Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Chủ nhân, mau vào!” Lão Thần cảm ứng được Trần Hạo kinh ngạc, vội vàng nhắc nhở.
“Được.” Trần Hạo xoay người lại, liền hóa thành tia sáng tiến vào trong quả cầu.
“Chủ nhân, ta bây giờ chịu cảnh giới của ngươi cùng trình độ dung hợp của chúng ta chế ước, lực phòng ngự so với phi hành khí của ngươi không mạnh hơn bao nhiêu, năng lực ẩn nấp mạnh hơn chắc gấp ba... Tốc độ có thể nhanh hơn năm lần. Chỗ tốt lớn nhất là ta có thể đem khí tức không gian hỗn loạn hoàn toàn thêm đến trên người ngươi, thời điểm phi hành, làm ngươi giống như thân thể ở trong không gian hỗn loạn...”
“Như thế tốt nhất! Dùng đến trên người ta đi... Vừa tu luyện, vừa đi!”
Tê!
Bản thể lão Thần biến ảo thành phi hành pháp bảo hình quả cầu, hóa thành một dải ánh sáng, nhanh chóng hướng về sâu trong không gian hỗn loạn mà đi.
Cùng lúc đó, ngồi xếp bằng ở trong đó, Trần Hạo chợt cảm giác mình như đặt trong không gian hỗn loạn, năng lượng hỗn loạn cuồng bạo liền áp hướng về phía hắn. Hơn nữa, vì tốc độ phi hành của bản thân lão Thần tăng vọt, so với bản thân Trần Hạo lúc yên lặng ở trong không gian hỗn loạn thì lực lượng thừa nhận cường đại hơn mấy lần.
“Chủ nhân, thời điểm ngươi không chịu nổi hoặc cảm giác cường độ không đủ, nói cho ta biết... Bây giờ ngươi thừa nhận năng lượng hỗn loạn gấp ba lần lúc yên lặng đặt mình trong vị trí không gian hỗn loạn, tình huống lớn nhất, đó là ta hoàn toàn giải trừ thủ hộ đối với ngươi... Như vậy, tốc độ càng nhanh, ngươi thừa nhận năng lượng hỗn loạn càng mạnh...” Lão Thần nói.
“Rất tốt. Tạm thời cứ như vậy là được...”
Trần Hạo có chút kích động nói, trong lòng đối với lão Thần gia hỏa này khinh bỉ một trận. Tuy nói đã từng dặn lão Thần là dưới tình hình chung không cần can thiệp mọi việc của hắn, miễn cho Trần Hạo tạo thành quá phận ỷ lại hắn, mà ảnh hưởng đến tiến cảnh của Trần Hạo, nhưng loại chuyện đối với Trần Hạo tu luyện có giúp ích lớn như vậy, gia hỏa này lại không nói, may mà lần này vì tiết kiệm thời gian, Trần Hạo chủ động muốn vận dụng năng lực của hắn, nếu không, thật không biết khi nào mới có thể phát hiện biện pháp tu luyện tuyệt hảo này.
“Hô...”
Cảm thụ được năng lượng cuồng bạo ngưng tụ thành lưỡi đao gió, mang đến cho thân thể áp lực thật lớn, Trần Hạo dần dần thu nhϊếp tinh thần, từng chút yếu bớt chân nguyên thủ hộ thân thể mình. Không hề nghi ngờ, năng lượng hỗn loạn đánh sâu vào, là một trong những cách tốt nhất Trần Hạo rèn luyện thân thể. Hơn nữa, Trần Hạo phải làm không chỉ rèn luyện thân thể, còn cần ở dưới loại thống khổ này giữ vững tâm cảnh thượng thiện nhược thủy không linh, cảm ngộ thiên đạo pháp tắc trong không gian hỗn loạn bề bộn không thứ tự.
Phương thức tu luyện như thế đối với Trần Hạo, tuyệt đối là khiêu chiến trước đó chưa từng có.
...
Rầm!
Trong bản thể lão Thần, Trần Hạo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trong linh tuyền, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ năng lượng tinh thuần của linh tuyền vào cơ thể, màu sắc da thịt quanh thân từ trong suốt như ngọc biến thành màu đồng cổ, động tác tùy ý tràn ngập vẻ đẹp lực lượng. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện cách mỗi thời gian nhất định, thân thể sẽ tự động lóng lánh ra hào quang trong suốt nhàn nhạt.
“Hai tháng thời gian, lực lượng thân thể ta rốt cuộc đột phá cực hạn... Bây giờ, dù là lực lượng thân thể trạng thái đỉnh phong của Quách Nộ cũng không bằng ta... So với Long Ðình hẳn cũng không kém nhiều lắm... Ðáng tiếc, đến bây giờ cũng không cách nào tăng lên nữa...”
