Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 695: Khí Vận Chi Tử

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Xẹt!

Nháy mắt, một cột sáng ba màu thẳng tắp liền bao phủ đến trên cửa lớn của cung điện trung tâm.

“Kétttt... Oành đùng đùng...”

Cửa lớn rầm rầm mở ra, Hồ Mị Nương liền tiến vào trong đó, chợt lóe rồi biến mất.

“... Mở rồi!”

“Cái này...”

“Đi vào!”

Không ai nghĩ đến Hồ Mị Nương vừa mới tới đã lĩnh ngộ đệ tam cấm, hơn nữa trực tiếp mở ra cửa chính. Giờ khắc này, người tu luyện ban đầu đi theo Hồ Mị Nương, không chút do dự muốn cùng đi qua.

“Đều đứng lại cho ta! Không muốn chết, cút cho ta!”

Mạt Lăng Đạp Tuyết cùng Bạch Nham hầu như cùng lúc quát. Trong lòng kinh động vì Hồ Mị Nương khủng bố, nhưng lúc này, nếu để mọi người đều đi vào, vậy thì không được. Căn bản không cần thương lượng, hai người liền không mưu mà hợp.

Thành viên đội ngũ bọn họ cũng nháy mắt bọc đánh đi qua, ý đồ ngăn cản. Nhưng đám người khổng lồ tuy không ai nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại trực tiếp ra tay. Pháp quy là không trách được số đông, huống chi Mạt Lăng Đạp Tuyết cùng Bạch Nham không phải pháp quy, mấy người này không thể dựa vào cái gì để ngăn cản bọn họ mấy trăm gần ngàn người.

“Muốn chết!”

Rầm rầm rầm...

Trong phút chốc là hỗn chiến, nhưng nhân số bạo động quá nhiều, không thể ngăn cản. Trong khoảnh khắc, cửa chính cung điện trung tâm liền bị chen vỡ, vô số người trào vào trong đó.

Mạt Lăng Đạp Tuyết và Bạch Nham tuy lửa giận bốc lên, nhưng đến hiện tại, muốn độc chiếm bảo tàng trung tâm thì không có khả năng.

“Đừng ngăn cản, cho ta xông vào!”

Hầu như là cùng lúc, hai người hạ đạt mệnh lệnh, thân hình nhoáng lên một cái liền lao vào trong cung điện. Tầng thứ hai cung điện trung tâm bảo tàng xuất hiện pháp bảo đã là viễn cổ cực phẩm linh bảo, một tầng này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có một cái pháp bảo cấp viễn cổ thánh khí, bọn họ không thể buông tha.

Long Đình nhìn mà có chút choáng váng, thật sự không nghĩ tới một nữ nhân có được lực ảnh hưởng khủng bố như thế, hơn nữa đã lĩnh ngộ đệ tam cấm.

“Hồ Mị Nương này thực không đơn giản... Tiểu Tuyết, sao ngươi tới đây?” Long Ðình giờ phút này mới nhìn hướng Trần Tuyết, hỏi. Vừa rồi thời điểm Hồ Mị Nương xuất hiện, Trần Tuyết đã lặng lẽ đi tới bên cạnh hai người. Chỉ là Long Đình chú ý tình huống đối phương, tạm thời chưa nói gì.

“Tình huống gì?” Tiếng hô đánh gϊếŧ thật lớn, cuối cùng đem Trần Hạo đánh thức, lọt vào trong tầm mắt hắn đó là trường hợp hỗn loạn cực điểm trước cung điện trung tâm, “Thế mà có người lĩnh ngộ rồi? Tiểu Tuyết, nàng đây là làm gì...”

Trần Hạo tỉnh lại, nhìn đến Trần Tuyết tư thế oai hùng hiên ngang bơ tiểu sinh, nhất thời nhíu mày nói.

“Nơi này đã rối loạn, ta lo lắng, qua nhìn xem...” Trần Tuyết nói. Nàng tất nhiên không thể nói lo lắng của mình là Trần Hạo bị yêu tinh mê hoặc.

