Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Được rồi...” Long Ðình bị ép đáp ứng, chậm rãi đứng dậy, tùy ý ra quyền.
Xẹt xẹt!
Oành!
Quang mang bảy màu lóng lánh, Long Đình không biết khi nào đã đem pháp quyết quyền thứ nhất đạt được lĩnh ngộ. Chẳng qua, Trần Hạo cũng không để ý, có lẽ là Long Ðình sau khi lĩnh ngộ xong đạo pháp quyết thứ nhất, mới bắt đầu ngủ. Nhưng không đến một khắc đồng hồ, Long Ðình lại ra quyền lần nữa, tốc độ này so với thời gian Trần Hạo dùng để lĩnh ngộ đạo pháp quyết thứ hai còn ít hơn một nửa. Lúc này, Trần Hạo, Trần Tuyết cùng Phiếm Đông Lưu ở xa xa đều kinh ngạc, nhưng kinh ngạc nhất vẫn là ở phía sau, ba người Trần Hạo cùng Trần Tuyết và Phiếm Đông Lưu càng về sau, tốc độ càng chậm, nhưng Long Đình lại thế như chẻ tre, càng lúc càng nhanh.
“Ai da, Hạo ca ca, Tiểu Tuyết, ta lại lĩnh ngộ rồi! Ha ha ha... Ðơn giản như vậy... Sao các ngươi chậm như thế?”
“Ha ha ha... Đạo vách ngăn thứ nhất, ta lĩnh ngộ xong rồi... Chín đạo pháp quyết vừa vặn ngưng tụ thành một chiêu tuyệt học! Hạo ca ca, Tiểu Tuyết, ta truyền cho các ngươi đi...”
“Khụ khụ... Cái này có thể có. Ðình muội, không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy, không tồi không tồi...”
“Bình thường thôi, ta cũng không nghĩ đơn giản như vậy, ừm, mặc dù có chút khác biệt, nhưng cũng là giống nhiều mà khác ít...” Long Đình đắc ý nói.
“Ý tứ ngươi là... Ngươi từng lĩnh ngộ không sai biệt lắm?” Trần Hạo hỏi.
“Ừm... Bộ tuyệt học này cơ bản chỉ là cường hóa lực lượng thân thể, đối với ta không có hiệu quả gì lớn... Ngươi thực coi rằng ta lười như vậy? Ha ha ha...”
Xẹt Xẹt!
Hai đạo kim quang chợt từ mi tâm Long Đình tràn ra dung nhập đến mi tâm Trần Hạo và Trần Tuyết. Đây là Long Ðình đem chín đạo pháp quyết sau khi lĩnh ngộ hợp nhất, lấy phương thức tuyệt học trực tiếp rót vào đầu hai người.
“Ta đi vào trước.”
Long Đình đánh ra một quyền, quang mang bảy màu rực rỡ mang theo vô tận huyền ảo, người quyền hợp nhất, bá một tiếng liền xuyên thấu đạo kết giới thứ nhất, biến mất ở trước mặt Trần Hạo cùng Trần Tuyết.
“Nha đầu này... Xem ra đây là số mệnh thuộc về nàng. Tiểu Tuyết, chúng ta nhanh chóng lĩnh ngộ, vào xem!”
“Ừm”
Có Long Đình sau khi lĩnh ngộ truyền thụ, hai người chỉ dùng hơn mười phút, liền trước sau ra quyền, chợt biến mất ở bên ngoài.
Phiếm Đông Lưu nhìn mà sốt ruột, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có toàn tâm lĩnh ngộ. Dù sao, dù là tu luyện loại tuyệt học này, cũng có thể lấy được ích lợi nhiều, lại nói, còn có nhiều tầng vách ngăn như vậy, không có lý do gì bây giờ từ bỏ. Huống chi cái vách ngăn này đã ẩn chứa tuyệt học mỗi người có thể lĩnh ngộ, nói không chừng truyền thừa trong cung điện cũng không chỉ một cái.
...
Xẹt!
“Là di tích tông môn viễn cổ! Quá tốt rồi, ta đến hẳn không tính là quá muộn!”
