Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Ðúng, cho hắn ăn... cho hắn ăn...”
Tê tê tê!
Dưới sự tưới tắm của năng lượng lạnh như băng, Long Đình khôi phục lại một tia lý trí, không cần quan tâm đủ thuốc hay không, đem tất cả linh dược sắp sẵn trên bàn toàn bộ nhét vào miệng Trần Hạo.
“Mau... Dùng tất cả sức mạnh của muội phong ấn ta đi...”
Trần Hạo mắt đã đỏ ngầu nhưng vẫn bị năng lượng lạnh lẽo Long Đình phát ra giam cầm, hắn đã khôi phục một tia lý trí, nhưng miệng thì bị linh quả nhồi đầy, đột nhiên truyền âm nói.
“Huynh mau ăn đi... Nuốt xuống, biết đâu có tác dụng... Còn nữa, tinh huyết của muội...”
Xuy!
Long Đình ép ra một luồng huyết tiễn, bắn vào trong miệng Trần Hạo.
“Lão Thần, toàn lực tôi luyện khoáng tuyền! Toàn lực nuốt chửng năng lượng của ta, bắt đầu!”
Ầm ầm!
Trong não hải, Trần Hạo ở dưới lý trí tạm thời, mệnh lệnh lão Thần đem bản thân thôi động đến cực hạn.
“Muội... Muội đã làm gì với ta?” Cùng lúc đó, Trần Hạo hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Long Đình, hỏi.
“Muội... Trần Hạo, muội không cố ý...”
“Giam cầm ta trước! Ta không biết mình có thể tỉnh táo được bao lâu... Ta đang nghĩ cách đốt cháy năng lượng của mình... Nhốt ta không có vấn đề gì...” Trần Hạo liền mệnh lệnh.
“Xin lỗi... Đều là muội không tốt...”
“Đừng phí lời nữa, mau lên! Dùng sức mạnh cao nhất của muội!”
“Được... được...” Long Đình vội hít một hơi thật sâu, khí tức toàn thân điên cuồng tăng vọt, lăng không mà lên, tóc dài phi vũ, năng lượng tung hoành, từng đường phù văn huyền ảo từ mi tâm, song chưởng nàng tản phát ra, ngưng tụ trước người nàng, theo song chưởng của nàng từ từ khoanh tròn trước ngực, khí thế trở nên càng lúc càng mạnh, cường đại đến mức khiến Trần Hạo kinh ngạc mở to hai mắt.
“Phong... cho ta!”
Ù... Ù... Ngaoo...
Giống như cuồng phong gào thét mà đến, càng đáng sợ hơn là một tiếng rồng ngâm vang khắp thiên địa, ẩn chứa uy nghiêm vô tận, bỗng nhiên bạo phát, Trần Hạo nhìn thấy kim quang đầy trời đang xoay tròn, ẩn hiện bên trong là hình ảnh một con cự long kim sắc đột nhiên ấn vào mi tâm hắn.
Khoảnh khắc này, Trần Hạo cảm thấy thân thể, năng lượng mình, hoàn toàn bị giam cầm.
Long Đình vốn dĩ bị Trần Hạo xé rách áo ngủ hoàn toàn lõa thể, lúc này quanh người được bao phủ bởi kim sắc khải giáp lấp lánh, bộ khải giáp bằng vàng được tạo bởi những tấm vảy rồng kim sắc.
Mi tâm lại xuất hiện một đường phù văn kim sắc, nàng giống nữ thiên tướng hạ phàm, uy áp đáng sợ đến mức khiến Địa Tiên thậm chí Thiên Tiên cũng phải sợ hãi.
Chỉ là...
Bịch!
Khi phong ấn trên người Trần Hạo hoàn toàn ngưng thành, Long Đình vừa rồi còn thần vũ lẫm liệt, bây giờ giống một con tôm chân mềm liền rơi xuống đất, miệng thở hồng hộc, phù văn biến mất giữa hai hàng chân mày, kim sắc khải giáp trên người nhạt dần. Chỉ có bầu ngực trắng tuyết nhô cao vẫn đang phập phồng.
“Mau mặc y phục vào đi! Giúp huynh mặc nữa...” Trần Hạo lần nữa cảm nhận được du͙© vọиɠ điên cuồng bốc lên, phát ra mệnh lệnh cuối cùng. Nói xong, lý trí trong mắt liền hoàn toàn biến mất, giống như đang giãy giụa điên cuồng, nhưng thân thể thì vẫn bất động.
