Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Không nên quá tự tin...” Trần Hạo lắc đầu nói: “Chúng ta lần này có thể thắng, là vì Phong Tiên Cửu Cấm áp chế. Một khi Phong Tiên Cửu Cấm biến mất, thật sự cường hãn đó là thần thông pháp tắc, ta thì không nói, ngay cả tấn thăng Thiên Tiên cảnh, tạm thời cũng không thể... Ưu thế thân thể của Bàn Long cũng sẽ yếu bớt rất nhiều. Linh nhi cùng Dương đệ, các ngươi dựa vào linh đài công kích, Hồ Mị Nương hẳn cũng không yếu hơn các ngươi... Hơn nữa bọn họ nhiều cao thủ Thiên Tiên cảnh như vậy, chúng ta có thể có bao nhiêu phần thắng? Ôm cây đợi thỏ, sẽ chỉ làm vào bọn chúng bao vây, chủ động xuất kích thì khác... Mặc dù Phong Tiên Cửu Cấm biến mất, chúng ta cũng là lui có thể trốn, tiến có thể công... Ðược rồi, các ngươi đều đừng khách khí, cái bọc này của ta quá lớn, các ngươi thích cái gì, cứ việc lấy!”
Tê tê tê!
Trần Hạo thúc giục tâm thần, nhất thời thúc giục mấy thanh thánh khí bảo kiếm, liền bay tới trước mặt Trần Tuyết, Long Đình, hoa tỷ muội, hai vị sư phụ cùng Phiếm Đông Thăng và Phiếm Đông Lưu hai người.
“Đây là ta chọn sẵn cho mọi người. Cái khác, xem bản thân mọi người thích... Tự mình chọn đi!” Trần Hạo nói.
“Khụ khụ... Sư huynh, cái này của ngươi ít nhất có một phần ba của ta nhỉ?”
“Sao, thua còn muốn đòi về? Thánh khí chỉ có thể chọn một kiện...” Trần Hạo không cho chút mặt mũi nói.
“Quên đi, ta có Chiến Thần Phủ trong tay, thần binh nào cũng không có hứng thú...” Bàn Long ngoài miệng nói, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm từng cái bọc Trần Hạo đã mở ra, hai mắt sáng lên. Nói hắn không động lòng chỉ là giả dối.
“Hai thanh kiếm này không tồi. Ta cùng sư huynh mỗi người một thanh... Hì hì!” Trần Linh rất không khách khí nhanh chóng chọn hai thanh thánh khí bảo kiếm, “Oa cái bọc này đều là linh quả. Ðại ca, ngươi là chuyên môn chuẩn bị cho ta sao?”
“Linh quả? Ta cũng muốn...” Long Ðình vốn không có chút hứng thú chọn đồ, dù sao đều là của Trần Hạo, mà nàng và Trần Hạo cũng như một người. Nhưng nghe được Trần Linh nói linh quả, nàng nhất thời hóa thành một tia sáng.
“... Long Đình tẩu tử. Tham ăn... Được rồi, chúng ta chia...”
“Tiên hạ thủ vi cường, xuống tay sau gặp họa... Ðỗ Kinh, ngươi cũng đừng khách khí.”
“Vâng, lão đại!”
Nhìn như một phen tranh mua, nhưng cuối cùng ai cũng chỉ chọn lựa vài món thật sự thích hợp mình. Nhưng đối với cái bọc thật lớn này của Trần Hạo, lấy đi không đủ một phần mười của nó.
Đêm đó, năm người bọn Trần Hạo cùng Trần Tuyết tám người, đều lặng lẽ rời khỏi cung điện trung tâm. Sau khi ra khỏi thành trì, Trần Tuyết tám người cùng Trần Hạo năm người mỗi bên đi một ngả, lặng lẽ hướng về sâu bên trong hoang sơn dã lĩnh. Vì sự an toàn, các nàng không thể lưu lại, bức nóng nảy chó sẽ nhảy tường. Nếu đối phương lấy Trần Tuyết các nàng để áp chế Trần Hạo, thì thật là nguy hiểm.
...
“Hồ tiểu thư, xem ra bọn họ đã đạt được truyền thừa của cung điện trung tâm! Tốc độ thật nhanh...”
“Có thể là Trần Hạo kia!”
Ở ngoài thành trì năm ngàn dặm, trên một ngọn núi hoang cao ngất trong mây, Hồ Mị Nương, Tứ Cuồng Long cùng hơn ba mươi cao thủ Thiên Tiên cảnh, sau khi trốn ra liền hội hợp đến cùng nhau. Sau khi cảm ứng được phương hướng thành trì truyền đến dao động huyền ảo, vẻ mặt bọn họ ngưng trọng hẳn lên.
“Thu liễm khí tức, cẩn thận một chút... Bọn chúng đã đạt được truyền thừa, rất có thể sẽ ở phụ cận thành trì tìm chúng ta, tin rằng bọn hắn khẳng định có thể đoán trước được chúng ta sẽ không buông tha từ đây...” Hồ Mị Nương xa xa nhìn chằm chằm theo hướng thành trì, thấp giọng nói.