Mấy ngày sau, một người tu luyện chạy tới địa phương dẫn lên thiên địa chấn động, xa xa cảm ứng khí tức viễn cổ cùng bổn nguyên năng lượng nồng đậm, người tu luyện này đã hưng phấn, lúc nhìn thấy cung điện tàn phá dựng như rừng cùng với chỗ quảng trường lóng lánh quang mang bảy màu, càng là tâm tình kích động.
“Đông Lưu?”
Thời điểm người tu luyện tiếp cận đến vách ngăn bảy màu, liếc một cái liền nhìn thấy Phiếm Đông Lưu ngồi xếp bằng ở trước vách ngăn, hai mắt nở rộ ra hào quang phức tạp, có kinh ngạc, kinh hỉ, cùng có khó hiểu. “Nàng không phải cùng Trần Lâm cùng một chỗ sao? Sao lại một mình một người?”
Ngay sau khi người tu luyện này ôm tâm tình thấp thỏm, hướng Phiếm Đông Lưu tiếp cận, Phiếm Đông Lưu cũng quay đầu nhìn về phía người đến. Lúc nhìn thấy đối phương là ai, Phiếm Đông Lưu hơi ngẩn ra, chợt thịch một cái, nhảy dựng lên, thoáng như nhìn thấy người thân cận nhất, liền bổ nhào vào người tới: “Đông Thăng ca...”
Không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt thân thiết của người tới, ủy khuất trong lòng Phiếm Đông Lưu liền bùng nổ. Chỉ hô một tiếng, liền òa ở trong lòng đối phương, òa khóc lên.
“Đông Lưu...” Người tới đưa tay muốn ôm Phiếm Ðông Lưu, nhưng nghĩ đến Phiếm Đông Lưu đã cùng Trần Lâm xác lập quan hệ đạo lữ, liền cứng rắn đứng ở giữa không trung, muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Phiếm Đông Lưu, hắn tạm thời chưa lên tiếng, tùy ý đối phương khóc, trong lòng hắn cảm thấy mơ hồ bất an cùng đau vì Phiếm Ðông Lưu.
“Đông Thăng ca... Xin lỗi...” Ước chừng qua vài phút đồng hồ sau, Phiếm Đông Lưu mới ở trong lòng đối phương, thấp giọng nói.
“Đông Lưu... Ngươi... Ai đã ức hϊếp ngươi? Dù là ai, ca lấy lại công bằng cho ngươi! Ngươi nói cho ca!”
“Không ai ức hϊếp ta... Đông Thăng ca... Ngươi... Ghét ta sao?”
“Đông Lưu... Ngươi đừng hiểu lầm, ca sao có thể ghét bỏ ngươi?” Người này nói xong, cánh tay ngưng ở giữa không trung, run rẩy ôm lấy Phiếm Đông Lưu, giật mình như mộng.
Hắn tên Phiếm Ðông Thăng, người Phiếm gia, nhưng không phải Phiếm gia đích hệ, mà là hậu duệ Phiếm gia thái thượng trưởng lão, được Phiếm gia ban họ vì đạt được Phiếm gia tán thành, cùng Phiếm gia đích hệ hưởng thụ đãi ngộ giống nhau. Phiếm Ðông Thăng từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Phiếm Đông Lưu, như thanh mai trúc mã. Mà thiên phú của hai người là đỉnh cao nhất của Phiếm gia. Trước khi nguyên thủy bí cảnh mở ra mười năm, danh tiếng Phiếm Ðông Thăng ở Đông Lưu thành không thua gì Phiếm Đông Lưu, nhưng sau một lần lịch luyện thì thần hồn bị thương nặng, liền bị lão tổ tông của hắn, chính là Phiếm gia thái thượng trưởng lão mang đi, mười năm chưa về. Thời điểm vừa rời khỏi, Phiếm Đông Lưu đau lòng một thời gian dài, bởi vì cảm tình của hai người ở mọi người thấy, không chỉ là thanh mai trúc mã đơn giản, tương lai tất nhiên sẽ trở thành đạo lữ. Nhưng từ sau lần đó, cha mẹ, gia gia Phiếm Đông Lưu cùng với bọn người gia chủ, tuy chưa nói rõ, lại không biết được cảm tình của Phiếm Đông Lưu đối với Phiếm Đông Thăng là nhạt dần, thế cho nên mười năm sau Phiếm Ðông Lưu hầu như đã quên Phiếm Đông Thăng vì tin tức hoàn toàn không có. Lúc nguyên thủy bí cảnh đến, Phiếm Đông Thăng bỗng nhiên xuất hiện, cũng thay thế một đệ tử danh ngạch vốn định sẵn của gia tộc, đạt được tư cách tiến vào nguyên thủy bí cảnh. Hai người gặp lại, đó là thời điểm Phiếm Đông Lưu đã xác lập quan hệ với Trần Lâm.
