Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Nếu Trần Hạo biết suy nghĩ trong lòng Đạm Đài Liên giờ phút này, chỉ sợ cũng phải hộc máu.
Nhưng cái này cũng không trách Đạm Đài Liên. Ở thời điểm nàng phải rời khỏi, bởi vì tâm cảnh thay đổi, bỗng nhiên đốn ngộ, cùng cơ duyên xảo hợp được huyền hỏa tán thành, hỏa chi tinh linh thoáng như hóa thân nhẹ nhàng múa lên. Cũng tại một khắc đó, nàng liền đạt được tư cách tiến vào tinh hạch không gian, được cửu trọng huyền hỏa cô đọng thần thông huyền ảo đưa đến nơi này, hơn nữa chặt đứt tất cả liên hệ cùng Phượng Hoàng và bên ngoài. Nàng không biết Trần Hạo đã đến, càng không biết Sí Diễm Tinh linh trí trợ giúp đối với nàng.
Trong lòng nàng, Trần Hạo còn ở Vô Cực Tinh hôn mê, có thể tỉnh lại hay không cũng không cách nào khẳng định, nào có thể đến nơi đây.
Cho nên sau khi nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, thanh âm so với bất cứ thời điểm nào trước đây đều làm cho nàng run rẩy, lại rõ ràng không chân thật. Bởi vì quá nhẹ nhàng, quá dịu dàng. Bình thường Trần Hạo không thể dịu dàng nói với nàng như thế. Đây là chuyện trước kia chưa từng xuất hiện, về sau cũng không có khả năng xuất hiện.
Đương nhiên đây là sơ hở nhỏ.
Sơ hở lớn nhất là Trần Hạo không có khả năng xuất hiện ở nơi này, chỉ một cái này là đủ.
Cho nên Đạm Đài Liên nhận định là ảo cảnh, hơn nữa còn là ảo cảnh cấp tương đối thấp, nàng sẽ không chịu nó mê hoặc.
“Tiểu Liên, ta thực đến rồi... Ngươi hẳn sẽ không coi là ảo cảnh chứ?”
Ngay tại thời điểm Đạm Ðài Liên vung lên thanh kiếm trí tuệ chặt đứt tiếng của Trần Hạo trong ảo cảnh, thanh âm Trần Hạo vang lên lần nữa, so với vừa rồi lớn hơn nhiều, trực tiếp hỏi Đạm Đài Liên có phải hay không đem hắn coi là ảo cảnh.
“Ngươi tập trung tâm thần ta thử một chút liền biết có phải ảo cảnh hay không...” Trần Hạo tiếp tục nói.
Liên tục nói vài câu, Đạm Đài Liên cũng chưa đáp lại, hắn cũng không cho rằng tâm thần mình truyền âm Đạm Đài Liên không nghe được, đã nghe được lại chưa có phản ứng, cái này không có lý. Như vậy, khả năng duy nhất đó là đem thanh âm của mình coi là tâm ma, ảo cảnh.
“Muốn cho ta mắc mưu? Tâm thần nói không chừng đó là ảo cảnh cường đại, ta đã đến bên bờ thành công, tuyệt đối không thể bị tâm ma, lại há có thể tập trung?” Đạm Đài Liên thầm nghĩ, đại đa số tâm thần vẫn đắm chìm trong cảm ngộ huyền hỏa ảo diệu.
“Được rồi... Tiểu Liên, đã như vậy thì đừng trách ca ca ta ra tay... Ừm, ngươi tốt nhất có chút chuẩn bị tâm lý, ca truyền âm cho ngươi như vậy là sợ ảnh hưởng đến trạng thái cảm ngộ của ngươi giờ phút này, muốn cho ngươi lựa chọn thời điểm thích hợp tỉnh táo lại... Ta sẽ động thủ...”
“Ừm?”
