, cũng là người duy nhất trên Thiên giới có thể giúp ta cứu vớt chúng sinh, nhưng ta không muốn nhìn thấy hắn "vạn kiếp bất phục"".
"Ngài nghĩ rằng ta có thể cứu chàng sao?"
"Chỉ có ngươi. Cho nên ta vẫn có thể hy vọng ngươi có thể rời xa tình yêu dây dưa này, rời xa Thanh Ngưng."
"Đúng là ta đã nhìn thấu nên từ đầu đến cuối đều không cho chàng chút tình nào cả."
"Trên người ngươi có linh hồn của hắn, có cố chấp của hắn cũng có cả tình cảm của hắn. Ta nói với ngươi nhiều về thương sinh luân hồi cũng chính là hy vọng ngươi có thể hiểu được, ngươi và Thanh Ngưng không thể có tình yêu trong tam giới này cho dù là một chút cũng không được. Hoặc là nói, người rời xa Thanh Ngưng chính là lựa chọn tốt nhất."
"Ngài không cần phải nói, Y Vân hiểu được." Đây là lần đầu tiên nàng nghe trong lời nói của Kim Thiện Tử không có chút ý vị sâu xa nào. Nhưng rõ ràng là thấm đến tận xương tủy, không chỉ làm nàng đau lòng mà toàn thân của nàng đều đau.
"Ngươi không phải chỉ có con đường duy nhất để chọn lựa." Lúc này Kim Thiện Tử lại nói ra những lời này, hắn xoay người, nhìn về phương xa.
"Ta chỉ có một con đường để lựa chọn."
Năm đó Thái Bạch Tinh đem nàng quăng ở vách núi đen cao vạn trượng, sau đó lại bảo nàng hạ phàm mà nhận thức sự khó khăn của thế gian, cuối cùng nàng cũng hiểu được: Muốn Thanh Ngưng được giải thoát, nàng chỉ có thể biến mất ở Tam giới.
Kim Thiện Tử đi rồi, nàng một mình khuỵa xuống đất.
"Ta biết chàng cô độc... nhưng ta không thể làm bạn với chàng."
Nàng vốn đã mất hết cam đảm, nhưng lúc ấy lại vô tình nhìn thấy huyết cùng lệ của Thanh Ngưng vẫn còn lưu lại... ai nói thần tiên không có cảm giác, không có huyết lệ? Chỉ là do người đó chưa từng hiểu được khắc cốt ghi tâm là gì...
Hai mắt nàng mông lung nhìn về cảnh vật thiên địa lúc ấy... dường như trở nên trong suốt nhưng lại mang theo một sắc hồng.
"Ta không biết làm vậy có đúng hay không, ta chỉ biết nếu hai người cùng thống khổ sẽ càng thêm thống khổ mà thôi."
Nàng đem huyết cùng lệ dung hòa vào nhau, gửi vào đám mây trắng, "Hy vọng huyết cùng lệ này có thể cùng chàng làm bạn, có thể làm cho chàng không cảm thấy cô độc..."
"Vì thành tiên, ta đã trải qua bao nhiêu đau khổ ta cũng biết nhưng ta không hối hận... bởi vì ta cũng tìm được đáp án của chàng..."
Hạnh phúc làm cho đầu óc còn người dường như không còn chỗ trống...
Là thân thể đau nhức như mất đi tri giác.
Là hơi thở của chàng quanh đây, dựa vào tầng tầng mây trắng, rơi vào vực sâu không đáy.
Là mang theo thống khổ, rõ ràng là mông lung nhưng lại là ánh sáng trong bóng đêm
... Chính là sự giảy dũa giữa mâu thuẫn.
Tất cả cùng đều kết thúc cả rồi.
"Nếu ta là viên cờ mấu chốt trong bàn cờ của Thái Bạch Tinh, thì ta cũng sẽ đi nước đi cuối cùng này..."
---
Trượng của Thái Thượng Lão Quân vẫn vòn chưa hạ xuống thì thanh âm của Thanh Ngưng đã vang vọng cả Thiên đình, "Chờ một chút!"
Y Vân khϊếp sợ quay đầu lại, lần đầu tiên đối diện với cảm xúc thật của lòng mình
Sinh ra vì cái gì, chết đi là vì tội gì?
"Vì cái gì nàng đều muốn chôn giấu tất cả trong lòng? Nàng cũng biết trong tam giới này, nàng là người mà ta không thể nhìn thấy tâm tư, tuy rằng nàng là do huyết cùng lệ của ta tạo thành nhưng ta cũng không thể nhìn thấu được..."
