Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 507: Đồng Tử Đưa Tài

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Ta cũng không biết là cái gì, lúc đến Vô Cực Tinh rèn luyện, vô tình nhặt được, nguyên liệu mặc dù không quý nhưng lại tản phát ra viễn cổ khí tức, giống như thiên đạo pháp tắc ẩn chứa thiên đạo bổn nguyên nhất, có lẽ có chút tác dụng đối với sư huynh ngươi...”

“Khục khục...cái này đâu là chỉ có tác dụng! Sư đệ... thứ này của ngươi giá trị không chỉ là ba ngàn tiên nguyên tinh thôi đâu! Cái này chỉ có thủy nguyên không gian của tinh cầu mới có thể thu được... Ít nhất cũng có thể đấu giá được một vạn viên tiên nguyên tinh!”

“Không phải chứ?” Nghe thấy những lời Nguyên Như thiên tôn nói, Trần Hạo có chút kinh ngạc, hắn sớm biết viên đá lấy được ở Cửu U Hàn Đàm dù cầm đến Hạo Vũ tinh hệ cũng không phải rác rưởi, nhưng không nghĩ nó đáng từng ấy tiền.

“Sao lại không phải? Ngươi cũng nói rồi, khí tức viễn cổ trong đó chính là thiên địa pháp tắc bổn nguyên nhất, cho dù là một loại năng lượng bổn nguyên đơn giản cũng là giá trị dị thường. Đương nhiên, giá trị không nằm ở bản thân năng lượng mà nằm trong sự ảo diệu của bổn nguyên...”

Sau khi Nguyên Như thiên tôn giải thích, Trần Hạo mới hiểu được giá trị của bổn nguyên ảo diệu.

Bất cứ một tinh cầu nào đều tồn tại không gian thủy nguyên, nhưng trừ phi là người sáng lập nên hạch tinh cầu hoặc là cao thủ chân chính thiên đạo pháp tắc cảm ngộ vượt qua người sáng lập, nếu không, ai cũng không thể bước vào bên trong không gian thủy nguyên, giống như Cửu U Hàn Đàm của Vô Cực Tinh, cho dù là Vô Cực lão tổ cũng không thể bước vào, một là dấu ấn sinh mệnh của Vô Cực lão tổ nằm trong sinh mệnh trường hà của Vô Cực Tinh, bị Vô Cực Tinh thiên địa pháp tắc khống chế, hai là Vô Cực lão tổ đối với cảm ngộ thiên đạo pháp tắc vẫn không thể vượt qua người sáng lập của Vô Cực Tinh.

Nhưng Trần Hạo thuộc về trường hợp đặc thù, dựa vào ngộ tính siêu cường và cơ duyên cực lớn, bước vào không gian thủy nguyên.

Mọi thứ bên trong không gian thủy nguyên, đừng nói Trần Hạo lấy đi viên đá quý giá nhất thì cũng chỉ là thiếu mất một viên, bản nguyên ảo diệu ẩn chứa trong đó đều trân quý dị thường, nó đại điện cho lĩnh ngộ cao nhất của người sáng lập Vô Cực Tinh đối với thiên đạo pháp tắc, cho dù là một loại thiên đạo pháp tắc đơn giản nhất cũng liên quan đến bản nguyên ảo diệu.

Nếu không, căn bản không thể ngưng luyện ra tinh cầu chân chính có thể tồn tại tự cổ chí kim...

Nhưng đối với Trần Hạo đã không có quá nhiều ý nghĩa. Sở dĩ Trần Hạo không ý thức được giá trị ảo diệu của bản nguyên bởi vì... hắn đã lĩnh ngộ được, nếu không, lúc trước không thể bước vào trong Cửu U Hàn Đàm.

Vốn dĩ trong mắt Trần Hạo, đây chỉ là một loại thiên đạo pháp tắc cơ bản, không có cái gì đặc biệt. Nhưng bây giờ, Trần Hạo biết sở dĩ hắn có thể đem sức mạnh ảo diệu của mình vận dụng đến cực hạn, hơn nữa có thể vượt cấp khiêu chiến, đều có liên quan nhất định đến việc hắn lĩnh ngộ thâm độ của thiên đạo pháp tắc.

...

Trần Hạo sau khi cực kì hào phóng nhét viên đá vào tay Nguyên Như thiên tôn, liền trở về khoang của mình, cùng hoa tỷ muội nói một tiếng, sau đó trực tiếp ngưng luyện ra một đường phong ấn kết giới huyền ảo xung quanh mình, đắm chìm trong tu luyện.

Tiên nguyên tinh, tôi luyện chân nguyên!

...

“Ở đây cũng muốn tu luyện?”