Đạm Đài Liên tâm cảnh thanh minh, như hồ nhỏ yên tĩnh, nhưng giờ khắc này bỗng nhiên dập dờn lên một gợn sóng, làm Đạm Đài Liên hơi kinh hãi, nàng cảm giác được bả vai mình bị đυ.ng chạm nhẹ nhàng, bị vuốt ve nhẹ nhàng.
Kinh ngạc nháy mắt này làm tâm thần nàng từ trong cảm ngộ kìm lòng không được liền phân ra một tia, nàng cảm giác được một đạo khí tức tồn tại.
Nhưng nháy mắt thu nhϊếp tinh thần, không vì ngoại ma xâm lấn, “Ðừng hòng loạn tâm cảnh ta! Trảm!”
Chíu!
Một cỗ tâm thần dao động cường hãn chợt từ mi tâm Đạm Đài Liên trào ra, ở chung quanh thân thể nàng thoáng như hóa thành từng đạo kiếm quang sắc bén.
Không thể không nói Đạm Đài Liên lần này cảm giác thật sự quá chân thật, chân thật đến mức làm nàng cũng muốn cho rằng Trần Hạo thực đã đến, nhưng tâm cảnh thanh minh, nàng bằng vào lý trí xác định tất cả cái này là ảo cảnh với độ mô phỏng rất cao nhưng tồn tại sơ hở trí mạng.
Cho nên nàng lấy trí tuệ, tâm thần làm kiếm, vung kiếm chém ngoại ma.
“Ặc...”
Cảm ứng được thanh kiếm tâm thần sắc bén “Tê tê”, Trần Hạo vuốt ve vai Đạm Đài Liên bóng loáng như ngọc.
“Tâm cảnh này thật là kiên định... Rõ ràng là thật mà cũng có thể đem ngoại ma chặt đứt... Dù là ta cũng không làm được nhỉ? Ừm... Nghĩ đến hẳn là nàng không cho rằng ta có thể xuất hiện, nên có thể kiên định như thế... Đã như vậy...” Trần Hạo khẽ nhíu mày, ánh mắt ở trên thân thể mềm mại uyển chuyển linh lung của Đạm Đài Liên trượt đi, cuối cùng ở thời điểm nhìn chằm chằm trên bộ ngực căng tròn, khóe miệng cong lên một cái mỉm cười tà mị.
“Vậy ta sẽ không cần giải thích gì nữa, lấy thực vào ảo... Thật thật giả giả, giả giả thật thật... Liền xem nàng có thể nhịn xuống hay không, có thể chịu tới khi nào...”
Trần Hạo nháy mắt làm ra quyết định.
Đây là tình huống trước khi bắt đầu mà Trần Hạo cũng không ngờ tới. Không thể không nói cái này là lựa chọn tốt nhất, so với Trần Hạo đem Đạm Đài Liên đánh thức tốt hơn vô số lần. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Trần Hạo cùng Đạm Đài Liên có thể ở trong loại ảo cảnh thật giả chẳng phân biệt này, kiên trì đến cuối cùng. Trần Hạo là không có vấn đề, mấu chốt xem Đạm Đài Liên có thể thủ vững bản tâm hay không, vì nàng trước sau cho rằng đây là ảo cảnh.
Nếu là có thể, vậy không thể nghi ngờ là tốt nhất.
Bởi vì như vậy, Đạm Đài Liên sẽ không vứt bỏ trạng thái cảm ngộ, một khi có thể đạt tới âm dương cân bằng tuyệt đối, tất cả đã thành công đạt được cơ duyên.
Chẳng qua loại này độ khó cực cao, Đạm Đài Liên có thể thừa nhận nổi giày vò hay không, có thể ở trong giày vò thủ chặt linh đài thanh minh hay không, thì không phải Trần Hạo có thể khống chế.
Trần Hạo xem ra là có hy vọng nhưng hy vọng xa vời.
Kết quả là một hồi khiêu chiến trước đó chưa từng có xuất hiện ở trước mặt Đạm Đài Liên.
...