"Ta cũng biết lòng người trắc ẩn, khó nắm chắc trong tay... Ta cũng hy vọng ta có thể yêu ngài, nhưng trong lòng ta chỉ có Kim Thiện Tử." Nàng tươi cười trả lời nhưng không biết rằng trong nụ cười đó của mình có bao nhiêu miễn cưỡng...
Thanh Ngưng quỳ gối bên người nàng, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, trong đó chính là hào quang của huyết cùng lệ.
"Nàng còn muốn gạt ta tới khi nào?" Trong mắt Thanh Ngưng giờ đây chỉ có cảm xúc nhu tình như nước, trăm ngàn năm qua hắn vẫn dùng ánh mắt như vậy mà nhìn nàng, nhưng đây là lần đầu nàng nhìn rõ hắn như vậy.
"Nương Nương, Ngọc Đế, thỉnh các ngài mau tra tấn ta đi!" Y Vân hoảng sợ, không ngừng dập đầu nói với Vương Mẫu cùng Ngọc Đế.
"Nàng đến tột cùng là có nghĩ đến cảm nhận của ta hay không?" Thanh Ngưng gắt gao nắm chặt cánh tay nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tinh Quân, ta cầu ngài buông tha ta đi." Y Vân nhỏ giọng cầu xin, trong lòng thầm cầu nguyện lựa chọn của mình là chính xác.
"Thái Thượng Lão Quân, còn không mau đánh tan nghiệp chướng này?" Vương Mẫu Nương nương nghiêm giọng quát, oán hận trong mắt làm nàng hoàn toàn mất hết uy nghi.
"Người cùng Y Vân có tư tình là ta, không có liên quan đến Kim Thiện Tử."
Trong phút chốc, cả Kim Loan Điện dường như nghe thấy tiếng khất cái thất thanh xin ăn
"Nương Nương, hắn nói bậy, hắn chỉ là không đành lòng nhìn thấy một sinh mệnh do chính tay mình sáng tạo ra bị hủy trong phút chốc, nên mới có thể nói vậy. Người ta yêu là Kim Thiện Tử, ta cùng hắn ngày ngày gặp gỡ ở Hồ Tây nơi nhân gian, Tinh Quân không có quan hệ trong chuyện này."
Thiên cung yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng dập đầu của Y Vân, cho dù là Thanh Ngưng si mê nhưng thần thánh cũng không thể vi phạm Thiên Luật
"Cho dù trong lòng nàng yêu Kim Thiện Tử, ta cũng chính là đối với nàng đã động tình!" Thanh Ngưng giữ chặt nàng, cắn răng nói, "Nếu vĩnh viễn phải sống trong hối hận, ta tình nguyện lựa chọn vạn kiếp bất phục."
"Đã đến lúc vãn hồi rồi, chàng vì sao lại muốn cùng ta hồn phi phách tán... Ta hận chàng, ta hận chàng, ta đã làm nhiều như vậy, vì sao chàng lại không biết quý trọng." Y Vân như nổi điên đánh hắn. Thanh Ngưng không né, để mặc cho Y Vân tùy ý khóc hô.
Lần này Vương Mẫu Nương Nương không nói gì, ngươi rống giận là Ngọc Đế, "Các ngươi thật to gan lớn mật, những lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng nói ra được."
Chúng thần đều cả kinh, lui ra sau vài bước. Chỉ có Thái Bạch Tinh là bước lên phía trước quỳ lạy nói, "Ngọc Đế xin ngài bỏ qua cho, vi thần nhìn thấy, Tuế Tinh Chân Quân cũng là nhất thời bị mê hoặc mà thôi. Y Vân vốn là của hắn sáng tạo ra, không thể nào dứt bỏ được cũng là điều dễ hiểu."
Một lúc sau, Quan Âm Bồ Tát ở Nam Hải thường ngày không thích nói chuyện cũng bước lên nói, "Tuế Tinh Quân đạo hạnh cùng công đức là vô lượng, cho dù là phạm sai lầm cũng nên cho ngài ấy một cơ hội để sửa đổi thì hơn."
Các thần tiên cũng phụ họa theo đuôi, "Ngài ấy mấy ngàn năm qua đều vì tam giới mà bôn ba mệt nhọc, mọi người đều biết ơn..."
"Phàm nhân mỗi ngày đều cúng bái ngài ấy, nếu thấy ngày ấy biến mất sẽ rất bất bình."
Thái Thượng Lão Quân bên cạnh Y Vân cũng xen vào nói, "Trước đó, Thiên Bồng Nguyên Soái chẳng phải cũng hạ giới vì yêu sao?"