“Có cái gì lo lắng? Nhanh biến trở về... Ca nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, liền muốn vồ...” Trần Hạo trừng mắt nhìn Trần Tuyết, nói, tuy sớm biết đây là độc môn thần thông của Trần Tuyết, nhưng vẫn không quen.

“Chàng tính thế nào?” Trần Tuyết nhíu mày trừng mắt nhìn Trần Hạo, nói: “Trần Lâm, Mạt Lăng Đạp Tuyết, còn có một người tên là Bạch Nham quân đoàn trưởng, đều rất mạnh. Còn có một người càng mạnh hơn Hồ Mị Nương...”

“Hồ Mị Nương là người nào?” Trần Hạo khẽ nhíu mày. Cảm giác lực ở dưới Phong Tiên Cửu Cấm, hắn vẫn như trước duy trì ưu thế, ở thời điểm vào thành chợt nghe được tin tức có liên quan Trần Lâm cùng Mạt Lăng Đạp Tuyết có thể muốn tới nơi đây, cho nên cũng không kinh ngạc như thế nào. Trái lại Trần Tuyết cường điệu Hồ Mị Nương, làm cho hắn tương đối để ý.

“Nàng là tồn tại như truyền thuyết trong thánh điện chúng ta... Người giữ kỷ lục cao nhất thành tích sơ thí thế giới thứ hai Hạo Vũ tinh hệ! Chính là nàng lĩnh ngộ đệ tam cấm, mở ra cung điện trung tâm...” Long Đình nói.

Trần Tuyết muốn nói cái gì, nhưng chung quy là nhịn xuống, cũng không nói gì. Dù sao, giờ phút này nếu mở lời nhắc nhở: Trần Hạo đừng bị nàng ta mê hoặc, cái này cũng tỏ ra quá nhỏ nhen chút.

Hơn nữa, từ hành động vừa rồi của Hồ Mị Nương nhìn như khách khí, lại không đem Mạt Lăng Đạp Tuyết và Bạch Nham đặt ở trong mắt một chút, tựa như khả năng không lớn cùng Trần Hạo cso thể kết giao.

“Nàng tính thế nào?”

“Còn có thể tính thế nào? Quản hắn là ai, cung điện trung tâm đã mở ra, hơn nữa thành cục diện hỗn loạn, tất nhiên cần tranh một chuyến... Lần này, nói không chừng sẽ là bảo bối cấp viễn cổ thánh khí! Chẳng qua, các ngươi...”

“Ta muốn đi vào!”

“Ta cũng muốn vào!”

“Ặc... Các nàng đi vào có thể nguy hiểm hay không?” Trần Hạo nói.

“Thời điểm chàng không có mặt, chúng ta cũng lịch luyện như vậy! Lại nói, hiện tại là hỗn loạn, đi vào nhiều người như vậy, không ai dám làm loạn... Chúng ta không cùng một chỗ với chàng là được.” Trần Tuyết nói.

“Được rồi... Vậy các nàng gọi bọn Hoan Hoan Nhạc Nhạc, đi vào tu luyện cảm ngộ là được. Cái khác, ta đến là được!”

“Hạo ca ca, ngươi cần phải cẩn thận một chút Hồ Nương kia, đừng để đạo của cô ta...” Long Đình không cần suy nghĩ liền nói thẳng.

“Đạo của cô ta?”

“Phải, chàng vừa rồi không thấy được... Vốn ở thánh điện ta cũng chỉ là nghe nói một ít, căn bản không tin, nhưng vừa rồi nhìn thấy, lại không thể không tin. Đồn đãi Hồ Mị Nương đó trời sinh mị cốt, hơn nữa là tiên thiên đạo thai trong truyền thuyết. Thực lực sâu không lường được, là thánh nữ đời này của Yên Vũ Lâu. Yên Vũ Lâu chàng biết chứ?”