“Tiểu Liên, muốn ca ca ta hay không? Ta chính là nhớ ngươi muốn chết rồi... Hắc hắc...”
Thanh âm nhẹ nhàng lần nữa xuất hiện ở trong đầu Đạm Đài Liên, cùng lúc đó, Trần Hạo kích động cộng thêm kê động, bắt đầu linh cảm thoáng hiện làm ra quyết định vi diệu, vĩ đại, trâu bò của hắn, hai móng vuốt nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng nhẵn nhụi như mỡ dê của Đạm Đài Liên, từ vai chảy xuống đến lưng ngọc, đến cái eo thon rộng một vòng tay. Cảm giác thiệt tình tốt.
“Ừm? Phá cho ta! Đừng hòng loạn tâm cảnh ta! Đừng hòng... Phá!”
Xúc giác, thânh âm hai tầng dụ hoặc lần nữa tạo nên gợn sóng tâm hồn của Đạm Đài Liên. Tuy trong khoảnh khắc đem tiếng ảo giác chặt đứt, hơn nữa phong ấn xúc giác của mình, nhưng Đạm Đài Liên ở sâu trong lòng nổi lên đủ loại cảm giác vi diệu, loại cảm giác này làm nàng xấu hổ.
Căn nguyên của ảo cảnh đó là tâm ma, tâm ma là du͙© vọиɠ tiềm tàng trong lòng, suy nghĩ trong lòng, chuyện khát vọng.
Mà bây giờ nàng lại xuất hiện loại ảo cảnh này, chẳng khác nào nói du͙© vọиɠ tiềm tàng của nàng là bị Trần Hạo làm thịt.
Đạm Ðài Liên thừa nhận nàng từng ảo tưởng như vậy, nhưng đó là nhớ đến thời điểm lần đầu tiên của mình, lúc này kìm lòng không được xuất hiện ý niệm càng nhiều, nàng chỉ hy vọng sớm ngày nhìn thấy Trần Hạo thức tỉnh, nhìn thấy Trần Hạo đi tới Á Dĩnh Tinh, cùng Trần Hạo đoàn tụ.
“Ảo cảnh là phóng đại du͙© vọиɠ tiềm tàng trong lòng... Thời khắc mấu chốt đáng giá này, ta tuyệt đối không thể bị nó cắt ngang, bị nó quấy nhiễu! Tất cả đều là mây bay! Ngươi chẳng qua là tâm ma của ta mà thôi, không phải hắn thật sự!”
Tê...
Đạm Đài Liên lấy mi tâm làm điểm ban đầu, nở rộ ra tinh quang nhàn nhạt, đối mặt tâm ma ảo cảnh tập kích quấy rối, nàng càng thêm kiên định, trong khoảnh khắc làm được lòng không tạp niệm.
Thời khắc nàng cho rằng mình đánh bại tâm ma, chiến thắng ảo cảnh thì lại có chuyện.
“Ha ha ha... Ta biết ngươi là muốn ta... Tương tự, ta nhớ ngươi. Ngươi là nữ nhân đầu tiên của ta, cũng là nữ nhân ta yêu nhất...”
Thanh âm Trần Hạo vang lên lần nữa, tương tự, xuất hiện còn có động tác càng tiến thêm một bước, hai tay hắn lướt qua eo thon, chạm đến trên bờ mông nhô lên.
“Đừng hòng loạn ta! Đừng hòng! Tâm ma, tâm ma! Lời này rất giả, rất giả! Ta sao có thể là nữ nhân hắn yêu nhất? Ta chẳng qua là nữ nhân đầu tiên của hắn mà thôi... Chẳng qua là chịu trách nhiệm đối với ta mới... Hắn sẽ tuyệt đối không nói như vậy! Ta không thể loạn! Không thể loạn! Tâm ta, ta là chúa tể! Phá cho ta!”