"Nếu đem Tuế Tinh Quân biến thành phàm nhân chỉ sợ với pháp lực của ngài ấy sẽ có chút dị tâm, rất khó khăn..."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Các chúng thần đều trăm miệng một lời dường như đang muốn địa náo thiên cung một màn.
"Chỉ là động phàm tâm, cũng không cần phải đánh tan nguyên thần đúng không?" Vương Mẫu Nương quay đầu nhìn ngọc đế, hạ giọng nói, " Mấy ngàn năm qua ngài ấy không có công cũng có lao, thỉnh ngài khai ân cho ngài ấy một lần đi."
Y Vân quay đầu liếc mắt nhìn Thanh Ngưng đang quỳ gối bên người nàng. Xem ra không chỉ có con người mới có cấp bậc, làm thần tiên cũng có chênh lệch. Khi quyết định cho nàng hồn phi phách tán, các vị thần tiên "từ bi" ấy liền không nói một lời, đổi lại là Thanh Ngưng thì lại dễ dàng tìm được ngàn vạn lý do.
Ngọc Đế cũng khó xử, quay về chúng thần tiên hỏi, "Thế các ngươi định xử trí bọn họ như thế nào cho thích hợp?"
Chúng thần tiên đều không nói gì chỉ đồng nhất nhìn về phía Quan Âm Đại Sĩ.
"Bọn họ nếu là vẫn chưa nhìn thấy tình yêu nhân gian thì cứ để bọn họ nghiệm ra chút kiếp số của tình yêu, hẳn là sẽ tỉnh ngộ." Quan Âm đáp.
Mặt Ngọc Đế biến sắc, muốn nói nhưng lại thôi.
Vương Mẫu Nương Nương lập tức nói tiếp, "Cũng tốt, chân thân của các ngươi sẽ ở lại Thiên Đình. Chỉ cần tỉnh ngộ, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại làm thần tiên..."
Ngọc Đế che miệng, ho khan vài tiếng nhưng cũng không mở miệng.
Vương Mẫu vẫn không để ý, tiếp tục nói, "Ta đem huyết cùng lệ này hóa thành thân thể, các ngươi có thể dùng huyết cùng lệ này để thể nghiệm tình yêu, chúng thần nghĩ thế nào?"
"..."
Ngọc Đế cũng không nhịn được mà phá vỡ trầm mặc, "Nếu mọi người đồng ý vậy thì quyết định như vậy đi."
Y Vân ngạc nhiên nhìn Thanh Ngưng.Đây mà là trừng phạt sao? Nghe hình như không phải là: Không thể làm thần tiên.
Nhưng để bọn họ có thể trải qua kiếp số yêu nhau, vậy có nghĩa là: Bọn họ có thể quen biết và yêu nhau...
Hơn nữa chỉ cần bọn họ nguyện ý sẽ là đời đời kiếp kiếp...
---
Trước cửa Nam Thiên Môn, hai vị tiên đem bọn họ áp giải đi cũng không chút thúc giục nào.
Một canh giờ sau, Thái Bạch Tinh với chòm râu dài vội vàng đi tới. Lần đầu tiên Y Vân nhìn thấy trên trán của hắn có rất nhiều nếp nhăn, hoàn toàn không thể tưởng đến đây là vị Thái Bạch Tinh cơ trí thâm trầm, sâu cao...
"Thanh Ngưng, trước khi ngươi xuống trần, đánh với ta một ván đi." Thái Bạch Tinh phất tay, một bàn cờ liền hiện ra.
"Nếu ta thắng ngươi, ngươi sẽ không còn cơ hội báo thù nữa." Thanh Ngưng cười nói.
"Ha ha, đã lâu không thật sự đánh giá lại ngươi."
"Hảo." Thanh Ngưng ngồi xuống, đem một quân cờ trắng đặt xuống góc bàn cờ.
"Thái Bạch, kì nghệ của ngươi đã tiến bộ rất nhiều." Vài nước cờ, Thanh Ngừng dừng lại mỉm cười nói với Thái Bạch Tinh.
"Là ngươi đã tệ hơn."
"Ta ở thế gian sẽ khổ luyện kì nghệ."
Thái Bạch Tinh không nói gì, nhìn vào bàn cờ rồi lại nhìn Thanh Ngưng.
"Giúp ta chuyện này." Thanh Ngưng buông quân cờ trong tay, lại nói.
"Là chuyện của Kim Thiện Tử sao?"
"Không uổng chúng ta đã quen biết nhiều năm, hắn muốn đi Tây Thiên lấy [Kim Cương kinh], đường xá nhất định sẽ gian khổ."
"Ta sẽ âm thầm giúp hắn."