Lần tỉnh táo vừa rồi, năng lượng của hắn đã thông qua cùng lão Thần hợp tác, toàn lực tiêu hao hơn nửa, giờ phút này bởi vì hắn mất đi lý trí, chỉ có thể dựa vào lão Thần tự mình nuốt chứng năng lượng của Trần Hạo, tốc độ giảm đi rất nhiều. Nhưng phong ấn của Long Đình cường đại vô biên, năng lượng của Trần Hạo dù là trạng thái đỉnh phong cũng đừng mong thoát khỏi phong ấn của Long Đình.
Đây chính là là dục hỏa phần thân.
Mặt Trần Hạo đã vặn vẹo, miệng đã cắn ra máu tươi, gân xanh nổi lên chằng chịt, thằng nhỏ thì nhất trụ kình thiên, trở nên đáng sợ dị thường.
Nhưng hắn đến động một cái cũng không làm được.
Sự đau khổ hành hạ này không phải là đau, nhưng so với tất cả đau đớn linh hồn mà Trần Hạo từng trải qua thì khổ sở hơn nhiều, giống như vạn trùng phệ tâm, giống như bạo thể mà chết, lại giống như rắc muối, rắc trùng lên vết thương trên người.
“Hu hu hu...”
Long Đình nhìn bộ dạng đau khổ của Trần Hạo, cuối cùng khóc ra thành tiếng, cố gắng dừng năng lượng, luyện ra một bộ giáp mềm màu sắc tươi sáng, tự động mặc lên người. Giờ khắc này, nàng không còn nghĩ đến xấu hổ nữa, cũng luyện một bộ đạo bào màu đen, giúp Trần Hạo đang hoàn toàn lõa thể, mặc lên từng chút một.
“Đều trách muội, xin lỗi... Huynh nhất định phải chống đỡ, nhất định phải chống đỡ... Nếu không, muội... muội sẽ không để huynh chết...”
Long Đình vừa nói, vừa túm lấy đống linh quả linh dược trên bàn, nhanh chóng nhét vào miệng, không biết nàng đang tôi luyện cái gì mà đến bộ dạng luyện công cũng không có, nhưng tinh khí thần của nàng lại đang khôi phục với tốc độ kinh người.
“Có cách, nhất định có cách!”
Long Đình rất nhanh đem năng lượng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, nhìn Trần Hạo giãy giụa, hắn đã hoàn toàn mất phương hướng, đau đớn vô cùng, tâm thần nàng thoáng động, một đường kim quang xuất hiện từ mi tâm nàng, một ngọc giản cổ xưa tản phát viễn cổ khí tức xuất hiện trong tay nàng.
“Đơn thuốc này vốn chính là đan dược luyện chế cho đạo lữ tương lai của mình... Mẫu thân cũng từng nói qua, đạo lữ của mình phải nuốt đan dược dẫn luyện từ tinh huyết của mình mới có thể mở song tu ngọc giản bí truyền của Long gia... Mình và huynh ấy đều như vậy rồi, đã không còn đường lui, mình đã là người của huynh ấy... Nếu là vạn bất đắc dĩ, vậy thì chỉ có... chỉ có làm như vậy... Lần đầu tiên của mình cũng phải khởi động song tu công pháp Long gia... Song tu bảo điển này, tầng cuối cùng mới là mình... Mình có thể từ lần đầu tiên... cũng chính là phải có biện pháp trì hoãn dược lực...”
Long Đình tâm tư trở nên linh hoạt.
Nàng cho Trần Hạo ăn linh quả và tinh huyết của mình, là một loại bí phương trong Long gia dược điển, lúc luyện chế thành đan dược mới có uy lực lớn nhất, chỉ có thể cho người chắc chắn có quan hệ đạo lữ uống. Nàng cho Trần Hạo dùng kiểu như vậy cùng lắm chỉ có một phần trăm dược hiệu. Cũng vì như vậy, nàng mới dám chơi trò đùa với Trần Hạo. Nhưng nàng không biết được Trần Hạo lập tức mất đi lý trí, càng trí mạng hơn là khi nàng dùng linh quả pha chế thuốc giải thì lại thiếu mất một loại.
Xuy!
Long Đình biết không thể kéo dài thêm, liền thúc giục thần niệm dung nhập vào trong ngọc giản.
Trong chốc lát, song tu công pháp truyền thừa huyền ảo bên trong ngọc giản lập tức hình thành ảnh tượng trong não hải nàng, thuyết giáo thành một phương thức truyền thừa tuyệt học, hơn nữa, nam nữ xuất hiện trong ảnh tượng chính là Long Đình và Trần Hạo.
Điểm này, Long Đình không hề cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ngọc giản truyền thừa tuyệt học đều hòa làm một thể với tâm thần của người truyền thừa, cũng là nói ai xuất hiện trong não hải Long Đình thì sẽ là người đó.
Rất nhanh, chỉ riêng học tập lĩnh ngộ đã khiến sắc mặt Long Đình đỏ bừng, hơi thở không kìm được có chút gấp gáp.
