Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

Chương 2

Chúc Phùng Phùng để mặc cho nha sai bên cạnh trang điểm cùng thay trang phục.

Đem môi hồng tô thắm đỏ, tóc vấn cao để lộ gáy trắng mềm, hàng mi dài cong vυ't, run run giống như cánh chuồn chuồn.

Chúc Phùng Phùng hiện tại vẫn không dám tin chính bản thân mình như thế lại đi lấy một người chưa đầy một canh giờ quen biết.

Gương mặt kiều nhỏ buồn đến thẫn thờ, mạng này của cô là Lục phu nhân nhặt về, coi như trả lại một món nợ.

Bước lên kiệu hoa mà lòng trĩu nặng, cô cũng thực không biết mình đã thế nào trải qua tất cả nghi thức hôn lễ rườm rà.

Nghe chủ tọa đọc tên Lục tiểu thư mà nhói trong lòng, cô cũng chỉ là kẻ thay thế.

Nạp Dương bên cạnh, trang phục tân lang đỏ chói, gương mặt cùng ngũ quan đẹp đẽ, bóng dáng cao lớn cùng lãnh khốc hoàn toàn tương phản với nữ nhân nhỏ bé bên cạnh.

......

Phùng Phùng được đưa vào phòng hoa trúc, ngồi co ro bên cạnh giường lớn, chiếc giường này cô không có tư cách nằm lên, chỉ đành lê thân mệt mỏi dưới đất, trang sức, vòng bạc quá nặng làm cô có chút khó chịu, khăn voan đỏ thắm đã sớm vén lên, mặt nhỏ ngẩn ngơ đến thất thần, đem hai tay tự ôm lấy chính mình thu vào một góc.

Khi Nạp Dương vào chính là nhìn thấy một cảnh như vậy, vật nhỏ hắn lừa về hiện tại muôn phần đáng thương nằm ngoan ngoãn dưới đất, mắt ngắm nghiền, trên trán vài giọt mồ hôi túa ra, mà lại đang trong mùa đông lạnh.

Hắn bước tới đem vật nhỏ kia bế thốc lên, thật nhẹ giống như chỉ có một nắm thịt, mềm mại cũng rất thơm, rất muốn cắn xuống một cái.

Đem đôi môi cô tách mở, lưỡi linh hoạt nhanh chóng xâm nhập, dây dưa không dứt, hút hết thơm tho trong miệng kia.

Chúc Phùng Phùng mệt mỏi, giấc ngủ chập chờn, có chút khó chịu đem tay một cái văng lên không trung, rồi xoay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ

Chỉ nghe một tiếng ba giòn tan, Nạp Dương trừng mặt tức giật, vật nhỏ này cư nhiên tát hắn một cái?

Lực đạo rất nhẹ không gây chút tổn hại nào tới hắn, nhưng đối với một kẻ cao ngạo như Nạp Dương thì thực sự có chút tức giận.

Vốn dĩ ban đầu là hôn cô nhẹ nhàng nhưng bây giờ chính là thuần túy dã thú cắи ʍút̼, cực kỳ mạnh bạo không có chút nào ôn nhu.

Tay lớn không ngần ngại thoát ra áo ngoài của Chúc Phùng Phùng, hiện tại cô chỉ còn đơn một lớp áσ ɭóŧ mỏng, lờ mờ có thể thấy hai viên chân châu xinh đẹp hồng nhuận trước ngực.

Nạp Dương không phải là người tốt, trước giờ cũng chưa từng nói mình không phải kẻ hạ lưu, có thịt, không ăn là có lỗi với bản thân.

Di chuyển từ miệng xuống bầu ngực nho nhỏ của Phùng Phùng, cách một lớp áo mỏng tinh tế mυ'ŧ lấy, nước bọt của hắn nhanh chóng thấm đẫm ngực áo.

Chúc Phùng Phùng vốn dĩ rất là mệt, bị Nạp Dương tùy tiện đùa nghịch cũng chưa thanh tỉnh, lờ mờ thấy thân thể lành lạnh, miễn cưỡng nâng lên mí mắt nặng trĩu.