“Chúng ta cần rời xa một chút nữa hay không?”
“Sợ cái gì? Chúng ta tạm thời không phải đối thủ của chúng, nhưng chạy trốn vẫn là không có bất cứ vấn đề gì! Chờ Phong Tiên Cửu Cấm phá hủy, chính là thời điểm chúng ta hành hạ đến chết chúng! Hừ, Tứ Cuồng Long ta còn chưa từng nghẹn như vậy...”
“Vạn huynh, lúc ấy nếu là các ngươi có thể thi triển ra Tứ tượng hợp nhất thật sự, dẫn phát thiên phạt thì tốt... Hiện tại, quả quyết không thể khinh thường. Trần Hạo đó thật ra không có gì, dù sao hắn chỉ là Ðịa Tiên cảnh trung kỳ, mặc dù Phong Tiên Cửu Cấm biến mất, hắn nhiều nhất tấn thăng đến Địa Tiên hậu kỳ, vô luận như thế nào cũng không thể vượt cấp tăng lên tới Thiên Tiển cảnh, nhưng Bàn Long cùng đôi đạo lữ đó, thật sự là khó nói. Bọn chúng nếu là có thể trực tiếp dẫn động thiên phạt bước vào Thiên Tiên cảnh... Chúng ta có thể đi hay không, thật đúng là khó nói...”
“Phải, chiến lực bọn chúng thật là khủng bố, một khi bước vào Thiên Tiên cảnh, chúng ta mặc dù nhiều người, chỉ sợ vẫn không có bất cứ ưu thế gì!”
“Hừ! Tứ Cuồng Long ta thật sự cường đại là thần thông pháp tắc! Phong Tiên Cửu Cấm một khi biến mất, Thiên Tiên lại như thế nào? Không có Phong Tiên Cửu Cấm áp chế, chúng ta Địa Tiên cảnh có thể chém gϊếŧ Thiên Tiên! Mà giờ phút này, chúng ta đã là Thiên Tiên, Bàn Long đó cường hãn là thân thể, đến lúc đó hắn dù là bước vào Thiên Tiên, bốn người huynh đệ chúng ta gϊếŧ hắn cũng không có vấn đề gì! Về phần Trần Hạo đó, các ngươi liền có thể thoải mái đối phó, căn bản không đủ gây sợ hãi. Có thể chém gϊếŧ bọn chúng hay không, thì cần xem Hồ tiểu thư ngươi...” Vạn Long cuồng ngạo nói, nói xong nhìn về phía Hồ Mị Nương quanh thân đạo tắc vờn quanh, mĩ luân mĩ huyễn, mê hoặc chúng sinh.
“Hai người đó lai lịch cổ quái, lúc trước chưa bao giờ nghe nói. Lần này giao thủ, ta phát hiện bọn họ thi triển tuyệt học đều là linh hồn lực chiếm chủ đạo... Ðối với tinh thần cùng ý chí của ta có áp bách thật lớn, căn bản không thể phát huy ra chiến lực thật sự của ta. Chẳng qua... Chờ thần thông pháp tắc hoàn toàn khôi phục mà nói, ưu thế Tiên thiên đạo thai của ta liền có thể càng mạnh, dù không thể thắng bọn họ, bọn họ cũng đừng hòng làm gì được ta...” Hồ Mị Nương sau khi trầm ngâm một chút, cực kỳ khẳng định nói.
“Vậy thì tốt! Tin rằng không cần bao lâu thành trì trung tâm sẽ biến mất! Chỉ là không biết bọn chúng có thể hay không trốn chạy trước, tránh đi chúng ta...”
“Hẳn là sẽ không” Hồ Mị Nương nói: “Chúng ta chỉ cần ẩn nấp tốt bản thân là được rồi, chỉ sợ bọn chúng bây giờ đi ra ngoài tìm chúng ta... Chúng ta vẫn là về trong hang đi, có phong ấn thủ hộ, hơn nữa chúng ta cũng làm yểm hộ, bọn chúng là không có khả năng tìm được chúng ta. Một khi Phong Tiên Cửu Cấm biến mất, năm ngàn dặm khoảng cách, chúng ta có thể ngay lập tức tới!”
...
Xoạt Xoạt...
Không ai nghĩ đến, ở khu trung tâm đột phá Phong Tiên Cửu Cấm, trên ngọn núi một mảng tiên quang lượn lờ nguy nga, ba bóng người khoanh chân ngồi. Trong đó, một người thoáng như đặt mình trong Cửu thiên ngân hà, vô tận khí tức huyền ảo cùng một loại năng lượng uy áp khủng bố đang cọ rửa xung quanh thân mình.
Hai bóng người khác tương tự đắm chìm ở trong tu luyện, khí tức mạnh mẽ, dù là Trần Hạo nhìn thấy cũng sẽ kinh ngạc.