"Quan Thế Âm Bồ Tát của Nam Hải đã đè con khỉ kia dưới chân núi, coi như cũng có hàm ý."
"Có điều còn khỉ kia cũng rất không tốt."
"Chúng ta là thần tiên, chỉ có pháp lực nắm trong tay số mệnh của phàm nhân. Nếu đánh nhau e rằng không phải đối thủ của con hầu tử đó."
Nhắc tới con khỉ ấy, Thái Bạch Tinh vẫn nhớ năm đó nó đại náo thiên cung. Hắn nghiêng ngả chạy đến xin Thanh Ngưng giúp đỡ, Thanh Ngưng cũng không dời mắt khỏi đỉnh Hoa Sơn, thản nhiên nói một câu, "Ta đánh không lại hắn."
Lúc ấy hắn thật sự rất tức giận. Hiện tại ngẫm lại, Thanh Ngưng lúc đó không phải lạnh lùng mà là thật sự không thể đánh lại.
"Đúng vậy, đối phó với yêu ma ở hạ giới chỉ có hắn mới làm được sao? Nhưng như thế nào hắn sẽ giúp chúng ta?"
"Có lẽ chỉ có Kim Thiện tử mới có thể cảm hóa hắn, cái này cứ xem thiên ý đi." Thanh Ngưng cầm lấy một quân cờ, trầm tư rồi đặt lên bàn cờ, vừa cười nói, "Lâu như vậy mới đi, có phải có chyện gì hay không?"
Thái Bạch Tinh sửng sốt một chút, thở dài nói, "Ngươi a, cái gì cũng đều nhìn thấu, nhưng lại muốn một tay hủy đi chính mình."
Thanh Ngưng và hắn đều ngẩng đầu nhìn nhau. Hắn không nói gì, chỉ nở nụ cười. Nụ cười này thật sự rung động... ấm áp mà mềm nhẹ.
Y Vân cẩn thận khắc sâu hình ảnh này vào trong,nàng biết rõ nhất nhanh sẽ quên đi mất nhưng nàng vẫn muốn nhìn thấy hắn tươi cười.
Thái Bạch Tinh nhìn tình cảnh trước mắt, lắc đầu nói, "Oan nghiệt a! Ta trên đường vừa mới gặp qua Vương Mẫu Nương Nương, người vốn dĩ muốn tiễn ngươi một đoạn nhưng cố kỵ."
"Ta hiểu được, vì ta là tội thần."
"Nương Nương đối với ngươi chính là hết lòng quan tâm giúp đỡ, lúc ngươi đem tượng đất đặt trong cung điện mình, Nương Nương cũng nhở ta lo cho ngươi. Y Vân được ban tiên, người cũng đem, nàng ấy an bài ở Chức Nữ Cung, muốn nhắc nhở nàng ấy: Phải nhớ rõ bi kịch của Chức Nữ. Ngươi tự ý sửa sổ sinh tử, tiết lộ Thiên Cơ, dung túng Y Vân một mình hạ phàm, thậm chí tự tiện sử dụng yêu thuật, người cũng biết, chỉ là không nói mà thôi.
Người giả vờ câm điếc, thậm chí còn bảo hộ ngươi khắp nơi, chính là hy vọng ngươi có thể nhìn thấy tìиɧ ɖu͙©, nhưng không thể nghĩ rằng ngươi vẫn đi trên con đường này.
Hôm nay người nhờ ta chuyển cáo ngươi: trong Thiên giới, nàng rất coi trọng ngươi, hy vọng ngươi vẫn còn lưu tâm đến chúng sinh thì giải quyết cho tốt đi."
"Nếu ta có năng lực tạo phúc cho muôn dân, cần gì phải ký thác tất cả hy vọng vào tượng đất."
"Thanh Ngưng.."
"Ngươi thua!" Thanh Ngưng mỉm cười, đặt quân cờ cuối cùng lên bàn cờ, Thái Bạch Tinh từ lúc đầu đã không có đỉ phương kế.
"Ngươi gian lận, phân tán lực chú ý của ta." Hắn giống như một tiểu hài tử, không muốn buông tay Thanh Ngưng vậy
"Binh bất yếm trá (Việc binh không ngại dối lừa)! Mấy trăm năm sau ngươi cũng không cần thừa dịp lòng ta không yên lại rủ chơi cờ được nữa rồi."
"Đúng vậy." Thái Bạch Tinh ảo não nói
"Nếu còn có cơ hội, nhất định ta sẽ cùng người đánh ván tiếp theo." Thanh Ngưng trong mắt có chút mông lun, mang theo ý cười mê người, "Chưa từng phát hiện thì ra chơi cờ cùng ngươi lại thú vị như vậy."