Ngoài ý muốn lại phát hiện mình nằm trong lòng một nam nhân, biểu tình cực kỳ hoảng sợ, tay gầy yếu dùng hết sức lực đẩy đầu người kia ra khỏi ngực mình, miệng nhi a nhi a ú ớ kêu phản kháng.

“Vật nhỏ, tỉnh rồi sao” hắn sủng nịnh, liếʍ lên má Phùng Phùng.

Cảm xúc ướŧ áŧ cùng lạ lẫm làm cô cực kỳ không thích ứng được, đem chút bài xích hết sức bò ra khỏi vòng ôm của Nạp Dương.

Miệng ư ư phát ra tiếng, cô hiện tại muốn cùng bảo chủ bàn bạc một chút, cô chỉ đạp ứng thay Lục tiểu thư lên kiệu hoa, vốn dĩ trong lòng không muốn cái gì đó sống cùng hắn.

Nạp Dương không phải người có nhiều kiên nhẫn, thấy vật nhỏ ấm áp trong lòng có ý đồ chạy trốn, hết sức gian tà nằm lấy cổ chân trắng mịn kia mạnh mẽ giật lại, lần nữa áp chế Phùng Phùng trong lòng.

Cô hét lên những tiếng kêu vô nghĩa, hình như người này căn bản không muốn cùng cô thương lượng, tay Phùng Phùng khua khoắng loạn xạ.

“Em không muốn cùng phu quân của mình động phòng hay sao, ngoan ngoãn một chút ta liền dịu dàng với em”

Nói rồi Nạp Dương cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai non mịn của cô, Phùng Phùng bất lực chỉ có thể la lên những lời vô nghĩa, hắn khó chịu trong lòng, phụ nữ lên giường với hắn bất luận là ai đều vô cùng nhiệt tình, vì sao vật nhỏ này lại nhất quyết như vậy ngang ngạnh.

Nói rồi xem vạt áo trước ngực cô một tiếng xoạc lớn hung hăng xé rách, đem nhét vào cái miệng nho nhỏ ầm ĩ kia, đồng thời cũng đem tay gầy yếu buộc chặt vào đầu giường.

Chúc Phùng Phùng giãy dụa, hai mắt kinh hoàng van xin.

Bầu ngực nhỏ không có gì che đậy hoàn toàn lộ ra trước không khí, trông cô vừa thảm thương lại xinh đẹp, cực kỳ dụ dỗ lòng người.

Nạp Dương đứng dậy từ trên bàn lấy xuống hai ly rượu giao bôi, một chén nhàn nhã nhấm nháp thưởng thức, con mắt lười biếng nheo lại ngắm nhìn thiên hạ trên giường đang kinh sợ vẫy vùng trong tuyệt vọng.

“U... u.... “

Mái tóc tơ mềm mại rối bời xõa tung trên tấm ga giường màu đỏ thắm, hai bên vυ' tuyết trắng run rẩy cực kỳ mê đắm. Đôi mắt sớm đã ngập đầy nước, van lơn, thảm thương.

Đem ly rượu kia tới bên cạnh Phùng Phùng, đem vải trong miếng cô lôi ra, chưa để cô phát ra một tiếng nào liền đem tất cả rượu trong cốc đổ tràn xuống cái miệng bé nhỏ không ngoan kia.

Chúc Phùng Phùng chưa bao giờ uống rượu lại còn một lúc nhiều như vậy, nhanh chóng bị sặc đến đỏ cả mặt, rượu từ khóe miệng chảy xuống cần cổ, nhanh chóng lan tận xuống hai bên nhũ hoa xinh đẹp, lấp lánh.

Nạp Dương nhanh chóng cúi đầu in một dấu hôn đỏ chói xuống cái cổ thơm tho kia.

Hắn đem vải bên dưới hạ thân cô dứt khoát cởi ra.

Chúc Phùng Phùng hiện tại hoàn toàn lõa thể, nơi tam giác bí mật kia cũng phơi bày trước con mắt Nạp Dương.

Cô luống cuống muốn đem hai chân khép lại nhưng ai kia lại hung hắng đem hai đùi nhỏ banh ra thật lớn.

Tiểu hạch hồng hồng run lên trước con mắt hắn, một lớp lông mềm lưa thưa che trước cửa động.

-tử dục-

Chương sau sẽ tiếp H