Cử động của Trần Hạo khiến không ít người lộ ra ánh mắt kinh ngạc, hoặc ít hoặc nhiều có chút không hiểu. Nhất là Bách Lý Ngưng Băng vốn hận Trần Hạo tận trong xương tủy, càng hung dữ nhìn chằm chằm Trần Hạo.

Từ nhỏ đến giờ đều là người khác nịnh bợ tâng bốc nàng, cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, trong các bạn cùng trang lứa, thậm chí người lớn tuổi hơn, nàng vẫn ưu tú nhất, cộng thêm thân phận cháu gái của Vô Cực Ma Cung cung chủ càng khiến nàng dưỡng thành tính cách cao ngạo thậm chí kiêu ngạo, nhưng Trần Hạo dám nhìn nàng như giày nát, hoàn toàn không buồn quan tâm, sự lạnh nhạt hờ hững đó khiến sự tự tôn của nàng bị tổn thương nghiêm trọng. Nàng không kém gì nữ nhân của Trần Hạo. Không hề thua kém bất cứ ai! Nàng luôn cho rằng chỉ cần nàng chịu nhân nhượng, Trần Hạo khẳng định sẽ mong ước làm đạo lữ của nàng, ngoan ngoãn giúp nàng lĩnh ngộ bất diệt kiếm đạo, chỉ cần lĩnh ngộ được bất diệt kiếm đạo, nàng sẽ có thể tu luyện một môn tuyệt học chân chính! Cho dù ở Á Dĩnh Tinh cũng là nhất lưu tuyệt học!

Nhưng kết quả...

“Hừ, ta nhất định cho ngươi biết hậu quả chà đạp tôn nghiêm ta! Bất diệt kiếm đạo, bất luận thế nào ta cũng phải lĩnh ngộ, bất luận thế nào! Đợi đấy mà xem, có một ngày ta sẽ khiến ngươi hối hận! Dựa vào dung nhan, tư chất của ta, đạo lữ dạng gì ta cũng có thể tìm thấy. Vô Cực Tinh, ngươi đúng là đỉnh tiêm thiên tài, tạm thời đến ta cũng không bằng ngươi... Nhưng có một ngày ta sẽ vượt qua ngươi, vượt qua tất cả mọi người kể cả lão tổ!” Trong mắt Bách Lý Ngưng Băng lóe lên một tia xám hàn.

...

Xùy Xùy Xùy!

Thế giới thứ hai, Á Dĩnh Thành, sơ cấp tu luyện giả, trong một không gian độc lập, Bách Lý Ngưng Băng mồ hôi đầm đìa, thân thể hấp dẫn liên tục dịch chuyển, từng kiếm điên cuồng đâm gϊếŧ đối thủ trước mắt, mà hình dạng của đối thủ này chính là Trần Hạo.

Giống y như đúc, gần như không có điểm gì khác biệt, khác biệt duy nhất chính là ánh mắt, ánh mắt hắn có chút cứng nhắc chứ không linh động được như Trần Hạo.

Đây chính là ưu điểm của thế giới thứ hai, chỉ cần có đủ tài phú, nó có thể giúp ta mô phỏng ra bất cứ đối thủ nào, đương nhiên, tiền đề là người ta cần mô phỏng phải xuất hiện trong thế giới thứ hai. Nếu không, cũng chẳng mô phỏng được. Hơn nữa, người bị mô phỏng cũng có lợi ích nhất định, đó là bị mô phỏng một lần có thể rút đi một phần mười tiền mô phỏng.

Như vậy, Bách Lý Ngưng Băng mô phỏng một lần Trần Hạo, Trần Hạo sẽ thu được một phần mười số tiên nguyên tinh hao phí, đây cũng là quy định của thế giới thứ hai.

“Chết chết chết! Ta muốn ngươi chết!”

Xùy!

Ầm ầm!

Một đường kiếm quang ác liệt vô cùng ẩn chứa khí tức bất diệt kiếm đạo đột nhiên phát ra từ trong tay Trần Hạo, thân ảnh chật vật nhưng điên cuồng của Bách Lý Ngưng Băng một lần nữa hóa thành một đường bạch quang biến mất trong sân tu luyện.

Đây đã là lần thứ năm. Mỗi lần đều phải trả một ngàn viên tiên nguyên tinh. Đối với người mới bước vào thế giới thứ hai, đây là một cái giá đắt đỏ, bản thân Trần Hạo tạm thời cũng không dùng nổi... Nhưng Bách Lý Ngưng Băng tựa hồ không quan tâm, vừa biến mất chưa được bao lâu lại xuất hiện trong sân tu luyện.

Không thể không nói thân là cháu gái yêu quý cúa Vô Cực Ma Cung cung chủ, người được ủy thác tất cả hi vọng, Vô Cực Ma Cung cung chủ rất cam lòng bồi dưỡng.