Trần Hạo cảm thụ được loại sảng khoái trước đó chưa từng có của thân thể, thầm nghĩ. Hai tháng thời gian, theo không ngừng xâm nhập, năng lượng gió lốc trong không gian hỗn loạn càng ngày càng mạnh. Giờ phút này, lão Thần phóng ra cường độ năng lượng gió lốc so với ngày đầu ước chừng tăng lên gấp mười, hơn nữa, ở dưới trạng thái gấp mười, Trần Hạo có thể hoàn toàn bằng vào lực lượng thân thể thừa nhận mà không bị thương chút nào. Nói cách khác, thân thể hắn đã tiến hóa đến mức ở dưới năng lượng hỗn loạn khủng bố gấp mười, giống như ở không gian bình thường.
Nhưng đáng tiếc, Trần Hạo muốn tiến thêm một bước tăng lên cường độ thân thể cũng được nữa, dù làm cho thân thể sau khi bị thương nặng đến cực hạn, khôi phục lần nữa thì vẫn là trạng thái bây giờ, không có bất cứ gì tăng lên.
Bởi vì hắn không những là thân thể đến cực hạn, đối với cảm ngộ ảo diệu thiên đạo pháp tắc cũng đã đến cực hạn của bản thân.
Cái này ý nghĩa, thân thể Trần Hạo dù là hủy diệt cũng sẽ không có gì tăng lên, càng không tiến hóa thêm. Đương nhiên, loại cực hạn này là vì tu vi cảnh giới của bản thân Trần Hạo xuất hiện cực hạn mà chịu chế ước. Sau khi Trần Hạo bước vào Địa Tiên cảnh, tự nhiên sẽ đánh vỡ loại cực hạn giam cầm này, tiến vào một cái tầng thứ mới khác.
“Ðợi sau khi Nhân Tiên cảnh củng cố mọi phương vị, đó là thời điểm ta dẫn động thiên phạt... Bây giờ chỉ có hảo hảo nghỉ ngơi...”
Thân thể, thiên đạo pháp tắc đều đến cực hạn, mà Trần Hạo giờ phút này không thể tiến vào thế giới thứ hai rèn luyện lĩnh ngộ chiến kĩ vận dụng ảo diệu, biến thành không có việc gì để làm. Điều này làm cho hắn vô dục vô cầu, lòng yên tĩnh như nước đắm chìm đến trong hồi ức.
Cả đời trước, cả đời này, tầng tầng sự việc ở sâu trong lòng hắn lưu lại gợn sóng, đều ở trong đầu hắn dựa theo trình tự thời gian, nhất thời thoáng hiện.
Từng người, từng chuyện, vui vẻ, không vui, thống khổ, khoái hoạt, nghẹn khuất, sảng khoái..v..v.. Yêu hận tình thù, thăng trầm..v..v.. Làm tâm tình của Trần Hạo về lại quá khứ, về tới một khắc đó, nhưng cảm giác của bây giờ lại hoàn toàn khác biệt.
Rất nhiều thời điểm, ánh mắt hắn sẽ biến thành ánh mắt của người đứng xem, lấy góc độ Thượng Đế quan sát tất cả cái này, đây là sau khi tâm cảnh, lịch duyệt, tầm mắt khác biệt, tự nhiên phát sinh thay đổi.
Dần dần, ngay cả bản thân Trần Hạo cũng chưa ý thức được, hắn trời sinh ra có khả năng đã gặp qua là không quên được, nhưng chuyện không toàn diện, thoáng như chưa quên đi bất cứ một chi tiết ký ức nào, theo hắn nhớ lại thì có một chút bắt đầu tiêu tán, bắt đầu từ trong đầu hắn quên đi.
Bao gồm một số người từng khắc sâu ấn tượng, nhưng nhất định trở thành người qua đường thì sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, bắt đầu biến mất ở trong đầu hắn.
Mà một ít sự việc khắc cốt minh tâm, quan trọng, thì trở nên càng thêm rõ ràng.
Tương tự, tâm cảnh của Trần Hạo cũng càng ngày càng trong vắt thấu triệt.
Trần Hạo cũng không biết đây là một loại lột xác trên tinh thần, chính là đại đạo vô tình mà hắn hoàn toàn cho rằng không đáng tin. Trên thực tế, loại vô tình này cũng hoàn toàn có thể nghiệm chứng tầm quan trọng bên nặng bên nhẹ.
