Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Cái giá thật lớn! Ngươi là Trần Hạo?”
Tứ Cuồng Long đi đến cách Trần Hạo năm mươi thước rốt cuộc ngừng lại, lão đại Vạn Long ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Trần Hạo, nói. Giờ phút này, chỉ có Trần Hạo khoanh chân ngồi như trước, cũng chưa đứng lên.
Giờ phút này, tuy chung quanh tĩnh lặng đáng sợ, ai cũng không nghị luận, ánh mắt đều nhìn về phía Trần Hạo, ngừng thở, muốn nhìn xem Trần Hạo chấn động khu vực Phong Tiên Cửu Cấm này, lúc đối mặt Tứ Cuồng Long cường đại, sẽ làm như thế nào. Giờ phút này, đơn thuần Trần Hạo ngồi xếp bằng mà không dậy, khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ tới Trần Hạo tất nhiên rất cuồng, lại không nghĩ tới cuồng đến trình độ như thế. Cái này tuyệt đối là trần trụi coi rẻ Tứ Cuồng Long.
“Các ngươi chính là thánh điện Tứ Cuồng Long?” Khóe miệng Trần Hạo hơi cong lên, chưa trả lời Vạn Long, ngược lại lấy ngữ khí khinh thường tương tự hỏi ngược lại.
Ba năm qua, phàm là cao thủ nổi tiếng, trên cơ bản đều đã thông qua người tu luyện không ngừng đan vào biến hóa truyền ra. Tứ Cuồng Long không thể nghi ngờ là một tổ được nâng lên cực cao. Đám người Trần Hạo tuy chưa từng gặp, nhưng bằng vào khí tức, tướng mạo bốn người, có thể xác định thân phận đối phương.
“Biết là chúng ta mà còn trấn định như thế, thật sự là dũng khí đáng khen!” Đối mặt ánh mắt khinh thường của Trần Hạo, Vạn Long không giận mà cười nói.
“Là không biết sống chết!” Lão Tam Vạn Hổ âm hiểm nói.
“Tiểu tử, muốn chết thống khoái, giao ra Ngưng Ðạo Tiên Quả Hạch, tự chém nguyên thần! Nếu không, cũng đừng trách huynh đệ chúng ta thay trời hành đạo, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!” Lão Tứ Vạn Dược chỉ Trần Hạo phía xa, cuồng ngạo nói.
“Thay trời hành đạo? Muốn sống không được, muốn chết không xong? Ha ha...” Trần Hạo rất kinh ngạc nhìn về phía lão Tứ, chậm rãi đứng dậy, cười lớn nói: “Chỉ đức hạnh này của các ngươi, thay cái gì trời, hành cái gì đạo? Muốn sống không được, muốn chết không xong, chỉ bằng các ngươi?”
“Hừ! Chẳng qua là cướp bảo, ngươi đã chém gϊếŧ Nhân tộc thiên tài Bạch Nham, Mạt Lăng Đạp Tuyết, Trần Lâm, mất đi nhân tính như thế, mỗi người đều muốn gϊếŧ! Tuy bước ra khỏi Nguyên thủy bí cảnh ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bốn huynh đệ ta cũng không thể để cho ngươi tàn sát đồng bào Nhân tộc nữa!” Giờ phút này, lão Nhị Vạn Đằng như trước vẫn không nói gì, bỗng nhiên chính khí nghiêm nghị, rõ ràng lớn tiếng nói.
“Đúng! Chém gϊếŧ ác ma, thay trời hành đạo!”
“Trần Hạo người này mất đi nhân tính, đệ tử thiên tài thánh điện cũng dám gϊếŧ, quả thực chính là ma đầu!”
“Vạn huynh, đừng nhiều lời với hắn, trực tiếp chém gϊếŧ ác ma này, thay trời hành đạo!”
Trong đội ngũ Tứ Cuồng Long, không ít người đều lòng đầy căm phẫn kêu gào nói theo, một bộ dáng muốn khiến Trần Hạo tan xương nát thịt, khí thế nháy mắt tăng vọt lên.
Nhưng làm Vạn Đằng khẽ nhíu mày là, dù Trần Hạo hay đám người Trần Tuyết, Long Ðình, vẻ mặt đều không có chút biến hóa, chỉ có chiến ý bốc lên, trở nên càng thêm mãnh liệt.
Bị đám người Trần Tuyết, Long Ðình che ở phía trước, Vân Vi tiên tôn sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên đối với tình huống giờ phút này rất lo lắng, đội hình địch ta thật sự là quá mức cách xa. Tứ Cuồng Long cường đại, nàng cũng từng nghe nói, cho nên giờ phút này tình huống không lạc quan, nhất là nàng cảm giác mình cùng Hàn Mai tiên tôn chính là liên lụy. Nhưng lại có sự khác nhau, Hàn Mai tiên tôn tuy cũng khẩn trương, lo lắng, nhưng sâu trong hai mắt lại mơ hồ lóng lánh một tia chờ mong, nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Hạo.