So sánh mà nói, thẻ tài phú Vô Cực lão t́ồ đưa cho Trần Hạo có vẻ nghèo nàn hơn nhiều...

Không phải Vô Cực lão tổ keo kiệt, chỉ là mỗi người đều có phương thức tu luyện của mình. Vô Cực lão tổ không muốn Trần Hạo trở thành cao thủ dùng kim tiền chất thành, cái đó dù không thể nói là nuông chiều sinh hư nhưng sẽ mất đi một loại phẩm chất trân quý và động lực khích lệ Trần Hạo nỗ lực. Đơn thuần đánh mất cái này vẫn không có gì, thực sự đánh mất chính là một số cơ duyên, khí vận có thể xuất hiện trong quá trình rèn luyện. Đây mới chính là mấu chốt.

Dù sao khi một người không phải lo lắng chuyện tiền nong cũng không có tâm tư mạo hiểm đi làm nhiệm vụ kiếm tiền. Mà cơ duyên, khí vận lúc nào cũng tồn tại trong nhiệm vụ nguy hiểm...

“Ngươi đúng là rất mạnh rất mạnh... nhưng ta tin ngươi thực sự không phải là đối thủ của bản mô phỏng này! Chỉ cần ta có thể chiến thắng hắn, nhất định có thể chiến thắng ngươi!”

Bách Lý Ngưng Băng nghiến răng lần nữa bỏ ra một ngàn viên tiên nguyên tinh, mô phỏng ra Trần Hạo.

Ðúng như Bách Lý Ngưng Băng nói, bất cứ tu luyện giả nào mô phỏng ra, chiến lực đều vượt qua bản gốc. Nguyên nhân rất đơn giản, tu luyện giả mô phỏng ra thân thể, chân nguyên, cảm ngộ thiên đạo pháp tắc, tâm cảnh, linh hồn các phương diện đều hoàn toàn tương đồng với bản gốc, khác biệt duy nhất là tu luyện giả mô phỏng ra sẽ dựa theo chí cao pháp tắc của thế giới thứ hai mô phỏng ra chiến lực mạnh nhất.

Cho nên Bách Lý Ngưng Băng chỉ cần đánh thắng Trần Hạo giả này, nếu không có gì bất ngờ, hoàn toàn có thể đánh thắng Trần Hạo thật.

...

Trần Hạo không biết Bách Lý Ngưng Băng đang trở thành đồng tử tặng tiền của hắn. Mặc dù mỗi lần chỉ có một trăm viên tiên nguyên tinh, nhưng số lần nhiều, con số cũng tương đối khả quan, nhất là đối với Trần Hạo bây giờ đang nghèo càng là đáng quý.

Trần Hạo cũng không biết ở một sân thi đấu sơ cấp đơn độc khác còn có người mô phỏng ra hắn...

“Trần huynh, dù ngươi không thể thực sự nghe thấy, nhưng ta vẫn muốn nói... ta... thích... thích huynh! Chưa có bất cứ ai có thể khiến ta thích... thích như vậy...”

Xùy!

“Á!”

Ngôn ngữ buồn nôn chết người không đền mạng của Tây Môn Phong cùng thần sắc ngóng trông đối với Trần Hạo mô phỏng, nếu như để Trần Hạo nghe thấy, nhìn thấy, khẳng định có suy nghĩ đập đầu vào tường tự tử, đây là loại cực phẩm gì thì cũng ít ra tìm cho mình một người phụ nữ xấu cũng được, kiểu này khiến người ta nổi da gà.

May mà Tây Môn Phong muốn cùng Trần Hạo mô phỏng đυ.ng chân tay, liền bị một kiếm chém gϊếŧ, kêu thảm hóa thành một đường bạch quang.

Đây cũng là pháp tắc của thế giới thứ hai, ta có thể mô phỏng bất cứ đối thủ nào, nhưng muốn thông qua đối thủ mô phỏng hoàn thành một loại tâm nguyện dơ bẩn xấu xa nào đó thì ta không thể làm được. Duy nhất có thể làm là gϊếŧ chết. Không phài ta, thì là nó.

Nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu kẻ vô sỉ tiêu phí kim tiền thỏa mãn nhu cầu dơ bẩn của mình.

Rất nhanh Tây Môn Phong lần nữa xuất hiện, cảm giác thực sự chết đi khiến sắc mặt hắn có chút nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh hào quang, hào quang của sự hưng phấn.

“Ta có thể chết vì huynh... chết vì huynh! Đừng nói một lần, cho dù trăm lần, ngàn lần cũng có thể! Sẽ có một ngày huynh sẽ hiểu ta mới là tình yêu thực sự của huynh! Ta tin ta nhất định có thể cảm động được huynh! Ta không ngờ thiên phú, chiến lực của huynh lại cường đại như vậy.... Ta nhất định sẽ nỗ lực! Ta muốn trở thành cường giả có thể cùng huynh sánh vai chiến đấu!”

