Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

Chương 30

Phòng tối lạnh lẽo chỉ có một cái nam nhân say sưa, thân thể cao lớn nằm dài trên giường, trong tay hiện tại mân mê tà áo cũ.

"Phùng Phùng, hôm nay ta rất mệt, ngày hôm nay ta phải đối phó với rất nhiều người, em nói xem, ta có phải sau này sẽ không chống đỡ được nữa hay không? Ta thực mệt mỏi, em ở đâu...?"

Giọng nói trầm khàn đem theo buồn thương da diết, đau khổ cùng quoằn quại, bàn tay lớn gắt gao tóm chặt lấy manh áo cũ mà hít hà hương thơm còn vương vấn.

Hình như nàng vẫn còn ngay ở đây bên cạnh hắn...

Phùng Phùng cứ như vậy biến mất, hắn không tin nàng đã chết, nhưng mà đã qua bao lâu như vậy, dường như tất cả khát vọng hoài trông cũng trở nên vô nghĩa.

Nàng tàn nhẫn như vậy, nàng bỏ lại cho hắn một con chó nhỏ cùng chiếc trâm gỗ kia mà biệt tích.

Vẫn còn nhớ ngày hôm ấy khi hắn còn đang miệt mài vùi đầu vào văn án, hắn muốn quên đi tất thảy, chỉ cần công việc và công việc mà thôi, không ngờ lại có một vị khách không mời mà tới, thật ra hắn hình như cũng quên trong phủ hắn này còn tồn tại một Lục Trúc Nhi.

Ả ăn mặc hở hang, một bên vai áo còn lộ trễ xuống tận ngực, lờ mờ nhìn thấy đồi nhũ phong cao vυ't, hắn lại miên man nghĩ tới nàng, Phùng Phùng của hắn nhất định không bao giờ mặc loại trang phục lẳиɠ ɭơ như vậy đi.

Nàng hình như lúc nào cũng hận không thể đem thân thể bó kín cùng co rúm lại thành con sâu nhỏ vậy.

Bất giác đôi môi cũng nở một nụ cười hiếm hoi, Phùng Phùng của hắn thật ra không cần ăn mặc lộ liễu vốn cũng đã đẹp rồi!

Chỉ là nụ cười của hắn lại khiến cho Lục Trúc Nhi hiểu lầm, ả tưởng rằng Nạp bảo chủ động lòng đối với thân thể ả đi.

Ngay lập tức cơ thể giống như rắn nước mà sáp tới bên cạnh hắn, đem bên ngực lộ liễu kia mạnh mẽ ma sát vào bắp tay nam nhân, hành động tự nhiên không biết xấu hổ.

Mùi nước hoa nồng nặc xâm nhập vào hơi thở của hắn làm Nạp Dương ngay lập tức nhăn mặt, bàn tay lớn đem thân thể rắn rết kia đẩy ra xa.

Thật thối.

"A! Bảo chủ!... "

Ả bị bất ngờ, không phải hồi nãy vẫn còn một loại ánh mắt si mê hay sao? Cư nhiên thay đổi nhanh như vậy!

Ả lần nữa không chút liêm sỉ có ý định tiến tới bên cạnh hắn, những ngàn vạn lần không ngờ rằng từ đằng sau tấm bình phong nhào ra một cái bóng trắng lớn, tiểu tử kia qua bao nhiêu thời gian hiện tại lớn phổng lên trông thấy, thân thể săn chắc cùng đẹp đẽ, nhưng mà hiện tại đang ầm gừ lớn tiếng kêu, hướng tới bên cạnh ả mà xua đuổi cùng tỏ rõ tức giận, ghét bỏ.

"Tiểu Bạch lùi lại, không thể cắn người bừa cho dù là cắn kẻ không phẩm hạnh"

Nạp Dương nhướng mi không che giấu khó chịu, bất quá Lục Trúc Nhi học thức kém cỏi, đối với mỉa mai này của hắn không có thấm vào đầu.

"Bảo chủ, dù sao em cũng là thê của chàng, thân thể này em nguyện chỉ để phục vụ chàng a!!"

"A Thạch" hắn cũng không có ngẩng đầu lên, lười biếng gọi một tiếng.

Từ bên ngoài nhanh nhẹn một cái nam nhân diện áo xám, bộ dạng cung kính nhưng cũng cao ngạo.

"Lục tiểu thư, mời tiểu thư ra ngoài cho bảo chủ xử lý công văn"

Nàng ta nhanh chóng bày ra bộ dạng ủy khuất, thân thể ưỡn ẹo tiến về phía Nạp Dương, tốc độ uyển chuyển nhanh chóng như rắn nước, thân thể lả lơi không chút phép tắc phục bò trên nền đất, hai bàn tay trắng mềm cuốn lấy ống quần hắn, giọng nói muôn phần nũng nịu

"Làm ơn đừng đối xử với em lạnh lùng như vậy! Cho em đêm nay hầu hạ ngài a!"

