Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

Chương 13

Nạp Dương vừa đem văn tự xử lý vừa liếc mắt chăm chú để ý tới Phùng Phùng đang chơi cùng tiểu tử.

Đáy mắt hắn nổi lên vài phần yêu chiều, ngắm nhìn gương mặt nhỏ khả ái, trong lòng liền cư nhiên nổi lên chút tà ý.

Hắn bao nhiêu ngày rồi chưa có động qua cô? Đêm nay nhất định bày chút mưu kế lừa cô ngủ với mình, đem văn kiện nhanh chóng bỏ qua một bên, thân thể nam nhân cường tráng đứng dậy tiến tới bên cạnh Phùng Phùng, bàn tay lớn kẽ xoa lên đầu cô.

"Vật nhỏ mau đi ngủ thôi, muộn rồi"

Phùng Phùng hiện tại đang mải mê ngắm nhìn tên tiểu tử đang ngủ say trong lòng, mắt nai hơi nhếch lên nhìn hắn, cũng đúng a, muộn rồi. Cô cực kỳ cẩn thận đem con chó nhỏ đặt vào trong cái nôi bé. Bản thân cũng tự giác tiến tới bên cạnh Nạp Dương làm tròn trách nhiệm của một nha hoàn, đem khăn mặt ẩm ướt lau mặt cho hắn, cũng giúp hắn cởi bỏ áo ngoài.

Làm xong cũng an phận cùng với con chó con lui về giường của mình. Thân thể cô vốn dĩ yếu ớt, cũng đặc biệt thích ngủ, vừa đặt lưng xuống giường liền nhanh chóng lui vào trong giấc ngủ say rồi.

Hắn đợi tiếng thở đều đều của nữ nhân nhỏ bé trong phòng mà không khỏi oán thán, vật nhỏ vô lương tâm này, từ khi bị bệnh hắn cũng đặc cách rất nhiều, cô sợ hắn nên cũng không bắt cô nằm chung giường nữa, vậy mà cô căn bản cũng không quan tâm hắn ngày đêm khó chịu mà ngược lại còn cực kỳ vui vẻ.

Xem hắn như thế nào chỉnh đốn cô.

--- ------ ------

Phùng Phùng đem gối ôm trong lòng ôm chặt, đêm nay cư nhiên lạnh vậy a? Tuy nhiên thân thể lười biếng cũng không vì vậy mà thức giấc. Vừa nhắm mắt không được bao lâu lại nghe có tiếng cánh cửa sổ cót két, vốn dĩ giường cô lại nằm gần cửa sổ nên tiếng này hiện tại cực kỳ gần sát bên tai. Thực.... thực.... khó hiểu a, cánh cửa sổ này rõ ràng trước khi đi ngủ cô đã... đóng cẩn thận rồi mà?

Cô chính đích thị là một con chuột gan nhỏ, cảm nhận được gió lạnh từ bên ngoài rít lên cũng có chút sợ hãi. Phùng Phùng trong lòng hít vào một hơi dài, đem hết can đảm mà ngồi dậy đóng lại cửa sổ.

Thân thể run rẩy tự trấn an bản thân, không sao... chỉ đơn giản là có gió mạnh thôi mà.

Lần này Phùng Phùng nằm xuống muốn ép mình vào giấc ngủ, chỉ là bỗng nhiên cảm giác ngọn nến thắp trong phòng không nhiều sao nhảy mãi, ánh lửa leo lét bập bùng giống như có gió lùa, kỳ quái... có gió lùa a?

Chỉ là ngay sau đó phụt một tiếng, ngọn nến hoàn toàn bị thổi tắt. Phùng Phùng lần này sợ thật rồi, đem tấm chăn mỏng trùm kín đầu chính mình, cảm giác sợ tới nín thở. Không gian hiện tại yên tĩnh cực kỳ có cảm giác chỉ một tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.

Trong lòng cô dậy lên chút an tâm, chắc sẽ không có gì xảy ra nữa đâu nhỉ?