Nhưng sau khi nhận được thông tin và nhìn thấy kết quả bước đầu, tâm trạng lo lắng của nàng hoàn toàn biến mất.
“May mà vừa rồi mình không mất kiểm soát... Cái này xem như chó ngáp phải ruồi”
Long Đình đem cả bộ tuyệt học in trong não hải. Sau khi xác định thực sự nắm bắt, mới đỏ mặt mở mắt, nhìn Trần Hạo đang đau khổ giãy giụa, trong lòng thầm nghĩ.
Nhưng cũng không lo lắng chút nào.
“Chuyện này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết chân tướng. Hừ, hắn chính là nhân họa đắc phúc, nhưng mình thì lỗ to. Nếu sớm đọc hết bí điển này, mình đã không bị hắn nhìn thấy... Nếu nói cho hắn biết, tức là mình tự nhận thua... Hắn uống thuốc của mình, thế nào cũng không thoát nổi...”
“Chỉ là tại sao phản ứng của hắn lại kịch liệt như vậy? Rõ ràng không có luyện chế thành đan dược, hiệu quả chỉ có một chút... Không lẽ hắn vốn đã có suy nghĩ rất mãnh liệt đối với mình? Ừm... nhất định là như vậy. Nếu không, trước khi ăn linh quả, hắn đã không tà hỏa nhập ma... Hừ hừ... Để xem hắn có thể kiên trì được bao lâu... Nếu thực sự không được, mình mới ra tay giúp hắn giảm bớt đau đớn... Xấu hổ chết mất...”
Long Đình khoanh chân ngồi bên cạnh Trần Hạo, tâm thần khóa định sinh mệnh khí tức của Trần Hạo. Sau một thoáng do dự, cố nén cảm giác xấu hổ trong lòng, bộ đạo bào khó khăn lắm mới mặc được cho Trần Hạo nàng liền cởi ra, tránh bị chất bẩn là dơ.
Nhưng... Đợi trái đợi phải, đúng nửa canh giờ sau, dù biểu hiện của Trần Hạo càng lúc càng đau khổ, nhưng sinh mệnh khí tức của hắn vẫn ổn định dị thường, cơ thể càng không có bất cứ chất bẩn nào tiết ra, điều này khiến cho Long Đình vô cùng kinh ngạc.
“Không lẽ thân thể của hắn đã cường hãn đến mức không có bất cứ chất bẩn nào? Chuyện này sao có thể... Không lẽ nói... Là vì mình chỉ cho hắn nuốt linh quả nên dược hiệu quá yếu?”
Long Đình không sao hiểu nổi. Dược hiệu quá yếu là khẳng định, nhưng rõ ràng Trần Hạo đến lý trí cũng mất, đạt đến trạng thái tốt nhất, hơn nữa bộ dạng đau khổ đó, Long Đình dù không đích thân thể nghiệm nhưng thông qua ghi chép trong bí điển cũng biết Trần Hạo đang phải chịu đau đớn cực độ, kiểu dục hỏa phần thân này đối với thân thể, linh hồn, tâm cảnh, đều là một sự tôi luyện tuyệt hảo, nhất là dưới tác dụng của linh dược càng không phải dục hỏa bình thường có thể so sánh.
...
Thời gian trôi qua từng ngày.
“Có thể kiên trì ba ngày, dục hỏa phần thân sẽ biến thành dục hỏa phần thần... Thân thể của hắn không có tạp chất tiết ra, vậy có lẽ bắt đầu từ dục hỏa phần thần? Hôm nay đã là ba ngày rồi...”
Trần Hạo lúc này toàn thân đỏ bừng, gân cốt nổi lên chằng chịt, còn thằng nhỏ dưới sự tàn phá của dục hỏa vô biên, nộ phát xung quan càng lúc càng đáng sợ. Nhưng khiến Long Đình không hiểu là đã qua bốn ngày, sinh mệnh khí tức của Trần Hạo vẫn không có một chút dấu hiệu hỗn loạn hay yếu đi, cái này rất không có đạo lý, chí ít so với tình huống xảy ra thêm được ghi chép trong bí điển là chênh lệch cực lớn.
Có lẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Hoặc là nói Trần Hạo bất luận thân thể hay linh hồn, tâm cảnh, đều quá cường đại khiến dược hiệu của linh quả không thể thỏa mãn yêu cầu của Trần Hạo.
Tựa hồ chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.
...
Hống! Hống! Hống!
Tiếng rống trầm thấp tràn ngập dã tính vô biên của Trần Hạo càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng trầm thấp. Loại khí tức hùng tính mãnh liệt này khiến Long Đình đang chờ đợi bên cạnh tâm thần cũng có chút bất an, nhất là trong não hải hiện ra hình ảnh trong bảo điển càng khiến thân thể nàng xuất hiện từng trận kích động quái dị, không chịu khống chế. Kiểu triệu hoán thuần túy nguyên thủy này khiến cô bé của nàng nhộn nhạo chảy nước, nhồn nhột khó chịu.