Thanh âm tràn ngập sức hút của Trần Hạo cùng tiến thêm một bước làm hồ tâm của Đạm Đài Liên dao động càng thêm lợi hại, nhưng tương tự, Trần Hạo cố ý xây dựng ra sơ hở, càng làm cho Đạm Đài Liên vững chắc lòng tin, tất cả đều là mây bay, đều là ảo cảnh, đều là tâm ma. Bởi vì du͙© vọиɠ tiềm tàng trong lòng nàng thật là rất muốn mình là nữ nhân Trần Hạo yêu nhất, một điểm này thì không có ai không muốn. Nhưng lý trí lại nói cho nàng biết cái này là không có khả năng. Muốn nhưng chưa từng có hy vọng xa vời trở thành sự thật. Trần Hạo thật sự không thể nói như vậy.
Đạm Đài Liên trở nên càng thêm kiên định.
Nhưng không thể không nói loại tâm ma ảo cảnh này làm cho nàng rất say mê, thậm chí muốn liều lĩnh say mê trong đó.
...
“Rất tốt...”
Đạm Đài Liên không biết là Trần Hạo ở bên người nàng, ngay trước mặt nàng, giờ phút này cũng lộ ra mỉm cười hưng phấn, càng là đối với bản thân nghĩ ra được cách này bội phục dập đầu mà vái. Dựa theo trước mắt đến xem, ý chí của Đạm Đài Liên một lần so với một lần kiên định hơn, vẫn là rất có hy vọng.
Chẳng qua, Trần Hạo cũng biết cần tiến hành theo chất lượng, làm cho Đạm Đài Liên ở dưới từng lần thật thật giả giả, càng kiên định hắn là ảo cảnh, càng kiên định bảo trì tâm cảnh của nàng không loạn.
Nếu tiến triển quá nhanh, tạo thành trùng kích quá lớn, làm cho tâm thần Đạm Đài Liên thất thủ, vậy là thất bại trong gang tấc.
Tạm dừng một lát, sau khi cảm giác được Đạm Đài Liên đã hoàn toàn củng cố tâm thần, Trần Hạo lần nữa bắt đầu thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, càng phát ra thanh âm làm cho chính hắn cũng cảm thấy buồn nôn, một đôi móng vuốt vuốt ve đã ghiền tay, từng chút đánh sâu vào những vùng mẫn cảm hơn.
Theo thời gian chuyển dời, mức độ càng lúc càng mạnh, nhất là khi một đôi bàn tay to của Trần Hạo chạm đến trên thân thể thánh khiết của Đạm Đài Liên, thân thể nàng không chịu khống chế rung động một cái.
May mắn, Trần Hạo nắm chắc hỏa hậu rất tốt, thời điểm cảm giác Đạm Đài Liên lâm vào giãy giụa, hắn liền ngừng nghỉ giảm nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thời điểm cảm giác Đạm Ðài Liên ổn định tâm thần, trở nên càng thêm kiên định, hắn liền bắt đầu lần nữa, hưởng thụ xúc giác tuyệt vời, đó là hai điểm nhũ hoa hồng hào cũng bị hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Đạm Đài Liên bị dày vò vô cùng, lý trí làm cho nàng xấu hổ đến hầu như luân hãm trong ảo cảnh giãy giụa, một lần lại một lần rèn luyện tâm cảnh của mình. Trên đường tu luyện từ trước đến nay, nàng từng gặp vô số tâm ma ảo cảnh, mỗi lần tấn thăng, mỗi lần thiên phạt đều không tránh được. Nhưng chưa từng có ảo cảnh đến mức như thế này, giả mà cảm giác chân thật như thế.
Nàng biết, đây là ảo cảnh mạnh nhất nàng gặp phải, đối với nàng, đây là khiêu chiến trước đó chưa từng có.
Chỉ cần có thể thủ vững bản tâm, dù bảo trì một tia thanh minh cuối cùng, chống đỡ qua một cửa này, tâm cảnh nàng sẽ có tăng lên kinh người. Không có gì ngoài vu sơn không phải vân, từ sau đó chẳng còn ảo cảnh nào có thể đánh ngã nàng.