Bởi vì loại thả lỏng thật sự khó có được này của Trần Hạo, tự nhiên làm hắn tiến vào quá trình rửa sạch ký ức nhũng dư. Những ký ức này tồn tại, đối với tu vi, tiến cảnh của Trần Hạo chẳng những không có bất cứ tác dụng gì, còn có thể trở thành ràng buộc trong tâm cảnh. Loại tình huống này, tựa như máy tính lâu ngày chưa dọn rác, có người giống như ở thời điểm máy vô cùng chậm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vận hành, mới bắt đầu dọn dẹp, còn có người có thói quen đúng giờ dọn dẹp, trước sau bảo đảm tốc độ vận hành nhanh nhất.
Mà Trần Hạo là loại không có thói quen đúng giờ dọn dẹp, hơn nữa đối với tốc độ vận hành sinh ra ảnh hưởng rất lớn. Hắn sở dĩ chưa phát hiện, bởi vì thân thể của hắn đang mạnh lên, tốc độ vận hành chỉnh thể vẫn duy trì tăng trưởng, nhưng lúc này, vô ý điểm đến dọn dẹp rác rưởi trong đầu, làm cho hắn ở dưới ý thức được việc nên làm thường xuyên là gì.
Tương tự, Trần Hạo cũng chưa ý thức được tinh khí thần của hắn ở dưới loại trạng thái này càng ngày càng no đủ, tâm cảnh càng ngày càng tinh thuần trong suốt, tốc độ tư duy vận chuyển đang từng chút tăng lên.
Ở dưới loại trạng thái này, Trần Hạo tiến vào mộng đẹp say sưa.
...
“Chủ nhân...”
“Chủ nhân! Chủ nhân?”
“Ừm...”
“Chủ nhân! Chủ nhân, sắp đến rồi, tỉnh tỉnh...”
“Sắp đến rồi... Sắp đến cái gì rồi? Để ta ngủ tiếp một lát...”
“Khụ khụ... Chủ nhân, sắp đến Hạo Vũ tinh rồi! Ta phải thu hồi rồi!” Lão Thần cảm ứng được Trần Hạo tiến vào trong giấc ngủ thâm trầm, cũng cảm ứng được khí tức của Trần Hạo phát sinh biến hóa vi diệu, nên không muốn quấy rầy. Nửa tháng trước, hắn đã giảm tốc độ, thẳng đến thời điểm không cảm ứng được khí tức Trần Hạo biến hóa nữa, hắn mới dám đánh thức Trần Hạo. Nhưng kêu vài lần, Trần Hạo vẫn mơ mơ màng màng chưa phản ứng, làm cho lão Thần không thể không trực tiếp ở trong tâm thần của hắn nói.
“A?”
Rầm!
Trần Hạo thoáng cái từ trong linh tuyền nhảy dựng lên, “Sắp đến rồi? Cảm giác thật thoải mái...”
“Chúc mừng chủ nhân!”
“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?!”
“Khụ khụ... Chủ nhân, ngươi chẳng lẽ chưa cảm giác được linh hồn, tâm cảnh cùng thân thể càng thêm linh động, có loại trương lực tùy tâm sở dục thu phát? Ngươi cẩn thận cảm ứng một chút thiên đạo pháp tắc của không gian hỗn loạn ẩn chứa xem xem...”
Trần Hạo lộ ra một tia biểu cảm khó hiểu. Hắn giờ phút này cảm giác rất thoải mái, tinh khí thần no đủ trước đó chưa từng có, nhưng cái này cũng là bình thường. Thả lỏng lâu như vậy, tất nhiên cảm giác tốt hơn nhiều, chẳng qua nghe được lão Thần nói như vậy, Trần Hạo vẫn thúc giục tâm thần, dung nhập đến trong không gian hỗn loạn.
“Ồ?”
Sau một lát, vẻ mặt Trần Hạo bỗng nhiên biến đổi, ban đầu không thể lĩnh ngộ chút thiên đạo pháp tắc nào, tựa như lại trở nên sinh động hẳn lên, cái này ý nghĩa Trần Hạo lại có cửa đột phá mới, nhất là tốc độ tâm thần vận chuyển càng làm cho Trần Hạo hơi kinh ngạc, bởi vì hắn còn chưa thúc giục như thế nào mà đã nhanh đạt tới tốc độ vận chuyển đỉnh phong ban đầu của hắn.
“Đây là chuyện gì? Hiệu quả của ngủ một giấc, thế mà đột phá cực hạn bản thân ta?” Trần Hạo kinh ngạc hỏi.