“Tại sao có thể mạnh như vậy? Xấu hổ chết đi được...” Long Đình khép chặt hai đùi, càng dùng lực, thỉnh thoảng vặn vẹo nhẹ một cái cũng khiến linh hồn nàng rung động. Cảm giác này, nàng đương nhiên hiểu là chuyện gì xảy ra với mình.
Thậm chí còn có chút hoài nghi, rốt cục là Trần Hạo uống thuốc hay mình uống thuốc của Trần Hạo.
...
Năm ngày thời gian.
“Ý? Yếu rồi...”
Những tiếng rống dồn dập của Trần Hạo biến thành những tiếng thét dài liên miên không dứt, đột nhiên dừng lại. Cho dù Trần Hạo vẫn nghiến răng nghiến lợi đến mức chảy máu, mắt cũng đỏ ngầu như lửa, nhưng không ra sức giãy giụa nữa.
“Năm ngày mới bắt đầu yếu đi, nếu sinh mệnh khí tức không yếu đến mức nguy hiểm, vậy cơ bản đã thành công... Phù hợp với những ghi chép trong bảo điển, may quá... Không ổn, hắn sắp khôi phục ý thức rồi...”
Nghĩ đến đây, Long Đình vội vàng cầm đạo bào giúp Trần Hạo mặc vào, nếu không, đợi Trần Hạo tỉnh lại, chắc chắn sẽ rất bối rối. Từng khỏa thân đối diện với nhau nhưng đó là trong tình huống điên cuồng, nếu là lúc tư duy tỉnh táo, cho dù nàng mặc khải giáp, Trần Hạo cũng rất khó xử.
Long Đình có gắng thúc giục năng lượng giúp Trần Hạo mặc đạo bào. Không giống như lần trước, lần này không cần lo lắng cho sự an nguy của Trần Hạo, tâm trạng coi như đã bình tĩnh. Nhưng lại có một chút dao động, nàng không tránh né được, tâm hồn thiếu nữ lại dao động lợi hại, hô hấp trở nên dồn dập, thậm chí còn có một loại du͙© vọиɠ mãnh liệt, du͙© vọиɠ muốn được chạm vào cảm nhận.
Một là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai là lòng hiếu kì mãnh liệt.
Ma xui quỷ khiến thế nào khiến bàn tay mềm mại óng ánh như ngọc của nàng lại nhẹ nhẹ từng chút chạm vào thằng nhỏ nóng đỏ rực như lửa, lại còn có thể cảm nhận được mạch đập mãnh liệt.
“A...”
Khoảnh khắc chạm phải, cổ họng Long Ðình không kìm được liền phát ra một tiếng kinh hô, tiếng kinh hô này như tiếng rêи ɾỉ của chính mình trong tuyệt học bảo điển, khiến Long Đình thẹn đến không thể thẹn hơn, không dám cảm ứng tỉ mỉ nữa, một hơi giúp Trần Hạo mặc đạo bào.
...
“Phù... Cuối cùng... Cuối cùng cũng qua rồi sao?”
Ngày thứ sáu, Trần Hạo hai mắt đỏ ngầu cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo, du͙© vọиɠ như nước lũ liên tục bạo phát cũng dần dần biến mất, đau khổ và dày vò vô hạn bị một luồng cảm giác khoan khoái thay thế, thực sự khoan khoái hay không thì Trần Hạo không biết, nhưng giờ khắc này có một loại sống sót sau tai nạn, bất luận là thân thể hay linh hồn hay tâm cảnh, đều giống như tiếp nhận qua cuộc tẩy lễ của quang mang thần thánh, trong vắt, tường hòa, bình tĩnh. Nhưng thằng nhỏ vẫn hơi lâm râm.
“Long Ðình!” Trần Hạo rống lên giận dữ.
“Ồ... Hạo ca, huynh... có chuyện gì à?” Long Đình tự biết mình đuối lý, sớm đã trốn sang một bên, trong tay cầm một đống linh quả, trong miệng cũng ngậm linh quả, bộ dạng gái ngoan không tim không phổi, đến một tiếng “Hạo ca” cũng gọi ra được.
“Chuyện gì? Muội còn hỏi ta chuyện gì? Giúp ta giải phong ấn trước!”
“Cái này... Cái này... Ca, Hạo ca ca... Hảo ca ca... Phong ấn đó không phải sức mạnh của muội, muội muội... sau khi thi triển một lần, chí ít phải hai tháng sau mới có thể thúc giục lần nữa...”