Vèo!

Trần Hạo lần nữa xuất hiện, vẫn vô tình, lạnh lùng phát ra công kích cường hãn đến cực điểm, nhẹ nhàng kết thúc sinh mạng Tây Môn Phong.

...

Một thù hận, một diễn kịch, hai người không hẹn mà gặp cùng trở thành đồng tử tặng tiền cho Trần Hạo.

Ðối với Trần Hạo, đây thực sự là ngoại tài. Ðến bản thân cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trữ bị tiên nguyên tinh trong thẻ tài phú mỗi lúc một nhiều.

...

“Sư phụ, tiểu sư đệ lợi hại quá!”

Trong lúc Trần Hạo đang toàn tâm tôi luyện, trong thế giới thứ hai, Nguyên Như thiên tôn quấn mình như một cái bánh chưng màu đen, kết nối với Vô Cực lão tổ.

“Ồ? Thế nào rồi?” Thanh âm của Vô Cực lão tổ vẫn phiêu miểu hư ảo.

“Tiểu sư đệ nói hắn sớm đã lĩnh ngộ được bích chướng của Nhân Tiên cảnh trung kì, vừa rồi mượn ta một số tiên nguyên tinh, hắn muốn đột phá lên Nhân Tiên cảnh trung kì trước... Nếu ta đoán không lầm, sau khi đột phá lên trung kỳ mới bắt đầu khiêu chiến trong sân thi đấu!”

“Cái gì? Hắn sớm đã lĩnh ngộ được bích chướng? Ngươi chắc chứ?”

“Cái này... Tiểu sư đệ có lẽ không lừa ta, dù sao trong Ngân Dực Vô Cực Hào nếu không có lĩnh ngộ bích chướng, đơn thuần tôi luyện chân nguyên căn bản vô dụng... Cái này đúng là có chút kì quái, dù sao hắn vừa mới độ qua thiên phạt, củng cố cảnh giới mà thôi...”

“Ngươi trông chừng hắn, có tin tức gì lập tức bẩm báo với ta.”

“Vâng!”

Ngắt liên lạc với Nguyên Như thiên tôn, một đường thân ảnh liền biến mất trong cung điện rộng lớn, lần xuất hiện tiếp theo là ở tu luyện tràng. Nhưng đường thần ảnh này vào tu luyện tràng cao cấp.

...

“Mô phỏng Vô Cực Tinh Trần Hạo.”

Xoạt!

Trong chốc lát, thân ảnh Trần Hạo xuất hiện trong tràng tu luyện độc lập.

“Tiểu tử, xem ra ta phải thử chiến lực chân chính của ngươi... Dù ngươi không thể vượt qua con người mô phỏng này, nhưng chí ít có thể khiến ta chuẩn xác xác định chiến lực cực hạn mà ngươi có thể đạt đến!”

Xùy!

Trần Hạo mô phỏng chỉ là bản mô phỏng, dù là Vô Cực lão tổ đứng trước mặt hắn cũng chỉ là một đối tượng cần quyết đấu nên liền lạnh lùng xuất kiếm!

“Ðúng là không tệ!”

Ác liệt tấn mãnh, chiêu này nối tiếp chiêu kia liên miên công kích, dù đối với cao thủ như Vô Cực lão tổ căn bản không tạo thành bất cứ uy hϊếp gì, nhưng cũng khiến Vô Cực lão tổ khen ngợi. Chí ít công kích lực ẩn chứa không hề thua kém tuyệt đỉnh thiên tài cùng cảnh giới.

Áp chế sức mạnh của mình, Vô Cực lão tổ bắt đầu cùng Trần Hạo chiến đấu.

Nửa canh giờ sau, ánh mắt Vô Cực lão tổ mang theo kinh ngạc, kinh hỉ các loại biểu cảm phức tạp rời khỏi tu luyện tràng.

...

“Đại đạo vô hình, tam thiên tướng... đạo pháp tự nhiên, vạn vật giai đạo...”

Trong Ngân Dực Vô Cực Hào, trong đầu Trần Hạo vang lên thanh âm ngâm tụng như tiếng trống chiều, Đại Đạo Tổng Cương từng chữ từng chữ chảy vào trong đầu hắn như hóa thành một dòng suối trong vắt, tưới đẫm mỗi tế bào trong người. Cùng lúc đó, từng viên tiên nguyên tinh với tốc độ đáng sợ bị Trần Hạo tôi luyện hấp thu, đang cuồn cuộn trào vào trong kinh mạch bành trướng.

Khí tức trên người Trần Hạo cũng theo năng lượng ẩn chứa trong người mỗi lúc một nhiều, trở nên thêm hùng hồn.