Trần Tuyết nghe được Long Đình nói ra những lời này, âm thầm may mắn. Long Đình ngốc nghếch, thật sự quá đáng yêu, do nàng nói ra, đó là thích hợp nhất, Trần Hạo khẳng định sẽ không nghĩ nhiều. Bởi vì ở trong cảm nhận của mọi người, Long Đình là tồn tại không kiêng kỵ gì, làm chuyện mà các nàng không dám làm, ngượng ngùng làm, nói những lời mà các nàng không dám nói, ngại nói.

“Khụ khụ... Cái này từng nghe nói, yên tâm đi, trong thiên hạ trừ các nàng ra, còn chưa có ai có thể mê hoặc được ca ca ta!” Nghe được Long Đình nói như vậy, Trần Hạo tự tin tràn đầy nói, nói xong, nhìn về phía Trần Tuyết tựa như thở ra một hơi, nói: “Tiểu Tuyết, ta thấy nàng vừa rồi muốn nói gì nhưng sao lại thôi... Nàng xem Đình muội người ta, muốn nói gì là nói, khách khí với ca cái gì?”

“Nào có...” Trần Tuyết đang may mắn, không nghĩ tới bị lộ ra dấu vết, bị Trần Hạo một lời nói toạc ra thiên cơ, trên khuôn mặt tư thế oai hùng hiên ngang lộ ra một vầng đỏ ửng.

Trần Hạo nhìn mà cả người giật mình một cái.

“Ta đi vào trước, Tiểu Tuyết, từ nay về sau, tuyệt đối không được lấy gương mặt này xuất hiện ở trước mặt ca... Nếu không, ta sẽ có chướng ngại tâm lý...”

...

Vèo vèo vèo!

Nháy mắt Trần Hạo xông vào cửa chính của cung điện, một cỗ uy áp như thực chất liền rợp trời rợp đất ép đến trên người.

Cảnh tượng trước mắt hắn, ở nháy mắt đã xảy ra thay đổi. Chừng gần ngàn người xuất hiện ở trước mặt hắn, có biểu hiện thoải mái, có mồ hôi ướt đẫm liều mạng chống đỡ uy áp, chậm rãi tiến lên.

“Không được... Đạo tắc uy áp của cung điện trung tâm lại khủng bố như thế! Lam huynh, ta phải dừng lĩnh ngộ, không thể tiến lên...”

“Ừm, đừng miễn cưỡng bản thân. Dù sao chúng ta cũng không có tư cách tranh đoạt cái gì, có thể ở nơi này tu luyện là được rồi. Đây chính là cơ hội khó được!”

“Ừm, Lam huynh, không cần phải quản ta, ngươi có thể tiến lên, liền tiếp tục đi tới đi.”

Ở dưới áp lực thật lớn, Trần Hạo như tản bộ sân vắng, đuổi theo đám người trước mặt. Hai người tu luyện đang nói chuyện thì kinh hãi mở to mắt nhìn, chợt vội vàng quay đầu, tránh Trần Hạo. Một người trong đó vẻ mặt còn bình tĩnh, liền khẩn trương siết chặt nắm tay, ngay cả hít thở cũng dồn dập.

“Ồ, lại gặp mặt rồi? Chúng ta thật là có duyên...”

“Ngươi... Ngươi muốn như thế nào?” Lam Phong khẩn trương nói. Từ sau khi bước vào Phong Tiên Cửu Cấm, lần đầu tiên bị Trần Hạo chà đạp, cướp đi toàn bộ Vô Căn Linh Quả, lại đánh thành cái ô rách, Lam Phong cực kỳ không cam lòng, điên cuồng tu luyện, muốn tìm về mặt mũi, hơn nữa số mệnh của hắn quả thật không tệ, chỉ dùng không đến nửa tháng thời gian, liền tiến vào một cái động phủ tu luyện so với hồ linh tuyền càng tốt hơn. Hắn có may mắn vận khí rất tốt, đó là ở cấm địa thành trì số một, vừa vặn gặp phải đám người Trần Hạo. Đáng tiếc, cái may mắn này lại biến thành sự thật tàn khốc, bị một mình Trần Hạo lật bàn, không những đoạt đi pháp bảo, linh dược mà hắn đạt được, càng đem hắn tát thành đầu heo.