Một khắc đó, Phiếm Đông Lưu nhìn thấy cảm tình mãnh liệt mênh mông trong ánh mắt Phiếm Ðông Thăng, thấy Phiếm Đông Thăng cường hành áp chế thống khố. Một khắc đó, nàng kích động tương tự. Đáng tiếc, thời gian không đợi người ta, mười năm thời gian, nàng cho rằng Phiếm Đông Thăng là không bao giờ có thể trở về, dù trở về cũng sẽ rơi xuống làm bình thường. Nếu có thể sớm một chút trở về, dù là nửa năm thời gian, tất cả đều sẽ trở về tình cảm xưa.
Nhưng lúc đó, Phiếm Ðông Lưu đã xác định với Trần Lâm, hơn nữa không có đường rút lui. Tướng mạo, khí độ, thiên phú, tu vi của Trần Lâm, mọi cái đối với nàng tràn ngập lực hấp dẫn. Nàng không có lý do gì bắt đầu rồi lại lui về phía sau.
“Ngươi nói cho ca, có phải Trần Lâm ức hϊếp ngươi hay không?” Ôm Phiếm Đông Lưu, đã mười năm không còn tiếp xúc thân mật như thế, nghe hương vị quen thuộc đó, cảm thụ được người làm cho hắn trong mười năm thời gian, hơi rảnh rỗi đều sẽ nhớ tới, trong ánh mắt Phiếm Đông Thăng lóng lánh ra sát ý mãnh liệt, hỏi.
“Đông Thăng ca, ta và hắn đã không có quan hệ... Hắn không ức hϊếp ta... Xin lỗi, ta luôn cho rằng ngươi sẽ không trở lại... Lúc nhìn thấy ngươi, ta cố ý lạnh nhạt ngươi, bởi vì... Ta đã không còn đường lui, đã cùng hắn...”
“Đông Lưu, đừng nói nữa”
“Ðông Thăng ca... Ngươi... Còn... Còn... Cần ta không?” Phiếm Ðông Lưu thấp thỏm, xúc động nói ra một câu, nàng ở một khắc trước, nghĩ cũng không nghĩ tới, thậm chí ngay tại thời điểm quyết định rời khỏi Trần Lâm, nàng cũng chưa nghĩ tới lần nữa trở lại trong lòng Phiếm Ðông Thăng. Bởi vì nàng cảm thấy mình không xứng, tựa như Lãnh Huyết từng làm nàng xúc động, nàng không nghĩ đến thiếu nữ hoài xuân như nàng thì cần nhân vật đạo lữ tương lai của mình như thế nào, nhưng đã cùng Trần Lâm phát triển đến mức kia, nàng rõ ràng chỉ có trong tương lai, tìm một người chưa từng thấy quá khứ của nàng.
Nhưng bây giờ, thời điểm nhìn thấy Phiếm Ðông Thăng, nhất là nhìn thấy ánh mắt hắn loại thân thiết quen thuộc đó, nghĩ đến tình cảnh hai người mười năm trước như hình với bóng, nàng rốt cuộc nhịn không được.
“Dù là cả thiên hạ đều vứt bỏ ngươi, ca cũng vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi!” Phiếm Đông Thăng gắt gao đem Phiếm Ðông Lưu ôm trong lòng, kích động đến thân thể run rẩy.