Đáng tiếc ngay sau đó như thể muốn nói cô tưởng sai rồi, trong phòng hiện tại liền phát ra những tiếng động nho nhỏ, xoạch... xoạch..... tại sao lại có tiếng lật sách vậy?....

(duma mị viết mà mị còn nổi da gà đây này huhu sợ vãi chưởng T...T, tất cả những cái này mị viết đều dựa theo một lần mị nằm trong phòng mình và cửa sổ bật mở sau đó vở trên bàn mị bị gió thổi lật từng trang đó, nhớ hôm ấy mị sợ tới nỗi phát khóc....T...T tất nhiên là phòng mị không có anh Nạp Dương nào cả, nửa đêm nhắn tin cho ny còn bị chửi T..T)

Trong lòng hoảng loạt cực kỳ, phùng Phùng nằm trong chăn cứng nhắc cả người, cũng không dám động đậy chút

nào, cô có cảm giác như từng cái chân lông trên cơ thể

mình đang nổi lên.

"Vù..... Vù......"

Lần này cửa sổ trong phòng lần nữa... bật mở?.... Tại sao....? Gió lần nữa lùa vào như điên cuồng, trang sách càng dữ dội xoạch xoạch vang lên như gọi hồn.

Cô sợ đến phát khóc, tại sao bảo chủ vẫn còn chưa thức vậy, rõ ràng tiếng động to như vậy, tại sao không tình dậy? Hiện tại trong lòng chỉ có một ý niệm gào thét mong muốn hắn thanh tỉnh lại.

Xoạch Xoạch... tiếng giấy vẫn đang điên cuồng lật, gió từ cánh cửa rít lên, Phùng Phùng run run bịt tai mình lại, cô không nghe không cảm thấy gì hết, thân thể gầy gò co ro vào một góc yếu ớt tự trấn tĩnh bản thân.

"... á.....á....a......"

Mắt phùng Phùng trừng lớn lên, nước mắt thi nhau thấm đẫm cả gối, tại sao lại còn có tiếng nữ nhân khóc rên trong đêm, hơn nữa tại sao còn nghe... gần như vậy...?

Bỗng nhiên, chăn trên người Phùng Phùng bị một lực mạnh mẽ kéo ra, tim cô trong thời khắc ấy đập liên hồi cực kỳ hoảng loạn, có quỷ a...

Bất giác thét lên một tiếng, giống như cầu cứu.

Chỉ là không ngờ cơ thể lại rơi vào trong một vòm ngực ấm áp.

Là Nạp bảo chủ?

Phùng Phùng giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng, nước mắt như sông vỡ đê ào ào chảy ra, tay gầy nhỏ tóm lấy vạt áo hắn, thân thể khóc nấc liên hồi.

"Ô... ô...."

Miệng nhỏ của cô chỉ toàn nói ra những lời vô nghĩa, hoảng loạn tới run rẩy, hiện tại còn không quan tâm tới cái gì là lễ nghi phép tắc, hoàn toàn giống như cây dây leo ôm chặt lấy cổ hắn quyết không chịu buông tha.

Hai chân tóm lấy vòng eo hắn, đầu nhỏ dụi vào trong hõm cổ, nước mắt sơm đã thấm đẫm vào vạt áo ngủ của Nạp Dương.

Hắn cũng không chê cô bẩn, cực kỳ ôn nhu vuốt ve tấm lưng kiều nhỏ của Phùng Phùng.

"Ngoan, vật nhỏ ngoan, nín đi, có ta đây đừng sợ."

Phùng Phùng nghe thấy tiếng nói trầm ấm của Nạp Dương trong lòng đã bình tâm trở lại tuy nhiên vẫn là càng hơn nữa khóc nấc lên dữ dội.

Nạp Dương có chút đau lòng cùng tự trách, có phải hơi quá rồi không? Dọa cô sợ tới như vậy rồi.... nhưng mà hắn hưởng thụ thân thể mềm mại trong lòng, cảm giác có một đóa hoa từ từ nở rộ.

Được rồi, lần này coi như không tệ đi ha ha.... Ít nhất cô cũng phụ thuộc hắn rồi.