Lúc đó, hắn tuy không cam lòng, nhưng cũng biết ở khu vực Phong Tiên Cửu Cấm, e rằng không có bất cứ hy vọng nào trả thù. Hơn nữa, liên tục hai lần bị chèn ép, cũng làm hắn mất đi uy tín, đội ngũ hội không thành quân liền giải tán.

Càng đáng ghét là, cấm địa thành trì thứ hai, hắn luôn cẩn thận, nhưng buồn bực gặp phải Trần Hạo, lại bị cướp sạch không còn.

Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp Trần Hạo. Chẳng còn chuyện nào so với cái này càng buồn bực hơn.

“Đừng khẩn trương. Ồ? Cái bảo kiếm này không tồi nha... Vậy mà là cực phẩm linh bảo?”

“Ngươi...” Sắc mặt Lam Phong cực kỳ khó chịu, thanh âm run run nói. Người tu luyện chung quanh, giờ phút này cũng đều nhìn lại.

“Chỉ bằng ngươi giữ được sao? Đây chính là Viễn cổ cực phẩm linh bảo... Ta đây là tốt cho ngươi! Trước bảo quan giúp ngươi!” Trên mặt Trần Hạo mang theo mỉm cười, ngông nghênh vươn tay, một bộ dáng rất quan tâm, rất chiếu cố Lam Phong. Nhưng ở trong mắt Lam Phong, đó là ác ma mỉm cười.

“Viễn cổ cực phẩm linh bảo? Đó không phải ở cung điện trung tâm tầng thứ hai mới có thể có sao?”

“Không nhất định, trong khu vực không phải thành trì, người vận khí cực tốt cũng có thể đạt được pháp bảo cùng truyền thừa nghịch thiên... Đệ tử thánh điện này không đơn giản!”

“Nhìn không ra là cực phẩm linh bảo... Gia hỏa kia rõ ràng là cướp bóc, cố ý nói nhỉ? Đây là người nào, vừa rồi giống như thấy hắn cùng một nữ đệ tử thánh điện, ngồi thiền ở phía trước mười sáu cung điện lớn... Ðệ tử thánh điện cũng sợ hắn...”

“Là Trần Hạo! Cao thủ số một Đông Lưu sư!”

Người chung quanh tuy thừa nhận uy áp, nhưng cũng đều nghị luận hẳn lên, không ít người đã nhận ra Trần Hạo.

“Một lần cuối cùng... Chúng ta xóa bỏ! Ta hướng ngươi giải thích...” Trên mặt Lam Phong xanh một trận, trắng một trận, nghẹn khuất vô cùng, nói.

“Bảo kiếm đưa đến đây đi.” Trần Hạo mỉm cười, ngoắc tay một cái.

“Ngươi đáp ứng trước!”

“Ài, Lam tiểu đệ, không phải ta đã nói ngươi rồi, đây là tốt cho ngươi, ngươi xem xem, bao nhiêu người nhìn chằm chằm bảo kiếm của ngươi? Cực phẩm linh bảo, hơn nữa là cấp viễn cổ... Ngươi chẳng lẽ không biết đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội?”

“Ngươi ngươi... Ngươi nếu không nói, ai biết ta đây là cực phẩm linh bảo?” Lam Phong tức giận muốn hộc máu.

“... Thật là?” Trần Hạo cũng không khách khí, thân hình nhoáng lên một cái, đưa tay liền đem bảo kiếm đoạt đi.

Lam Phong muốn phản kháng, nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống. Đương nhiên, ở dưới đạo tắc uy áp của cung điện thật lớn, hắn cũng phản kháng không được, đồng thời, Trần Hạo ra động tác nhanh như tia chớp, cũng làm cho hắn rõ ràng hơn là ác ma này thật sự quá khủng bố.

“Lại có bảo bối gì, nhớ rõ đều giao cho ta, ta giúp ngươi bảo quản, không ai dám động vào...” Trần Hạo hai tay cầm bảo kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ một chút, bảo kiếm liền tản ra từng đạo khí tức lạnh lẽo sắc bén. Sau khi rất hài lòng thì tra kiếm vào vỏ, mỉm cười nói. Nói xong, như cái gì cũng chưa xảy ra, ào ào đi về phía trước.