“Chủ nhân, đó là khứ ngụy tồn tinh Ðại đạo vô tình, nếu ta đoán không sai, chủ nhân lần này ngủ tầng thứ sâu, nghĩ đến là tự loại bỏ toàn bộ ký ức nhũng dư vô dụng, trong đầu, linh hồn đều được tinh lọc, khiến cho tốc độ tâm thần chủ nhân vận chuyển nhanh hơn, tâm cảnh cùng linh hồn càng thêm thanh minh...”
“Ặc...” Tâm thần Trần Hạo khẽ động, tâm niệm trong đầu thay đổi thật nhanh, chợt nói: “Không đúng, ta cũng chưa quên bất cứ thứ gì...”
“Ha ha, chủ nhân ngươi quên đều sẽ không bao giờ nhớ tới nữa, nói chính xác, cũng không phải thật sự quên, mà là ngươi vô hình trung đem những ký ức đối với ngươi không còn có bất cứ tác dụng gì tự mình phong ấn... Ngươi bây giờ nhớ cũng không nhớ nổi, trừ phi dưới cơ duyên xảo hợp, gặp được người và việc bị ngươi phong ấn ký ức thì mới có thể tự động hiện lên... Nói cách khác, đối với bản thân ngươi không có ảnh hưởng gì xấu. Được rồi, chủ nhân, ngươi nhanh chóng lấy phi hành khí, ta không thể tiếp tục ở bên ngoài, dựa theo tinh hệ đồ, nhiều nhất ba ngày thời gian có thể đến phụ cận Hạo Vũ tinh...”
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Trần Hạo nhíu mày hỏi.
“Hai tháng lẻ tám ngày. Vậy chúng ta đã phi hành bốn tháng lẻ tám ngày?”
“Ừm. Vốn đã sớm có thể tới rồi, ta sợ quấy nhiễu đến ngươi, cố ý thả chậm tốc độ...” Lão Thần cũng không giải thích nhiều. Hắn tin rằng lấy ngộ tính của Trần Hạo, khẳng định có thể làm rõ chỗ ảo diệu của lần vô hình tăng lên này.
...
Xẹt!
Phi hành khí cỡ nhỏ hóa thành một dải ánh sáng, nhanh chóng tiến lên.
Trần Hạo chăm chú nhìn cảnh tượng không gian hỗn loạn trước mắt nhanh chóng biến hóa, ánh mắt lóng lánh ra một tia hào quang hưng phấn, kích động.
Hạo Vũ tinh, trung tâm của Hạo Vũ tinh hệ, tồn tại đỉnh phong, cũng là nơi toàn bộ cường giả đỉnh phong trong Hạo Vũ tinh hệ thiên tài hội tụ. Nay hắn đã đến.
“Hô...”
“Hạo Vũ tinh là trung tâm quyền lực, vũ lực, thánh địa đỉnh phong của nhân tộc... Nếu có thể che giấu tung tích đương nhiên tốt nhất, nếu che giấu không được, những gia hỏa kia cũng không dám ở Hạo Vũ tinh lỗ mãng chứ? Dù biết ta tới nơi này, bọn chúng cũng không kịp đuổi theo...”
Trần Hạo thầm nghĩ, vẫn không dám vào thế giới thứ hai, nhưng lo lắng Á Dĩnh tinh liên minh thông qua tín hiệu thế giới thứ hai tập trung hắn, ở trong không gian hỗn loạn nếu bị chặn gϊếŧ, quả thực không phải hắn có thể chống lại. Dù sao, phi hành khí loại nhỏ của hắn bây giờ cũng không phải là Ngân Dực Hào sau khi cải tạo, hơn nữa, có lời đồn đối phương nếu đuổi gϊếŧ hắn, tất nhiên sẽ phái ra phi hành khí càng cường đại hơn.
Vô luận là phi hành khí loại nhỏ hay lão Thần, tốc độ khẳng định không bằng đối phương. Nhưng bây giờ, Trần Hạo cũng không cần lo lắng cái gì, còn ba ngày thời gian là hắn có thể đi vào Hạo Vũ tinh, dù hắn giờ phút này vào thế giới thứ hai, bị Á Dĩnh tinh liên minh phát hiện, cũng không thể đuổi kịp hắn.
Chẳng qua, Trần Hạo cũng chưa vào. Có thể không bại lộ thì không bại lộ. Mười năm thời gian, hắn chỉ muốn an tĩnh tu luyện, ở trên đường của mình, dũng mãnh tịnh tiến mà không phải bị đối phương dây dưa không ngớt. Nhất là trải qua lần này thả lỏng ngủ say, làm cho Trần Hạo luôn cố gắng mạnh hơn. Cái này trước kia hắn dường như không để ý. Hắn mơ hồ cảm giác cái này trước kia mình chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để tự hỏi vấn đề. Hắn chỉ có khẩn trương tu luyện.