Thái Bạch Tinh tươi cười nói, "Yên tâm, tuy rằng ngươi phải chịu một ít đau khổ, nhưng Mệnh Địch Tư Tinh Quân cùng Nguyệt Lão sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, nghe nói Mệnh Địch Tư hắn đã có ý muốn chiếu cố cho ngươi, an bài cho ngươi tốt lắm rồi."
"Nguyệt Lão nếu dám đem nhân duyên của ta kết loạn, ta nhất định sẽ cắt hết râu của hắn! Đúng rồi, ta vừa tặng hắn cô nương kia, hắn có vừa lòng không?"
"Hoàn hảo, chòm râu của hắn so với bị cắt gần hết cũng không khác nhau lắm. Ha ha!"
Hai người đều cười một trận,sau đó Thanh Ngưng mới kéo Y Vân đến Thiên Môn, bọn họ đã rời chân thân, linh hồn hóa vào thân thể được tạo ra từ huyết cùng lệ.
"Xem ra kiếp này thϊếp có thể vì chàng mà tốn nhiều nước mắt." Y Vân tiến vào thân thể được hóa từ nước mắt.
Thanh Ngưng đau lòng, vuốt ve mái tóc của nàng.
"Vận mệnh là do chúng ta lựa chọn phải không?" Y Vân vốn rất lo lắng không biết có thể trên trời vì muốn trừng phạt bọn họ nên sẽ làm cho bọn họ trải qua nhiều đau khô hay không? Nhưng hiện tại rốt cuộc nàng cũng yên tâm
"Đáp ứng ta, có bao nhiêu đau khổ điều nói cho ta biết, để cho ta cùng gánh chịu với nàng." Thanh âm Thanh Ngưng rất nghiêm túc dường như đang lo lắng cái gì.
Nàng dựa vào vai hắn, có gắng cảm nhận hết hơi thở của hắn, cảm nhận hết hạnh phúc này, yên lặng nói với chính mình, "Vô luận có phải chịu bao nhiêu đau khổ, ta điều cam tâm tình nguyện vì chàng mà chấp nhận."
"Chúng ta sẽ là dạng vận mệnh gì?" Y Vân tò mò hỏi.
"Nàng sẽ có một thân tuyệt thế võ công, chúa tể của hết thảy mọi năng lực"
"Vậy còn chàng?" Nàng đương nhiên biết cho dù là trên trời hay nhân gian, Thanh Ngưng đều muốn đem thứ tốt nhất cho nàng.
"Ta? Ta sẽ trả nợ lại cho Tần Nghĩa Phàm."
"Chàng thiếu hắn cái gì? Thϊếp mấy ngày trước thấy bọn họ vẫn ân ân ái ái, Nguyệt Nhân Nhân cũng có bầu rồi."
"Ta dùng 60 năm dương thọ của Tần Nghĩa Phàm đổi lấy 6 năm cho Nguyệt Nhân Nhân."
"Cái gì? Này không công bằng." Y vân có chút bất mãn nói.
"Kim Thiện Tử không phải đã nói cho nàng rồi sao: Sinh mệnh mà Nguyệt Nhân Nhân có được không phải là của nàng ấy, bởi vì nàng ấy phải trả giá ở đại giới. Đối với Tần Nghãi Phàm, mất đi 6 năm hay 60 năm cũng đâu có gì khác biệt."
"Vậy sao chàng không cho nàng ta nhiều thời gian hơn?"
"Nàng nghĩ con số trong sổ sinh tử có thể tùy ý tăng sao? Năng lực của ta cũng có hạn." Thanh Ngưng thở dài.
"Đã đến giờ, thỉnh Tinh Quân ra trước." Hai vị tiên bấm đốt ngón tay tính giờ, nếu chậm trễ một chút chỉ sợ lỡ giờ lành.
"Y Vân, không biết lần gặp lại nàng có nói giống như lúc này không, cho dù không nhớ nhưng vẫn yêu nhau."
"Ta nghĩ đến lúc đó chàng cũng có thể an bài được."
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng, "Nếu ta có thể an bài, thì tại sao ta lại phải chờ đợi đến ngàn năm?
Đây cũng là câu nói cuối cùng của Thanh Ngưng, cũng là nụ cười sáng lạn nhất của Thanh Ngưng lưu lại cho nàng.
Từ đó về sau, Thanh Ngưng biến mất trên Thiên Đình, Tuế Tinh Cung cũng bỏ trống nhưng sao mai ở Đông Phương vĩnh viễn là vì sao chói sáng nhất...
Toàn văn hoàn