Mười năm trở về, ở một khắc đó, hắn cho rằng đã mất đi tất cả. Vài lần xúc động muốn rời khỏi Hạo Vũ tinh, thậm chí ngay cả nguyên thủy bí cảnh cũng không muốn tham gia, nhưng mỗi lần nghĩ đến Phiếm Đông Lưu, bước chân của hắn liền không thể bước ra. Khi hắn quyết định cố gắng mạnh lên, tùy tùng bước chân nàng, yên lặng thủ hộ, nhất định cả đời cô độc, nhưng lại phong hồi lộ chuyển. Hắn biết Phiếm Ðông Lưu nói “Đã cùng hắn...” là ý tứ gì, nhưng dù có tình chàng ý thϊếp kia, kể cả đã bước ra một bước cuối cùng, hắn sẽ không để ý.
Giờ khắc này, Phiếm Ðông Thăng cảm giác như ôm lấy toàn bộ thế giới, tràn ngập vô tận vui sướиɠ.
“Đông Lưu, ngươi là duy nhất của ca! Ngươi biết không, giờ khắc này ta là nam nhân hạnh phúc nhất thế gian! Không có ngươi, ta sẽ yên lặng sống vì ngươi! Có ngươi, ta sống mới có ý nghĩa!”
...
“Chậc chậc... Thật sự là một nam nhân không tồi!”
“Phải đó... Nhìn người ta, đây mới là yêu thật sự! Hạo ca ca, ngươi có thể đối với ta tốt như vậy không?”
“Ngươi nha đầu này, nghĩ cái gì thế?”
“Ta nói giỡn mà, ta sẽ không dao động qua lại... Ha ha ha...”
“Lời của hắn, nói năng có khí phách, tinh khí thần càng thẳng hướng yêu tế, Phiếm Ðông Lưu là hạnh phúc, nàng sẽ là duy nhất của hắn... Ngươi thì sao, Hạo?”
Trần Hạo đầy mặt hắc tuyến, ngay cả Trần Tuyết cũng bị lời nói tha thiết chân thành thoáng như dung nhập thiên địa của Phiếm Đông Thăng đả động, hỏi ra lời nói so với Long Đình càng có tính công kích hơn.
“Khụ khụ... Đình muội bắt đầu làm việc đi! Kế tiếp người tu luyện xông vào sẽ càng ngày càng nhiều, chẳng qua, hẳn là đại bộ phận đều là sư đoàn của chúng ta, không cần lo lắng gì... Ta và Tiểu Tuyết giúp ngươi hộ pháp, hắc hắc...” Trần Hạo một tay đem Trần Tuyết ôm chặt, nói sang chuyện khác. Không có cách nào, đối với nam nhân như vậy, Trần Hạo là mặc cảm, không dám nói chênh lệch cách xa vạn dặm, chênh lệch mấy con phố vẫn là có.
Dù Trần Hạo thừa nhận hay không, lúc trước đối với Bách Lý Ngưng Băng khinh thường như vậy, hơn nữa không có chút cảm giác, hoặc nhiều hoặc ít đều bởi vì Bách Lý Ngưng Băng đã là đạo lữ trên danh dự của Đông Phương Hàn. Trong lòng ngạo khí, bá đạo, hắn không thể nào tiếp nhận một nữ nhân đã cùng người khác xác lập đạo lữ khế ước, còn bá đạo uy hϊếp muốn hắn làm đạo lữ.
Tương tư, Trần Hạo cũng tuyệt đối không tiếp nhận Phiếm Đông Lưu loại thiếu nữ dễ động tình hoài xuân này.
Đây là vấn đề tôn nghiêm của nam nhân, cũng là thứ đại đa số nam nhân đều kiên trì. Mà đây cũng hoàn toàn là nguyên nhân Trần Hạo không thể chính diện trả lời Trần Tuyết cùng Long Đình, hắn là đuối lý.
Trần Tuyết và Long Ðình cũng quay đầu đi, không nhìn nữa. Nguyên nhân rất đơn giản. Phiếm Đông Thăng cùng Phiếm Đông Lưu tâm tình kích động đã dính vào cùng nhau vô cùng thân thiết, tuy không còn trẻ con, hai nàng cũng không có sở thích rình coi người khác.