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua.
Động tác của Trần Hạo càng lúc càng lớn mật, càng lúc càng kích động, có thể làm được như vậy, Trần Hạo đã bắt đầu bội phục định lực cường hãn của Đạm Đài Liên. Bởi vì dù là Trần Hạo khống chế tất cả cái này, cũng có chút nhịn không được trong đan điền sớm bốc cháy lên lửa dục hừng hực càng lúc càng kích động, cộng thêm kê động, hận không thể lập tức bắt đầu vận động nguyên thủy nhất, mê người nhất. Nhưng lại không thể, hắn phải nhịn, phải khống chế được tiết tấu, hỏa hậu, từng bước thẳng tiến.
Hắn hôn lên môi hồng mềm mại của Đạm Đài Liên, từng chút mạnh mẽ tách ra hàm răng nhỏ, hôn đến cái lưỡi thơm tho trơn ấm, nhưng trừ ngay từ đầu lúc mê loạn có một chút đáp lại, về sau không có bất cứ gì đáp lại.
Hôn lên bên tai, gáy ngọc mẫn cảm, trượt đến bộ ngực thánh khiết, nhấm nháp đến hai điểm nhũ hoa đỏ hồng sớm đã phồng lên.
Ba canh giờ trôi qua.
Tuy Đạm Đài Liên vẫn thủ vững tâm thần, chưa luân hãm, liều mạng giãy giụa, thế muốn chiến thắng “ảo cảnh” này, nhưng thân thể nàng đã hoàn toàn không nghe nàng sai khiến sinh ra phản ứng.
Đào nguyên xuân thùy như quỳnh tương ngọc dịch chảy nhỏ giọt ra, tưới nhuần vùng lông rậm rạp ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.
Sớm đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Trần Hạo hùng phong hiện hết, mang theo nóng bỏng nhất, nguyên thủy nhất, kiên cường cùng mạch đập rung động.
“Hô... Nhịn không được nữa, nhịn không được nữa... Hỏa hậu không sai biệt lắm rồi nhỉ? Đây là thời khắc mấu chốt nhất...”
Trần Hạo chậm rãi nâng lên Đạm Ðài Liên vẫn duy trì tư thế khoanh chân mà ngồi, tâm tình khẩn trương cực điểm. Bởi vì lửa dục của mình đốt cháy, nhưng nhiều hơn là lo lắng Đạm Đài Liên không chịu nổi trong nháy mắt này kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt nhất tiến đến, nếu là như vậy, đó là thất bại trong gang tấc.
“Đến đi, đến đi... Tiểu Liên, ca đã nhịn không được nữa, ngươi còn muốn nhịn sao? Tỉnh táo lại, để ca hảo hảo thương ngươi... Ngươi như vậy sẽ không thoải mái...”
Thanh âm tràn ngập dụ hoặc của Trần Hạo lần nữa phiêu đãng đến trong đầu Đạm Đài Liên.
“Không! Không! Ta sẽ tuyệt đối không bị tâm ma đánh bại! Tuyệt đối không! Tuyệt đối không!!”
Đạm Đài Liên vẫn duy trì chấp niệm trong lòng, trong lòng kiên định vô cùng, nói.
Ảo cảnh đáng giận nhưng làm cho nàng từng lần muốn bị lạc, muốn buông tha thủ vững, lúc này nói ra lời như vậy, nàng tất nhiên biết tâm ma muốn làm gì. Nhưng nàng không thể ngăn cản ảo cảnh từng bước tới gần, bức nàng vào.
Chỉ có thủ vững linh đài thanh minh, thủ vững cảm ngộ cuối cùng, thủ vững tâm cảnh cuối cùng.
“... Ác... Áp cho ta! Ta sẽ không bị đánh bại, sẽ không... Phá đi... Ác...”