“Ha ha ha ha...” Trần Hạo bỗng nhiên cười điên cuồng, tiếng cười như sấm liền đem tiếng nhốn nháo huyên náo áp chế, nói: “Tứ Cuồng Long, trước khi gặp mặt, ta ít nhiều còn cho rằng các ngươi phải là nhân vật, sau khi gặp mặt... Chỉ bằng các ngươi mà cũng xứng Cuồng Long? Bạch Nham cùng Mạt Lăng Đạp Tuyết đều so với các ngươi mạnh hơn một trăm lần! Muốn đạt được Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, cứ việc nói thẳng, cần gì nói chuyện dối trá gì thay trời hành đạo? Ðừng vũ nhục hai chữ Cuồng Long nữa, loài bò sát càng thích hợp các ngươi hơn!”
Thương! Oành!
Trần Hạo rút kiếm ra khỏi vỏ, khí tức nở rộ: “Mê hoặc bọn họ đi tìm cái chết, có thể bắt lão tử? Làm cái mẹ kiếp xuân thu đại mộng! Đến đi, một mình lão tử chơi với các ngươi!”
Trần Hạo chắn ngang kiếm trước ngực, chiến ý, huyết khí, như núi như lũ bùng nổ, Sát lục kiếm khí rợp trời rợp đất. Thân hình không cao lớn, Trần Hạo giờ khắc này thoáng như hóa thành sát thần, kiếm chỉ quần hùng, bễ nghễ thiên hạ, không ai bì nổi.
Đó là cuồng, là khí nuốt núi sông cuồng.
Chỉ là khí tức, đã làm người tu luyện trong phạm vi mấy trăm trượng sợ hãi. Đừng nói người chưa từng thấy Trần Hạo, chính là đám người Lam Phong từng thấy Trần Hạo hung ác cường đại, cũng bị Trần Hạo nở rộ sát khí nồng đậm kinh sợ, dựng tóc gáy sợ hãi.
Suốt ba năm, không ai dám xem nhẹ hắn, vốn tưởng rằng Trần Hạo ban đầu càng dựa vào nhiều thân thể hơn, sẽ theo Phong Tiên Cửu Cấm từng bước giải phong, ưu thế trở nên càng ngày càng nhỏ. Nhưng giờ phút này, Trần Hạo chỉ có không kiêng nể nở rộ khí tức, đã làm mọi người rõ ràng giờ này Trần Hạo càng thêm khủng bố.
Nhất là khí tức Sát lục kiếm đạo thoáng như thực chất, làm cho người tu luyện vừa rồi còn gọi rầm rĩ “Thay trời hành đạo”, hoảng sợ mở to mắt nhìn.
Hồng trần kiếm đạo diễn biến Sát lục chi khí, Trần Hạo rất ít sử dụng, nhưng giờ phút này, vì giảm bớt gϊếŧ chóc, hắn chỉ có lấy gϊếŧ ngưng gϊếŧ tiến hành uy hϊếp.
“Muốn chết!”
“Không biết sống chết!”
“Bốn người bọn lão tử, gϊếŧ các ngươi như gϊếŧ chó! Các ngươi đều lui ra phía sau cho ta!”
Oành oành Oành!
Lão đại Vạn Long, lão Tam Vạn Hổ, lão Tứ Vạn Dược, bị lời cùng tư thái cuồng vọng của Trần Hạo chọc tức đến sùi bọt mép, giờ khắc này có chút hối hận nghe chú ý của lão Nhị Vạn Đằng. Tứ Cuồng Long bọn họ chưa khi nào sợ. Chưa lúc nào giảng đạo lý. Chuyện làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ, bọn họ xưa nay khinh thường làm. Nhưng lần này bởi vì cố kỵ đám người Trần Hạo, lão Nhị Vạn Đằng khai ra điều kiện phong phú mê hoặc người tu luyện dưới trướng. Có thể nói là bọn hắn chỉ làm một lần duy nhất, nhưng một lần này bị Trần Hạo châm chọc là loài bò sát, điều này làm cho Vạn Long, Vạn Hổ, Vạn Dược cùng lúc cảm thấy xấu hổ, không thể chịu đựng được.
“Ðại ca...”
“Câm miệng! Lão Nhị, không ai có thể vũ nhục danh hiệu Tứ Cuồng Long của chúng ta! Hôm nay, chúng ta phải làm cho tiểu tử cuồng vọng này biết, ai mới là loài bò sát!” Lão đại Vạn Long chân thật đáng tin nói, liền che lại miệng Vạn Đằng còn muốn nói cái gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hạo: “Tốt lắm! Vạn Long ta vốn tưởng rằng ngươi, các ngươi, căn bản không có tư cách làm cho bốn huynh đệ chúng ta ra tay, thủ hạ của ta liền đủ để đem bọn ngươi chém gϊếŧ! Bây giờ xem ra là chúng ta đã xem nhẹ ngươi! Không sai. Nói cái gì thay trời hành đạo quá giả dối, Tứ Cuồng Long chúng ta vì Ngưng Ðạo Tiên Quả Hạch! Giao ra đây, bốn người các nàng có thể không chết, cho ngươi một cái thống khoái! Nếu không, hết thảy chết cho ta!”