Trần Tuyết và Long Đình cũng không ở trên vấn đề này tiếp tục làm khó dễ Trần Hạo.
Trong kết giới, có thể rõ ràng nhìn thấy, cảm ứng được tràng cảnh ngoài kết giới. Nhưng ngoài kết giới, Phiếm Ðông Lưu cùng Phiếm Ðông Thăng hiển nhiên không cảm ứng được ba người bọn Trần Hạo, nếu không cũng sẽ không thể hiện cảm động như vậy.
...
Nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi của Trần Hạo và Trần Tuyết, Long Đình buồn bực bĩu môi nói: “Không được, các ngươi phải cùng lĩnh ngộ, nếu không, ta cũng không truyền thụ các ngươi... Đây chính là vừa rồi ngươi nói với ta! Hừ!”
“Tình huống không giống, ngươi chốc lát đã lĩnh ngộ, rõ ràng là cơ duyên của ngươi. Lại nói tốc độ của ngươi nhanh như vậy, chúng ta chưa lĩnh ngộ gì thì đã vào tầng tiếp theo phải không? Ngoan ngoãn, mau bắt đầu, ca thưởng cho ngươi một cái hôn...”
“Phi! Dỗ ta như trẻ con... Không ăn cái bộ này của ngươi” Long Ðình giơ lên nắm tay hồng, nói. Chẳng qua, nói xong, vẫn một quyền đánh về phía vách ngăn thứ hai.
“Ồ?”
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Long Đình, Trần Hạo và Trần Tuyết nghi hoặc nói.
“Các ngươi thử một chút...” Long Đình không giải thích.
Oành Oành!
Sau khi Trần Hạo và Trần Tuyết cùng công kích vách ngăn, đã hiểu Long Đình vì sao quái dị. Bởi vì không thu hoạch được gì.
“Xem ra vách ngăn thứ hai này khảo hạch không phải thân thể, tinh khí thần cùng chân nguyên, mà là một loại khác... Chúng ta thử lấy phương thức khác công kích xem!”
“Ừm!”
Xẹt Xẹt Xẹt...
Ba người đồng thời ra tay. Trần Hạo ngưng tụ thành công kích tinh thần thuần túy, một chỉ điểm ra, giống như một điểm hàn tinh xuyên thấu vách ngăn. Trần Tuyết thì nâng kiếm đâm ra, hủy diệt kiếm ý ngưng tụ trong đó. Long Ðình như trước là nắm tay, nhưng lần này thi triển ra tuyệt học huyền ảo, không phải thân thể công kích đơn thuần.
Oành đùng đùng!
Ba tiếng nổ vang truyền đến.
“Là ý niệm?” Ở thời điểm ánh mắt ba người va chạm đến cùng nhau hỏi, Trần Hạo cực kỳ khẳng định, nói: “Các ngươi dùng thuần tinh thần lực, thuần ý niệm công kích thử xem!”
Xẹt xẹt!
Sau khi Trần Tuyết và Long Đình phát ra thuần tinh thần công kích, trong đầu nhất thời giống như vách ngăn thứ nhất, xuất hiện một đạo pháp quyết tối nghĩa khó hiểu. Một lần này, Long Đình liền nhíu mày. Chỉ bằng vào cảm giác, nàng liền biết không thể cân nhắc, tựa như hoàn toàn vượt qua phạm trù nàng có thể lý giải lĩnh ngộ.
Chẳng qua, sau khi khẽ nhíu mày, trên mặt nha đầu này nhất thời lộ ra một tia vui sướиɠ, nói: “Hạo ca ca, Tiểu Tuyết, cái này không phải là ta lười biếng. Thuần tinh thần, niệm lực tuyệt học là ta chưa từng tu luyện như thế nào. Các ngươi cũng biết, ta là chủ tu thân thể, bây giờ đạt được pháp quyết, ta căn bản không thể lĩnh ngộ... Ha ha ha... Các ngươi cố gắng! Đừng nhìn ta như vậy, ta lần này là nói thực...”