Ả ta cũng không có ngại ngần có người lạ ở đây mà nói ra lời lẽ da^ʍ tục.

Nạp Dương cuối cùng chính là nở một nụ cười, đem khăn tay trên bàn lót vào tay mình sau đó mởi gỡ ra từng ngón tay của Lục Trúc Nhi, sức lực muốn đem từng ngón tay ngọc ngà kia mà bẻ nát.

"Thỉnh tự trọng, Lục tiểu thư"

"Không! Chàng có thể cùng loại tiện tỳ A Phùng kia lên giường cơ sao ta không thể cùng chàng ở một chỗ, ta có gì không bằng tiện tỳ kia a! Ta là Lục Trúc Nhi con gái cưng Lục gia! Chúng ta chẳng phải muốn liên thông hai nhà Lục, Nạp hay sao, Phùng Phùng chỉ là con tiện tỳ thấp kém căn bản không thể giúp chàng thăng tiến a!!"

Nàng ta giống như phát điên, bộ dạng rũ rượi không khác gì loại phụ nữ chanh chua, miệng gầm thét lên những lời tục tĩu, ả căn bản chỉ muốn nói cho thỏa cái miệng tanh tưởi của bản thân mà không thấy vẻ mặt của nam nhân đã tối xầm cũng hiện hữu tức giận.

Đáy mắt bừng lên một ngọn lửa giận khôn cùng, ngũ quan bình thường vốn dĩ luôn tỏ một vẽ lạnh nhạt hiện tại tựa như bị đánh thức.

Tiện tỳ là để ngươi nói hay sao?

Không một lời báo trước Nạp Dương đem bàn tay bẩn thỉu kia vẫn đang bám trên gấu quần mình đơn giản bẻ một cái.

Trong không gian chỉ có duy nhất một tiếng rắc giòn tan, bẵng đi một vài tích tắc, cảm giác lúc ấy cả thế giới ngừng

thở, chỉ là ngay sau đó từ phòng Nạp bảo chủ người người đều nghe thấy một tiếng đàn bà rú lên như bị chọc tiết.....

.......

Nạp Dương đem khăn tay ném xuống đất, ánh mắt ghét bỏ. Đáy mắt cũng không thèm nhìn bộ dạng chất vật của Lục Trúc Nhi lúc bị gia nhân đem ra ngoài.

Cái A Thạch này làm việc thực không hiểu quả mà.

Tiểu Bạch một bên không ngừng tới bên cạnh Nạp Dương mà gầm gừ,

tiếng kêu đầy bất lực.

Nạp Dương trong lòng thấy có điều gì không đúng, Tiểu Bạch xưa nay chưa bao giờ như vậy kích động đi?

"Có điều gì?"

Tiểu Bạch nhanh chóng tha tới trước mặt Nạp Dương một cái tấm vải.

Hắn nhanh chóng cầm lên.

Là áo của Phùng Phùng, hắn thở dài, đem bàn tay to lớn xoa đầu Tiểu Bạch.

"Ta cũng rất nhớ nàng, ta sẽ mau chóng tìm thấy nàng thôi!"

Tiểu Bạch dường như rất khẩn trương, nó khích động chồm lên, tại sao người không hiểu ý nó vậy! Thực tức chết!!!

Tiểu Bạch sủa lớn lần nữa đem chiếc hài của Phùng Phùng tha tới trước mặt Nạp Dương.

Hắn nhíu mày đẹp, bàn tay trân trọng cùng cẩn thận đỡ lấy đôi hài be bé xinh xinh kia. Giọng nói có chút tức giận.

"Ai cho người cắn mạnh như vậy!"

Khoan đã, Tiểu Bạch rất thông minh, nó muốn nói gì?

" Ngươi đơn giản muốn nhắc tới Tiểu Phùng?"

Lần này Tiểu Bạch hưng phấn sủa lên một tiếng, sau đó nhanh chóng nằm vật ra đất không động đậy.

"Nàng mất tích...?"

Cảm nhận Nạp Dương bắt đầu suy luận đúng hướng, Tiểu Bạch thích ý sủa một lần nữa. Tiếp theo đem chiếc khăn tay hắn vừa ném xuống đất đập đập.

"Lục Trúc Nhi?" Hắn dùng ba giây đem tất cả l*иg ghép vào nhau " Tiểu Phùng mất tích có liên quan tới nàng ta?"

Tiểu Bạch trịnh trọng vẫy đuôi, bộ dạng vui mừng khôn tả, thân thể nó vốn dĩ to lớn lại chắc đẹp, bộ lông dài trắng muốt mượt mà, cái đuôi ve vẩy đắc ý.

Chủ nhân, người thông minh quá đi!! Mau đem nữ chủ nhân về a! Nó căn bản cực kỳ nhớ mỗi lần được dụi đầu vào ngực nàng đó!!

-tử dục-