Đám người phụ cận đều có chút há hốc miệng, dại cả ra.

Giờ phút này, người chưa hướng về phía trước, không phải không muốn hướng, mà là không thể. Mặc dù có thể, cũng khẳng định là đi lại khó khăn, mà Trần Hạo thì khác.

Lam Phong tức giận nhìn chằm chằm Trần Hạo, thoạt nhìn như không cam lòng muốn hộc máu, nhưng trong lòng thấy may mắn, may là ở cung điện trung tâm hơn nữa là trước công chúng gặp Trần Hạo, nếu không thì sẽ bị cướp không chỉ là bảo kiếm.

Chỉ là, sau một lúc, thời điểm mọi người không nhìn Lam Phong nữa, gia hỏa này bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê thảm như heo bị gϊếŧ, sờ soạng cả người mình, như là đã đánh mất thứ quý giá nhất.

...

“Tiểu tử này chẳng lẽ là đứa con của số mệnh? Thứ này khẳng định là bảo vật...”

Trần Hạo vừa đi, vừa cảm ứng một quả cầu màu bạc kích cỡ bằng một hạt hạnh nhân ở trong tay. Từng đạo pháp tắc dao động như suối trong tự trào vào trong cơ thể Trần Hạo, tuy xấu hổ ở trước mặt mọi người nhìn kỹ quả cầu này, Trần Hạo cũng có thể khẳng định đây là bảo bối. Trong lòng càng đối với số mệnh của Lam Phong bội phục tột đỉnh. Hai lần trước, thứ đánh cướp được đã không kém hơn hắn ở cung điện trung tâm tầng hai. Lần này chỉ cần bảo kiếm cũng rất trâu bò, quả cầu thuận tay lấy đi tựa như càng tốt.

“Đáng tiếc quá nhiều người, ta ngại soát người”

Dưới tình huống Phong Tiên Cửu Cấm, tuy đột phá hai tầng, đều có được một ít pháp lực cùng thần niệm, nhưng đến bây giờ, toàn bộ người tu luyện đều không thể mở ra nhẫn trữ vật, càng không cần nói không gian trong đầu. Nếu không, Trần Hạo sẽ không dễ dàng thuận tay lấy đồ như vậy.

...

“Trần Hạo này thoải mái như thế, chẳng lẽ hoàn toàn lĩnh ngộ đệ tam cấm rồi sao?”

“Hẳn là sẽ không khéo như vậy đâu? Trước khi chúng ta tiến vào, hắn còn ở bên ngoài tu luyện lĩnh ngộ. Nếu lĩnh ngộ rồi, hắn nào có đạo lý không mở ra trước?”

“Khẳng định chưa lĩnh ngộ. Hắn thoải mái như thế, đó là bởi vì thân thể hắn cực kỳ biếи ŧɦái... Cung điện trung tâm cấm khu thứ hai tranh đoạt, các ngươi cũng đã thấy, hắn trên cơ bản là bằng vào lực lượng thân thể đem đội ngũ trăm người của Lưu Phong Nam đánh tan! Xem, dừng lại rồi...”

Trần Hạo như tản bộ sân vắng tiến lên, hấp dẫn toàn bộ người tu luyện ở đại sảnh trong cung điện chú ý. Ngay cả đám người đang khoanh chân ngồi ở trước nhất, bọn Mạt Lăng Đạp Tuyết cùng Bạch Nham, Trần Lâm, cũng kinh hãi trong lòng. Giờ phút này thấy Trần Hạo còn chưa vượt qua bọn họ, thì bỗng nhiên dừng lại, trong lòng bọn họ hơi cảm thấy an ủi. Hiển nhiên, Trần Hạo bằng vào thân thể cường đại biếи ŧɦái, ở dưới uy áp khủng bố, tuy biểu hiện thoải mái, nhưng chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ đệ tam cấm. Chỉ là có chuyện bất ngờ xảy ra.